Níu Giữ FULL

Chương 26

Dù có ngốc cũng biết cô đang định làm gì. Tưởng Thành Duật tựa người lên khung cửa phòng để quần áo, lặng thinh không nói lời nào. Đĩa trái cây định mang lên cho cô bây giờ đã trở thành đạo cụ che giấu cơn giận của mình. Tưởng Thành Duật tiện tay bỏ một miếng trái cây vào miệng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Thẩm Đường, nhưng cô không hề quay đầu lại, không cho anh cơ hội để đối mặt với cô. Cô cứ thế mà tùy ý tiêu xài sức chịu đựng của anh. Trong lúc im lặng, Thẩm Đường đã dọn xong một vali, cô kéo khóa lại, dựng lên rồi để sang một bên. Từ trước tới nay cô cố gắng không mang đồ mình về biệt thự, nhưng ở đây đã hơn ba năm, quần áo trong tủ hơn phân nửa là thuộc về cô. Còn có giày, túi xách, trang sức và đồng hồ, dù có lấy thêm bốn cái vali cũng đựng không đủ. Thẩm Đường tìm được túi đựng đồ, dự định gom hết rồi mang đi một lần. Tưởng Thành Duật đã mất hết kiên nhẫn, đối với Thẩm Đường, dù anh có giận đến mức nào cũng không bao giờ phát cáu với cô. Anh đặt đĩa trái cây xuống bàn bên ngoài, châm một điếu thuốc. Giữa làn khói vấn vít, trong nháy mắt anh đã không thể nhìn rõ Thẩm Đường trước mặt mình, chỉ có một bóng hình mờ mờ ảo ảo. Vẫn không một ai lên tiếng nói chuyện. Tàn thuốc sắp sửa rơi xuống, Tưởng Thành Duật bước đến ngồi xuống sofa, trong phòng ngủ không chuẩn bị sẵn gạt tàn thuốc, anh đành gảy vào thùng rác. Tàn thuốc vương vãi ngoài thùng rác, rơi rải rác ở trên thảm. Dụi tắt điếu thuốc, anh cầm đĩa trái cây lên bắt đầu ăn. Trong phòng để quần áo lại vang lên tiếng sột soạt, cô vẫn còn đang dọn đồ. Không biết là ai đang kình với ai. Trong sân truyền tới tiếng còi xe, điện thoại Tưởng Thành Duật vang lên ngay sau đó, là Nghiêm Hạ Vũ gọi đến. “Tôi đang ở trước nhà cậu đây.” Anh ta đáp một câu rồi cúp ngang. Tưởng Thành Duật đang định ra ngoài cho thoáng khí, ở trong phòng này có thể làm ngạt chết một con người đang sống sờ sờ. Xe Nghiêm Hạ Vũ đậu ngay trước cổng biệt thự, còn người thì đang tựa vào xe hút thuốc. Tưởng Thành Duật mặc áo khoác bước ra, “Cậu còn dám tới nữa à?” Nghiêm Hạ Vũ đuối lý, không dám biện minh. Chuyện đã đến nước này, dù có nói gì cũng vô ích. Anh ta đến đây để xin lỗi, nhưng một phần cũng đang buồn phiền mà không có chỗ nào để đi. Tưởng Thành Duật không chút biểu cảm quan sát anh ta, “Ôn Địch vẫn còn chừa cho cậu một con đường sống à?” “Không có.” Nghiêm Hạ Vũ chỉ vào mặt mình, “Bị đánh rồi.” Đời này anh ta chưa bao giờ bị người ta đánh, nhưng lại chịu một bạt tai của Ôn Địch. Không những bị đánh mà còn bị cô hành một trận trong bồn tắm, không chút lưu tình. Chưa bao giờ anh ta nhếch nhác như thế, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Ôn Địch. Anh ta chỉ đành chịu đựng chứ không đánh trả. “Thẩm Đường có gây gỗ với cậu không?” Nếu vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến Tưởng Thành Duật, anh ta sẽ thấy áy náy. Tưởng Thành Duật, “Đang dọn đồ.” “…” Xương hàm Nghiêm Hạ Vũ bạnh ra, cắn chặt điếu thuốc trong miệng. Nhà anh ta đã cháy, nhưng cũng làm nhà