Ninh thư
Chương 460 : Trai nghèo lên phố (28)
Chuyển ngữ: WanhooÝ Trương Gia Sâm là để Tiết Mạn Mạn ở yên trong căn hộ cao cấp ở Tomson Riviera, chán thì đi mua sắm chứ không phải đi làm để đồng nghiệp sinh nghi.
Tiết Mạn Mạn nghe Trương Gia Sâm bảo cô từ chức là trái tim đập thình thịch. Cô bắt buộc phải ở bên cạnh Trương Gia Sâm để trông chừng người đàn ông đắt giá này.
Công ty mới tuyển rất nhiều cô em xinh tươi mới ra trường. Tiết Mạn Mạn biết mình đã hai mươi tám, đã có tuổi rồi nên tất nhiên thua kém các cô em xinh tươi.
Cô chỉ hơn họ ở việc có một mối tình thuần khiết thời đại học với Trương Gia Sâm mà thôi.
“Em muốn đi làm. Anh yên tâm em sẽ chú ý.” Tiết Mạn Mạn khẳng định ngay chứ không bày đặt tủi thân hay làm nũng gì.
Bấy giờ Trương Gia Sâm mới gật đầu.
Ninh Thư đi một vòng quay lại phòng làm việc nghe được cuộc đối thoại của họ mà mỉm cười.
Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đều có lòng tham không đáy. Trương Gia Sâm muốn làm một cây tầm gửi thâu tóm nhà họ Miêu, còn Tiết Mạn Mạn muốn sóng vai bên Trương Gia Sâm đường đường chính chính chứ không phải là một cô bồ nhí được Trương Gia Sâm chu cấp.
Được cả đôi đều là loại ích kỷ tham lam.
Ninh Thư cạn lời thật ấy, Miêu Diệu Diệu yêu Trương Gia Sâm thật lòng nhưng Trương Gia Sâm chẳng mảy may quan tâm và lại đi thích Tiết Mạn Mạn. Tình yêu của Tiết Mạn Mạn được hình thành từ vật chất, nếu Trương Gia Sâm không có địa vị của hôm nay thì xác xuất năm mươi phần trăm cô ta sẽ không chọn Trương Gia Sâm.
Có lẽ là Trương Gia Sâm cảm thấy có cầu mới có cung, có lợi ích chung mới đảm bảo được tình yêu lâu bền.
Tình yêu được xây dựng từ quyền lợi cũng sẽ tan rã vì quyền lợi thôi.
Ninh Thư thấy cũng đã đến lúc ra tay rồi.
Cô qua đồn cảnh sát thăm thím Bình. Đợt này thím Bình gầy lắm, gò má hốc hác hết cả vào, tinh thần cũng bất ổn, mái tóc đã bạc đi nhiều. Trông bà đầy lo lắng và tuyệt vọng.
Ninh Thư không thương bà ta một chút nào. Thím Bình thành công trong cốt truyện đó thôi, không biết Trương Gia Sâm cho bà ta cái gì nhưng nếu bà ta đã chọn đi con đường đó thì phải gánh chịu hậu quả.
“Vẫn chưa chịu khai à?” Ninh Thư ngồi trước mặt, cách thím Bình một tấm kính chống đạn.
Môi thím Bình run run nhưng không trả lời. Bà hơi ngẩn ngơ bởi sự thật do quá mệt mỏi khi bị cảnh sát thẩm vấn.
“Bà đừng quên con bà. Giờ con bà mà bị đuổi học vì bà, dù nhà họ Miêu chẳng là gì ở cái đất này nhưng vẫn thừa sức đối phó với con bà đấy.” Ninh Thư bảo.
Gương mặt gầy hóp của thím Bình giật giật sợ hãi. Bà đứng bật dậy cầu xin Ninh Thư qua tấm kính, “Tôi xin cô chủ, chuyện này không liên quan đến con tôi, tôi xin cô đừng trả thù con tôi.”
“Thế bà bảo tại sao bà lại bỏ thuốc độc và thuốc của bố tôi đi?” Ninh Thư hỏi.
Cái thể loại tiêu chuẩn kép gì đâu, vừa không muốn mình hại con bà ta nhưng bà ta lại đi hại bố Miêu Diệu Diệu, hại người thân của Miêu Diệu Diệu.
Bà ta có cái gì để mà đi cầu xin người ta?
Thím Bình lắc đầu: “Tôi không nói được, tôi không nói được thật.”
“Là bà không biết nắm lấy cơ hội.” Ninh Thư đứng dậy, “Giữ sức khoẻ nhé, thật ra tôi không quan tâm lời khai của bà, sau này tôi sẽ không qua thăm bà nữa đâu.”
Cô cũng chẳng cần thím Bình lắm, nếu thím Bình định nhận mọi tội danh, gánh cái tội giết người hộ Trương Gia Sâm thế thì mặc kệ bà ta thôi. Rồi bà ta sẽ phải trả cái giá đắt cho những gì mình làm.
