Cabin chính xác như Katey nhớ về nó, thoải mái, được trải thảm, những chiếc ghế được bọc nhung, không phải là những chiếc ghế cứng ngắc.Đó là một căn phòng được thiết kế để làm việc, nhưng cũng được thiết kế để giải trí.Bàn ăn tối đủ dài đủ để ngồi 10 người. Thỉnh thoảng Oceanus chỉ chở hành khách, với ít hành hóa.Có một khu nhỏ cho việc trình diễn nhạc trong góc với 3 cái ghế, một cây đàn hạc, và một tủ kính để giữ các nhạc khí theo trật tự.Bản thân thuyền trưởng chơi đàn hạc.Một trong những thủy thủ của ông chơi thành thạo với một cây guitar (cittern).Trên đường băng qua Đại Tây Dương , một trong những hành khách có một giọng hát hay và tham gia cùng với họ hầu hết mọi buổi tối, cung cấp sự giải trí tuyệt vời. Katey tự hỏi trước đó, tại sao Boyd không yêu cầu cabin rộng hơn này cho chính bản thân mình.Là chủ con tàu, anh không nghi ngờ gì có thể làm điều đó.Dĩ nhiên nàng không có ỳ rằng cabin của anh nhìn như vậy.Nó có thể chỉ rộng như một trong tất cả những cabin mà nàng biết. Cabin của nàng lần này có kích thước thích hợp. Có rất ít sự va đập vào mọi thứ nếu nàng cẩn thận, chuyện đó không phải giống trước đây.Có đủ chỗ cho một cái giường cỡ lớn, tủ quần áo, một cái bàn giấy, một cái bàn nhỏ với 4 chiếc ghế , và những chiếc rương quần áo của nàng.Có cả một tủ sách chất đầy những loại sách được phân loại bằng những chất liệu khác nhau mà nàng thích thú khi phát hiện ra.Nàng đoán căn phòng được dành riêng cho những vị khách đặc biệt, điều nàng cho rằng là một sự mô tả thích hợp của nàng trong chuyến du lịch này. Nàng vào trong cabin của thuyền trưởng Tyrus không cảm thấy căn thẳng.Điều đó được kết thúc đột ngột ngay khi nàng đưa mắt thấy Boyd đang ngồi canh thuyền trưởng.Cả hai người đàn ông đều mặc áo vét, nhưng có khoảng cách giữa kiểu quần áo của họ. Những người đàn ông Mỹ có thể ăn mặc không chê vào đâu được, nhưng họ không có khunh hướng biến mình thành trò cười với những chiếc cravat diềm đăng ten và những cổ tay áo ren như tầng lớp quý tộc Anh vẫn làm.Tuy nhiên , với Boyd, nàng có một cảm giác anh trông đẹp đối với nàng không quan trọng là anh mặc gì, đơn giản bởi vì nàng thấy rằng anh rất đẹp trai.Đó là mái tóc gợn sóng màu vàng, đường cắt tối hơn của cặp lông mày, thật chí tối hơn đôi mắt nâu đó có thể rất biểu cảm chúng kích thích giác quan của nàng không thừa nhận tột độ, và, oh chúa tôi, miệng anh, môi trên mỏng, môi dưới đầy đặn và mềm mại, đôi môi mà nàng đã tự mình bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào nhiều lần quá thường xuyên trong chuyến đi này.Sự thu hút của nàng với anh nên giảm đi sau điều mà anh đã làm, nhưng nó vẫn ở đó và vẫn mạnh mẽ. Nếu nàng không có nhiều đề tài thảo luận, các kế hoạch của mình, nàng không từ bỏ, mọi thứ có thể khác .Nếu việc kết hôn là một phần trong những kết hoạch đó, nàng có lẽ không đấu tranh nhiều đến việc người đàn ông này có thể khiến nàng cảm thấy thế nào.Nàng có thể thích thú với một sự tán tỉnh thoáng qua đó đây , thêm vào chút gia vị cho chuyến du lịch của nàng, miễn là nàng không khiến nó trở nên nghiêm trọng.Nhưng