Tưởng Thành Duật cháy theo. Bây giờ có xin lỗi cũng vô dụng. “Cậu lên dỗ vài câu đi, chuyện hai cậu cãi nhau không giống tôi và Ôn Địch.” Tưởng Thành Duật không muốn nói nhiều về chuyện giữa mình và Thẩm Đường, anh chỉ nói, “Nếu không phải Điền Thanh Lộ hẹn gặp Ôn Địch thì cậu định giấu bao lâu? Cậu tưởng mình có thể giấu cả đời à?” Nghiêm Hạ Vũ không nghĩ sẽ giấu cả đời, nhưng đối với tình hình lúc này, những suy nghĩ trong quá khứ đã không còn quan trọng. “Cậu đi xem Thẩm Đường đi, hai người không đến mức cãi lộn đến chia tay đâu.” Tưởng Thành Duật không quan tâm đến Nghiêm Hạ Vũ nữa, xoay người vào nhà. Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn tựa lên xe, chẳng biết nên đi về đâu. Tưởng Thành Duật đứng trên cầu thang đã nghe thấy từ phòng ngủ truyền đến tiếng đẩy vali. Bước vào cửa xem thử, có bốn cái vali xếp thành một hàng trước giường ngủ, bên trong đó chứa đựng ba năm qua của cô, còn ba năm của anh đã hoàn toàn bị tách biệt. Trong phòng để đồ, Thẩm Đường vẫn còn đang thu dọn. Tưởng Thành Duật không đi vào mà bước tới ngồi xuống sofa. Đĩa trái cây đã vơi đi một nửa, thuốc đã đến điếu thứ hai, phòng để đồ cuối cùng cũng đã yên lặng. Thẩm Đường cầm điện thoại thong dong bước tới. Tưởng Thành Duật ngồi gác chân, cánh tay cầm điếu thuốc khoác lên thành ghế sofa, tàn thuốc lập lòe trên không, còn bên dưới là thùng rác. Anh tựa người vào sofa, bình tĩnh nhìn cô. “Thẩm Đường.” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, “Em lại đang quậy gì thế?” Rõ ràng lúc nãy ở dưới phòng bếp cô không hề giận dỗi, anh vừa nhận điện thoại là cô trở mặt ngay. Thẩm Đường bước tới sofa, ngồi xổm một bên, đối mặt với anh. Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như thế. Tưởng Thành Duật vẫn tình nguyện dỗ dành cô, dẫu sao cũng là do anh lựa lời nói không thích đáng, nói cô bức hôn, cô cáu kỉnh với anh cũng là chuyện dễ hiểu. Anh nắm lấy tay cô, “Không phải con gái hễ cãi nhau là bỏ nhà đi hay sao? Thế thì em cứ đi xuống sân đi, anh sẽ ôm em vào nhà, xem như làm hòa nhé.” Thẩm Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thổi đi làn khói giữa hai ngón tay của anh, khói thuốc phiêu tán có hơi gay mũi. Cô cố chịu đựng mùi khói, “Tưởng Thành Duật, em không quậy với anh, cũng không muốn bỏ nhà ra đi.” Tưởng Thành Duật vẫn đang cầm tay cô, “Thế em đang làm gì đây?” Anh biết rõ còn cố hỏi. Thẩm Đường cười, “Em muốn kết thúc mối quan hệ kiểu này.” Khi thốt những lời này ra khỏi miệng, lòng cô còn đau hơn những gì mình tưởng tượng. Tưởng Thành Duật nhìn thẳng vào mắt cô, ý cô là kết thúc mối quan hệ người yêu, nhưng không phải là chia tay. Trong quan hệ tình cảm, có thể ép anh đến bước này cũng chỉ có mỗi Thẩm Đường mà thôi. Song, dù cô hùng hổ dọa người thế nào, anh vẫn giữ lại một con đường sống, không hề chặt đứt đường lui, “Thế em muốn loại quan hệ nào?” Thẩm Đường rút tay mình ra khỏi tay anh, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm. Anh hỏi thế như biến cô trở thành người đang bức hôn anh. Cô nhìn vào gương dặm lại