Thím Bình thấy Ninh Thư định đi nên hớt hải gọi Ninh Thư: “Cô chủ đợi đã, tôi có thể nói nhưng cô phải chấp nhận một điều kiện của tôi.”
“Bà muốn nói thì nói không muốn nói thì thôi. Tôi sẽ không chấp nhận điều kiện của bà bởi bà không có tư cách đặt điều kiện với tôi. Bà không nhận tội đi nữa thì chứng cứ hãng còn đó. Bà là một kẻ giết người, con bà cũng sẽ bị liên luỵ vì bà, kể cả việc học lẫn công việc sau này đều bị ảnh hưởng.”
Lại còn bày đặt chấp nhận điều kiện cơ à, đúng là mơ hão.
Thím Bình khóc lóc thảm thiết, Ninh Thư một đi không ngoảnh lại.
Ninh Thư ra ngoài đồn hít một hơi thật sâu.
Con gái phải yêu quý bản thân, chúng ta không đổi được bố mẹ nhưng chúng ta có thể không phó thác nửa đời còn lại bừa bãi.
Kết hôn rồi là đi ở với nhà chồng, là sinh con đẻ cái là tất bật việc nhà. Không những thế còn phải hầu hạ bố mẹ chồng, gọi những người chưa từng nuôi nấng mình một ngày nào là bố mẹ.
Nếu khi ấy gặp phải một thằng chồng đểu cáng, sống mà như đày đoạ dưới địa ngục, quặn thắt cõi lòng lo vụ ly hôn. Vậy thì chẳng thà cứng rắn, không phó thác bừa bãi ngay từ đầu.
Ninh Thư rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Dù rằng cô đơn đấy, dù rằng chỉ là một linh hồn đấy nhưng cô tự do lắm.
Cô có thể gặp được mỗi một tính cách khác nhau, mỗi một bố mẹ khác nhau, mỗi một người bạn khác nhau.
Bất cứ cô gái nào cũng có thể có được một cuộc sống rực rỡ dù không có đàn ông.
Đàn ông như Trương Gia Sâm là phải tiêu diệt.
Cô đã sống ở thế giới này khá lâu, cô đã thu thập đủ rồi nên phải hành động thôi.
Trương Gia Sâm đã yên vị trên cái ghế tổng giám đốc được nửa tháng, cũng đã ngày càng quen việc hơn. Anh đứng bên cửa sổ quan sát thành phố mà tâm đắc vô cùng.
Tầm mắt anh trải dài non sông gấm vóc khiến anh có cảm giác là bậc đế vương ở cổ đại.
Rồi sẽ thành công thôi.
Trương Gia Sâm nhìn Tiết Mạn Mạn đang sắp xếp lại tài liệu. Địa vị và đàn bà là hai thứ đàn ông theo đuổi cả đời trong khi anh sắp nắm được trong tay rồi.
Tiết Mạn Mạn bảo: “Mười lăm phút nữa có một cuộc họp thưa sếp.”
Trương Gia Sâm cười nhạt, “Anh biết rồi.”
Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm ngày càng trổ mã. Trương Gia Sâm của hiện giờ đã buông bỏ được những sầu lo thất bại cũ để gần như nắm chắc mọi thứ trong tay. Cứ nhìn anh là trái tim Tiết Mạn Mạn lại đập loạn.
Cô càng yêu người đàn ông này hơn.
Trương Gia Sâm chỉnh lại quần áo rồi mới mở cửa đi sang phòng họp.
Các ban giám đốc đã đến đủ và đang đợi Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm thích cảm giác được mọi người nhìn vào này.
Trước đây anh chỉ là một người làm thuê ngồi bên đưới, nhưng giờ anh đã là người quản lý những người làm thuê rồi.
Trương Gia Sâm vào họp, anh đang định nói thì cánh cửa bị mở “rầm” cực to rồi có năm, sáu người ùa vào phòng.
Mặt Trương Gia Sâm nghiêm lại, đanh giọng: “Mấy người ở phòng ban nào, không biết đang họp à?”
“Chúng tôi là cảnh sát.” Người đi đầu lấy thẻ cảnh sát và lệnh bắt giữ ra, “Anh là Trương Gia Sâm đúng không? Anh đã bị bắt.”
Trương Gia Sâm ngạc nhiên vô cùng, hỏi lạnh lùng: “Tôi phạm tội gì mà các anh lại muốn bắt tôi. Bắt tôi cũng phải đưa ra chứng cứ, cảnh sát không được bắt người vô cớ thế này.”
“Có người tố cáo anh tham ô ăn hối lộ và có chứng cứ xác thực.” Cảnh sát đi đầu nói với đội viên: “Bắt đi.”
Trái tim Trương Gia Sâm run lên, định nói gì đó mà đã bị còng tay rồi.
Còng tay lạnh lẽo làm trái tim Trương Gia Sâm cũng lạnh theo, người anh run rẩy mất khống chế.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
59 chương
332 chương
9 chương
646 chương