không phải với Boyd Anderson.Nàng cảm thấy từ lúc bắt đầu rằng một sự tản tỉnh với anh sẽ đốt cháy nàng.Nàng không nghi ngờ gì về điều đó. Sự căng thẳng nàng đang cảm thấy lúc này là bởi sự hiện diện của Boyd lại khiến nàng khó chịu.Nàng cũng vẫn phật ý rằng anh nhiều hay ít hơn trốn mình xa khỏi nàng cho đến lúc này.Nàng nên biết ơn rằng anh đang giữ khoảng cách, nhưng nó khá là chán nản để phớt lờ khi nàng không mong chờ sự phớt lờ. Cả hai người đàn ông đều đứng ở lối vào.Thuyền trưởng Tyrus kéo một chiếc ghế ra để nàng ngồi.Một thủy thủ từ khu nhà bếp đến để phục vụ họ và ăn mặc nửa trang trọng trong một chiếc áo gilê.Anh ta đưa cho nàng một chiếc khăn ăn bằng một tay, tay kia là một đĩa salad, sau đó rời khỏi phòng quay trở lại khu nhà bếp cho món ăn tiếp theo. Katey cầm dĩa của mình nên trước khi nàng liếc nhìn Boyd lần nữa.Đôi mắt anh không rời khỏi nàng từ khi nàng đến, nhưng ít nhất anh đang giữ cái nhìn bâng quơ đủ để không làm nàng bối rối. “Anh nhìn khá xanh xao,”nàng với anh.”Anh ốm ư?” Nàng có thể cắn lưỡi mình.Rõ ràng là,hình ảnh tượng tượng đáng nguyền rủa đó vẫn ở trong tâm trí nàng.Nhưng nàng nghe có vẻ quan tâm phải không? ”Không !” Anh nói điều đó quá nhanh và quá mạnh.Nàng nhướn lông mày lên để đáp trả lại, nhưng nhận ra anh có lẽ chỉ là căng thẳng như nàng mà thôi, nên nàng cố gắng sắp xếp tối thiểu một sự thoải mái giữa một trong hai người họ. “Thực sự là nó đã hết,”nàng nói, và nó là”Giờ có nhiều màu sắc hơn trên gò má của anh.Hẳn phải là một sự phản chiếu kì cục của ánh sáng.” Thuyền trưởng Tyrus hằng giọng và mở đầu một chủ đề chung chung.”Cô sẽ uống rượu vang vào bữa trưa chứ, Tiểu thư Tyler, hay là chờ cho đến bữa tối trước khi tham dự?” “Tôi được mời ăn tối hôm nay ư?” “Đương nhiên rồi.Cân nhắc đến nó là một lời mời ngỏ cho chuyến hành trình.” Nàng mỉm cười đồng ý.Anh hầu như chắc chắn chỉ là đang đưa cho nàng một cơ hội để mang cho nàng”chuyến đi biển,”khi nàng nghe cách gọi đó, trước khi làm bất cứ hoạt động xã hội nào.Và đó là những bữa ăn tối cùng với thuyền trưởng , thực sự là cơ hội duy nhất để hoạt động xã hội trên biển. Một thủy thủ khác xuất hiện, mặc dù người này không đến từ bếp.Anh ta cúi xuống thì thầm điều gì đó với thuyền trưởng Tyrus, người ngay lập tức đứng lên. “Tôi cần lên bom tàu,”ông nói với Katey.”Tôi sẽ chỉ đi một lúc thôi.” Thuyền trưởng tỏ ra bối rối khi bỏ đi.Boyd cũng chú ý thấy điều đó, và nói,”Cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành, Tyrus.Cô ấy không cần một người đi kèm.” “Cô ấy là một người phụ nữ chưa kết hôn,”thuyền trưởng Tyrus đáp lại.”Tôi muốn nói là cô ấy cần một người đi kèm.” Boyd đơn giản nhún vai, đáp,”Vậy thì chắc chắn rồi, hãy quay lại nhanh.” Cuộc tranh luận đã như thế đó, như thể là nàng đang không ngồi ở đây, đủ ngượng nghịu khiến nàng thẹn đỏ bừng má, nhưng điều đó không khiến nàng đỏ mặt.Nàng giờ ở một mình với Boyd, và biểu hiện trong đôi mắt anh không còn bâng quơ nữa.Lúc cánh cửa đóng lại sau lưng thuyền trưởng, Boyd nhìn nàng như thể nàng là món khai vị. “Dừng lại,”nàng thốt ra. “Dừng cái gì cơ?” “Nhìn tôi như thế.