phấn, cũng nhìn anh qua tấm gương ấy, “Trọng điểm không phải là mối quan hệ nào, dù em có muốn cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Anh biết rõ em muốn gì, nhưng anh vẫn không thể cho em. Dù hiện giờ anh có cho thì chưa chắc em đã cần. Sau này mỗi khi nhớ đến, em cũng sẽ thấy khó chịu. Anh không yêu em thì em không cần phải miễn cưỡng anh, em cũng không tham tiền của anh, cũng không quan tâm còn lòng tự trọng hay không.” Cô thôi không nhìn anh nữa, tô son cho mình, trong lúc nhìn mình chăm chú qua gương, hình ảnh của anh cũng dần mơ hồ. “Em muốn mối quan hệ vợ chồng hợp pháp.” Để có thể tuyên bố với tất cả mọi người, ông xã cô là người như thế nào. Thẩm Đường nhìn Tưởng Thành Duật qua gương, anh cũng đang nhìn cô. Cô mỉm cười, “Nếu có một ngày anh đến cầu xin em, cầu xin em yêu anh, cầu xin em lấy anh, có lẽ em sẽ suy xét lại. Còn chuyện muốn lấy anh hay không thì tính sau.” Tưởng Thành Duật chợt bật cười, bảo anh cầu xin cô lấy anh? Giọng điệu cũng cứng lắm. Điếu thuốc lá trong tay đã tàn, anh dụi tắt rồi ném vào thùng rác. Đã nói đến nước này thì đã chẳng còn đường lui nữa, cũng không còn đường để đi tiếp, chỉ còn trông chờ vào chút may mắn cuối cùng, mong đối phương thỏa hiệp. Tình cảm ba năm bỗng chốc đã tan biến. Trong sân lại có xe chạy vào, là tài xế của Thẩm Đường. Tưởng Thành Duật nắm chặt hộp thuốc lá trong tay đến móp méo không còn hình dạng ban đầu, “Thẩm Đường, em có từng nghĩ đến chuyện sau khi chia tay, nếu anh tìm được một người thích hợp thì chúng ta sẽ không thể quay lại được hay không?” Anh vẫn còn muốn níu kéo, không muốn nhận thua. Thẩm Đường, “Thời kỳ thất tình của em dài lắm cũng chỉ năm ba ngày, hiển nhiên sẽ không chờ đến khi anh tìm được bạn gái rồi mà vẫn chưa quên được anh. Nhưng nếu anh tìm được bạn gái ngay trong tối nay thì xem như em chưa nói gì.” Tưởng Thành Duật không còn lời nào để nói, anh đứng bật dậy. Hộp thuốc lá trong tay đã bị bóp nát, không còn hút được nữa. “Mấy người tuyết trong tủ đã tặng cho em rồi, em cũng mang đi luôn đi.” Anh vứt hộp thuốc lá đi, rời khỏi phòng ngủ. Thẩm Đường nghe thấy tiếng bước chân xa dần, hình bóng anh trong gương cũng dần biến mất. Khi cô đờ đẫn nhìn vào gương, Tưởng Thành Duật bỗng nhiên quay lại. Cô vừa quay đầu, một tay anh đã chống lên bàn trang điểm. Tưởng Thành Duật cũng không hiểu sao mình lại quay về, dù thế nào cũng không thể làm dữ lên được, cũng chỉ có mỗi cô mà thôi. Anh đỡ lấy cái ót của cô, “Em nói xem, sao anh lại quen biết em thế nhỉ, quen nhau hơn ba năm mà nói đi là đi ngay.” Anh muốn hôn cô nhưng cố gắng dằn lại, chỉ dùng cằm vuốt ve vầng trán cô. “Đi cũng tốt, anh lại có thời ra ra ngoài leo núi.” Anh không nói gì thêm, dứt khoát bước thẳng ra khỏi phòng ngủ. Lúc trước anh rất thích leo núi bằng tay không, còn thường xuyên đi cùng bạn bè, vừa giải tỏa stress vừa kích thích. Nhưng kể từ khi quen cô, anh không còn chơi trò này nữa. Vì có lần cô nói leo núi ngoài trời rất nguy hiểm, thế là anh bảo vậy thì anh không chơi nữa, đỡ đến lúc cô không tìm