Điều đó hết sức-“ Anh cắt ngang với tiếng thốt ra nào đó của chính mình,”Hãy kết hôn với anh, Katey.Tyrus được trao quyền hợp phát để cử hành hôn lễ ở trên biển.Chúng ta có thể cùng chia sẻ chiếc giường tối nay.”Nàng hít vào ,điều này hơn cả sự khiếm nhã.Và anh đang nói đùa.Không có lời giải thích nào khác khi một lời cầu hôn, thô lỗ như vậy, quá bốc đồng, thậm chí là với anh. “Giờ anh thêm sự sỉ nhục để xúc phạm à?” Anh nhìn như thể anh muốn đập mạnh đầu mình lên bàn.”Anh nghiêm túc đó.Bối rối bởi hoàn cảnh khốn khổ của mình.” Nàng đủ tức giận để nói.”Hoàn cảnh khốn khổ thích hợp với anh.” Một lúc lâu trôi qua trong khi nàng nhìn chừng chừng giận dữ và anh bắt đầu từ từ nhìn hối hận khi anh nhận ra rằng anh vừa mới bước vào những gianh giới mới xa làm sao.Lời cầu hôn không đủ thích hợp để cân nhắc đến tất cả những điều đã xảy ra, nếu không phải anh đề cập đến việc chia sẻ một chiếc giường trong cùng một hơi thở! Anh cuối cùng thở dài,”Anh xin lỗi.Đó không phải là kế hoạch.Hãy tin anh đi, anh đã không – “ “Chúng ta có,”thuyền trưởng nói, đang quay trở lại.”Điều đó cuối cùng đã không kéo dài.” Katey xoay sở một nụ cười cho người đàn ông.Nàng muốn nghe phần còn lại của lời giải thích của Boyd, nhưng hầu như tốt hơn là nàng không nên. “Không,quả thực vậy,”nàng nói với thuyền trưởng. Món ăn chính đến theo gót của thuyền trưởng Tyrus.Trong khi họ được phục vụ, ông đề cập đến một vài cảng thuộc Tây Ban Nha rằng họ có thể đến vào buổi sáng hoặc muộn nhất là trưa. “Chúng ta sẽ đi qua cảng Málaga đầu tiên,có lẽ trước bữa tối nếu gió vẫn ổn định.Cartagena và Valencia có thể đến trong tuần.” “Nếu em muốn dừng ở một thành phố ở Tây Ban Nha lúc này,” Boyd thêm vào,”Anh sẽ giới thiệu với em Barcelona ở vùng Catalunya.Đất nước đó đã giao thương với hãng tàu gia đình hơn 40 năm nay.” Hai người đàn ông bắt đầu đề cập đến nét đặc sắc của mỗi thành phố và một trong những điều đó có thể nhìn thấy, bao gồm bằng chứng về sự chiếm đóng của La mã rất nhiều thế kỷ trước.Họ ăn được nửa chừng món chính khi người thủy thủ đi vào trong để thì thầm vào tai thuyền trưởng Tyrus lần nữa. Thuyền trưởng nhìn chằm chằm một cách châm chọc vào Boyd với sự không tán thành khi ông đứng lên lần này.Thuyền trưởng Tyrus nhìn như thể ông thậm chí có thể nói điều gì đó gay gắt, nhưng đôi môi mím chặt, ông cáo lỗi thay vào đó và bước ra khỏi cabin. Katey không thể ngăn chú ý rằng Boyd lộ vẻ hoàn toàn quá tự mãn điều đã bất ngờ biến mất, khiến nàng nghi ngờ rằng cả hai lần “tình trạng khẩn cấp” mà thuyển trưởng giải quyết đã được sắp xếp trước – bởi Boyd.Với suy nghĩ đó nàng đứng lên để bỏ đi.Nàng sẽ không đối phó với lời cầu hôn xúc phạm khác, nếu tất cả những điều này vì cái đó. Nàng dừng lại ở cửa dù nhận ra rằng anh có thể chỉ cần đến cabin của nàng nếu anh muốn nói chuyện một mình với nàng.Anh không dùng đến bất cứ sự sắp xếp kỹ lưỡng nào.Grace luôn không có ở đây với nàng – well, hầu hết là cô ấy có.Họ thích trải qua thời gian ở trên boong tàu với sự đồng hành của nhau hơn là ở một mình.Nhưng nàng thường ở một mình khi