thấy anh. Vừa nãy khi trang điểm, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, anh có chỗ nào không tốt? Ngoại trừ không kết hôn ra, chỗ nào cũng tốt cả. Nhưng đối với một người mong muốn kết hôn như cô, đó là phán quyết tử hình cho một đoạn tình cảm sâu đậm, một khi đã động lòng, cô không thể nào bước tiếp đoạn đường này nữa. Điện thoại của chị Lỵ đã kéo cô về với thực tại. “Thẩm Đường, em làm sao thế? Em với Tưởng Thành Duật sao thế hả?” Chị ấy vừa mới biết, Thẩm Đường gọi điện cho tài xế và trợ lý để bọn họ đến đón cô, còn nói muốn tìm chỗ để cất đồ. Thẩm Đường như đang nói chuyện phiếm bình thường, “Không có gì, chia tay rồi.” “Cái gì?” Trái tim chị Lỵ chợt thít lại, cảm giác giống hệt như mình vừa chia tay với mối tình đầu, đau đến độ không thốt nên lời. Thẩm Đường không muốn nói nhiều về chuyện mình và Tưởng Thành Duật chia tay, cô không có nhà ở Bắc Kinh, lúc trước cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại nơi này. “Đồ nhiều quá nên em để nhờ ga-ra nhà chị nhé, khi nào rảnh chị tìm phòng trọ giúp em với.” Chị Lỵ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đối với đoạn tình cảm nói chia tay là chia tay này, chị còn khó chấp nhận hơn cả người trong cuộc là Thẩm Đường đây. “Nghe nói hồi trưa này Tưởng Thành Duật còn đến sân bay đón em mà, sao lại chia tay thế?” Thẩm Đường, “Chia tay thì chia tay thôi.” Trong lòng chị Lỵ lúc này có cả ngàn vạn câu hỏi vì sao, nhưng chỉ đành nén lại lòng hiếu kỳ. Chuyện chia tay này chắc chắn không phải do Thẩm Đường đề ra. Bản thân cô ắt hẳn cũng đang rất buồn, nếu không thì cũng không đến mức dọn nhà ngay trong đêm thế này. “Không sao cả, chỉ là một tên đàn ông thôi mà. Người theo đuổi em không có một trăm tám thì cũng cỡ năm sáu chục, không phải thiếu Tưởng Thành Duật là sống không nổi.” “Chị đi đặt phòng tổng thống cho em, cứ hưởng thụ cho thoải mái đi. Lát nữa chị đến khách sạn ở với em. Ngày mai chị rảnh, sẽ đến studio cùng em.” Không chờ Thẩm Đường đáp lại, chị Lỵ đã cúp điện thoại. Chị Lỵ là điển hình của người khẩu xà tâm Phật, gần được năm năm rồi, Thẩm Đường lại cảm nhận được sự ấm áp từ chị ấy. Tài xế đã chờ sẵn ở trong sân, cô gọi điện nhờ vệ sĩ và tài xế lên lầu giúp mình mang vali xuống. Nửa đêm nửa hôm, tiếng động không nhỏ đã làm kinh động đến quản gia và dì giúp việc. Bọn họ không phải là người lắm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ đi lên đi xuống chuyển đồ. Bốn cái vali, và mấy túi đồ vụn vặt. Kiểu này có lẽ là muốn chuyển đi hết. Dì giúp việc nhìn sang quản gia để tìm hiểu tin tức, nhưng vẻ mặt ông ấy cũng ngơ ngác khó hiểu. Trước đó vẫn còn tốt mà, anh Tưởng về nhà sớm, còn tự tay mua trái cây mang về. Thẩm Đường là người cuối cùng xuống lầu, cô dừng bước tại phòng khách, cám ơn dì giúp việc và quản gia đã chăm sóc cô trong mấy năm nay. Tuy bọn họ ít nói nhưng lại vô cùng ấm áp. “Sau này con sẽ không tới đây nữa.” Dì giúp việc trố mắt ra, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà sao hai người đã chia tay rồi. Thẩm Đường lại cảm ơn hai