nàng đứng ở lan can tàu với chiếc kính thiên văn nhỏ của mình – và những thủy thủ đi qua nàng thường xuyên, nên nàng không thực sự ở một mình ở đó. Nàng ngừng cố gắng tự nhủ không bỏ đi và để tay lên nắm cửa – và cảm thấy tay anh bao phủ lấy tay nàng.Nàng đủ giật mình để quay ngoắt lại.Nàng không thể mắc một nỗi nào tồi tệ hơn.Anh đứng quá gần.Cơ thể họ thực sự đang chạm vào nhau.Và miệng họ cũng vậy. Ôi, chúa tôi, nàng biết rằng điều này sẽ như thế.Nàng có quá nhiều những sự mơ mộng về nụ hôn của anh với nàng như thế này và cắt đứt chúng một cách đột ngột bởi vì quá kích động khi nghĩ về nó.Và nàng đã làm thế lần nữa và lần nữa.Nàng không có khả năng để cưỡng lại.Nhưng điều này…nó nhiều hơn là nàng có thể tưởng tượng . Anh kéo nàng lại gần áp vào anh với cánh tay anh vòng quanh lưng nàng.Tay kia của anh di chuyển xung quanh cổ nàng, ngón tay cái của anh dừng lại bên dưới cằm nàng để giữ miệng nàng ở góc độ anh muốn.Bất cứ góc độ nào đều tuyệt vời với nàng.Nàng sợ rằng nàng sẽ ngất đi, quá nhiều cảm giác đang đến với nàng cùng một lúc.Trái tim nàng chưa bao giờ nện khó khăn như thế, hay lớn như nàng có thể nghe thấy bằng tai mình.Máu trong cơ thể nàng chưa bao giờ chạy đua nhanh như thể. Tay của nàng trượt ôm quanh vai anh.Tận sâu trong tâm trí của mình nàng tự nhủ là giữ khỏi bị ngã quỵ, chắc chắn là không bởi vì nàng muốn ôm anh.Thực sự không có cơ hội để nàng ngã khi mà giờ anh đang nghiền nát nàng vào gần anh như thế.Ngực nàng ngứa ran với sự tiếp xúc mạnh mẽ đó.Dạ dày nàng xoáy lại.Và khi lưỡi anh đẩy vào giữa đôi môi nàng, hơi nóng dường như cuốn trôi nàng từ đầu đến chân.Huyết mạch nàng đang chạy đua nàng chắc chắn vậy.Mùi vị của anh điều mà nàng đã khao khát quá lâu.Bất kể anh làm đúng vào lúc đó – Cánh cửa mở mạnh vào họ.Họ nhảy sang một bên, nhưng không đủ nhanh để thuyền trưởng Tyrus không đoán ra điều mà họ vừa mới đang làm. “Chết tiệt, Boyd - ,” ông bắt đầu bùng lên. “Không phải giờ!”Boyd cắt ngang thậm chí ngay ngắt hơn. Anh không trong hoàn cảnh cho một lời trách mắng.Anh dựa người vào tường để chống đỡ.Và giọng nói anh sử dụng ra là điều mà thuyền trưởng nhận ra như là sự cứng rắn, bởi vì thuyền trưởng Tyrus không nói lời nào khác, không cả với Katey vẫn đang đứng ở đó. Katey sửng sốt là nàng vẫn đang đứng và rằng nàng vẫn chưa di chuyển.Chân nàng thúc giục nàng chạy trốn khỏi đây – ngay lập tức, sự xấu hổ còn thúc giúc nàng nhiều hơn, nhưng nàng kháng cự lại bằng tất cả mọi ounce ý chí nàng phải ở lại.Nàng không thể để điều này xảy ra lần nữa.Nụ hôn của Boyd quá mạnh mẽ, làm mất hết ý chí của nàng, làm sự rung động của nàng vượt xa sự cho phép.Và điều đó sẽ xảy ra lần nữa nếu nàng không đảm bảo là nó không.Và chỉ có một cách để làm điều đó. “Tôi đã nói dối, “nàng nói với Boyd, mắt nàng khóa chặt lấy anh.”Tôi rất giỏi việc này.Tôi đã kể nói cho anh, rằng thứ gì đó mà tôi suất sắc phải không?Tôi lúc nào cũng làm nó.Hãy hỏi cô hầu gái của tôi, cô ấy sẽ nói cho anh nghe.Đó là một thói quen từ bé, anh biết đấy.” “Nói dối về cái gì cơ?” “Về chuyện chưa kết hôn.Tôi thực sự đã kết hôn.”