người một lần nữa, khẽ khom người, mặc áo khoác vào rồi bước ra sân. Có vài lần cô nhìn sang bên cạnh, nhưng cố gắng không ngoái đầu lại. Lúc này, Tưởng Thành Duật mới từ lầu hai bước xuống, nãy giờ anh vẫn ở lì trong thư phòng, cửa khép hờ, tiếng bước chân chuyển đồ đạc của bọn họ anh đều nghe thấy. Người cuối cùng chính là cô. Khi anh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một góc áo khoác của cô. Dì giúp việc tưởng Tưởng Thành Duật sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ anh lại đi vào bếp rót một ly nước, đưa mắt nhìn ra ngoài sân. Dì không thể xen vào, cũng không thể vượt quá giới hạn. Bà nhớ đến hồi con trai mình chia tay với người yêu, tuy lúc nói thì mạnh mồm lắm, nhưng sau khi chia tay liền hối hận ngay. Sau này nó phải chủ động xin lỗi người ta, mặt dày mày dạn đi nhận lỗi. Thanh niên đều chết vì sĩ diện, cái này thì bà rành lắm. Dì giúp việc nhanh chân đuổi theo, định để Tưởng Thành Duật có thời gian giảm xốc, có lẽ khi anh nghĩ thông suốt thì sẽ bất chấp sĩ diện níu kéo người ta ở lại. Nhưng nếu anh không ra, xem như bà cũng đã cố hết sức. “Đường Đường à.” Thẩm Đường vừa định bước lên xe chợt khựng lại. “Có chuyện gì thế dì?” Dì giúp việc lấy lại hơi thở, “Chuyện là vầy, con dâu dì là fan của con, mà dì cũng vừa mới biết thôi, nó vẫn muốn xin chữ ký của con, không biết có phiền con không.” Thẩm Đường đáp, “Không có gì phiền hết dì, đến lúc đó con sẽ ký vài tấm rồi gửi cho dì.” Dì cười, liên túc đáp được. Bầu không khí chợt trở nên tẻ ngắt, bọn họ không biết phải nói gì. Nhưng Tưởng Thành Duật vẫn chưa đi ra, có lẽ là anh không muốn xuất hiện. “Sau này con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng giảm béo rồi lại phải nằm viện đấy.” Thẩm Đường gật đầu, đáp lại với giọng khàn khàn, “Dạ con biết rồi.” Dì giúp việc cũng đã cố hết sức, bà không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, “Không còn chuyện gì nữa, con mau lên xe đi, ngoài trời lạnh lắm.” Thẩm Đường vẫy tay với bà rồi mở cửa lên xe. Dì vừa quay đầu, Tưởng Thành Duật bước ra từ biệt thự. Bà thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh trở vào nhà, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện. Đêm cuối tháng hai, gió xuân se lạnh, nhưng Tưởng Thành Duật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không kịp khoác áo khoác. Hạ cửa sổ xe xuống, Thẩm Đường nhìn anh bước từng bước đến gần. Cái cảm giác này giống hệt khi anh bước về phía cô vào lần đầu bọn họ gặp nhau. Tưởng Thành Duật im lặng nhìn cô, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông, “Thẩm Đường, em có biết không, trái tim em vừa lạnh lại vừa cứng, còn cố chấp nữa.” Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Sau này ở trong showbiz, dù làm gì thì em cũng phải khéo léo một tí, đừng để bị thiệt thòi.” Thẩm Đường hiểu ý anh, sau này sẽ không còn ai che chở cho cô nữa. Cô vẫn giữ thái độ im lặng. Cửa sổ xe dần được kéo lên. Sau đó, chiếc xe chậm rãi rời đi. Cô không quay đầu lại, để lại Tưởng Thành Duật một mình đứng tại nơi đó..