Ninh thư

Chương 449 : Trai nghèo lên phố (17)

Chuyển ngữ: WanhooCó thể phất cao lá cờ nhà mình lại còn đường hoàng tung bay lá cờ bảy màu bên ngoài thì Trương Gia Sâm cũng gọi là bản lĩnh đi. Song đó đều được xây dựng trên việc Miêu Diệu Diệu ngây thơ, dễ lừa. Chắc là đó giờ Miêu Diệu Diệu chưa từng nghĩ đến chuyện Trương Gia Sâm ngoại tình đâu. Cô ấy tin tưởng u mê Trương Gia Sâm vô điều kiện. Đêm hôm không biết nói gì với người giúp việc, lẽ nào có gì đó với người giúp việc? Ninh Thư thấy mình cần chú ý người giúp việc đó. Trương Gia Sâm đặt Ninh Thư xuống giường rồi nằm xuống ôm chân Ninh Thư vào lòng. Ninh Thư ngạc nhiên định rút chân xuống theo phản xạ tự nhiên nhưng lại bị Trương Gia Sâm giữ, giọng Trương Gia Sâm đầy ngọt ngào, “Đừng di chuyển. Xuống dưới nhà mà không biết đi dép gì cả, để anh ủ ấm cho em ngủ đỡ khó chịu.” Người Trương Gia Sâm rất ấm, Ninh Thư cảm thấy nhiệt năng đang truyền sang chân mình. Ninh Thư nheo mắt, người đàn ông này đúng thật là… Bảo sao Miêu Diệu Diệu lại đổ anh ta.Ấm quá, Ninh Thư thoải mái đặt chân trong lòng Trương Gia Sâm. Trương Gia Sâm cười khẽ làm ngực rung rung, Ninh Thư hỏi: “Anh cười gì đó.” “Không có gì, anh chỉ nghĩ sau này con mình sẽ đáng yêu lắm đây, như em vậy đó.” Trương Gia Sâm vừa nói vừa cười, khuôn mặt dưới ánh đèn ngủ mới dịu dàng làm sao. Ninh Thư: →_→Đêm hôm không ngủ còn bày đặt thủ thỉ tâm tình mà cô còn phải nhẫn nhịn để đối phó anh ta quả đúng là nghiệp chướng. Ninh Thư niệm thầm Chú Thanh Tâm trong lòng. Cô rất muốn nói với Trương Gia Sâm là lộ dấu hôn trên người chú em rồi kìa. Cô vẫn phải tỏ ra chẳng biết gì sất, đúng là thử thách con nhà người ta. Được cái Ninh Thư nhận ra Chú Thanh Tâm hữu dụng lắm nhé. Nó giúp lòng người bình tĩnh lại và quan trọng nhất là đánh bay mọi cảm xúc tiêu cực tích tụ bao lâu nay. Trương Gia Sâm mất ngủ rủ rê cô thể hiện tình yêu của anh ta dành cho mình làm Ninh Thư muốn đạp cho anh ta mấy phát quá. Tự nhiên ân cần chắc chắn có mưu mô. Sáng hôm sau thức dậy sắc mặt Ninh Thư không tốt lắm bởi thiếu ngủ mà, mặt Trương Gia Sâm cũng hơi tệ. Bà Miêu thấy vậy che miệng cười: “Thanh niên khoẻ mạnh nhưng vẫn cần chú ý tiết chế.” Ninh Thư: →_→Trương Gia Sâm mỉm cười nhìn lướt qua Ninh Thư đầy âu yếm, bảo: “Con biết ạ.” Bà Miêu cười trêu. Rõ ràng chẳng có gì mà thái độ của Trương Gia Sâm làm như đêm qua bọn cô có gì vậy. Bốn người ngồi xuống ăn sáng, thím Bình đã dọn đồ ăn sáng lên. Ninh Thư nhìn thím Bình. Thím Bình là người giúp việc lâu năm nhất ở nhà họ Miêu, khá là quen thuộc mọi ngóc ngách trong nhà. Thím Bình đặt salad và sữa tươi trước mặt ông Miêu. Cho ông Miêu ăn sáng với salad và sữa tươi là chủ ý của Ninh Thư để giúp ông Miêu khoẻ hơn. Song đêm qua thím Bình ở phòng bếp với Trương Gia Sâm đã khiến Ninh Thư nghi ngờ Trương Gia Sâm đi lại với thím Bình, nhưng thím Bình đã năm mươi rồi mà. Ninh Thư nghi Trương Gia Sâm với thím Bình có quan hệ đặc biệt nào đó.Ông Miêu không thích ăn chỗ rau này, ông chán nản nói với con gái: “Trải qua bao gian nan vất vả con người mới tiến hoá đến đỉnh chuỗi thực vật thế mà con bắt bố ăn rau mỗi ngày. Bố muốn ăn thịt cơ.” Ninh Thư nhún vai, “Vâng ạ, con thấy bố đáng thương như thế nên hôm nay cho bố ăn bánh bao thịt đấy.”Ông Miêu đẩy ngay đĩa salad ra để uống sữa đậu, ăn bánh quẩy với bánh bao. Ninh Thư nói với thím Bình: “Thím dọn cái này xuống đi.” Thím Bình sững sờ, bảo: “Vâng.” Rồi mang đĩa salad xuống. Mắt Trương Gia Sâm hơi loé, lặng lẽ ăn sáng.Ăn sáng xong Trương Gia Sâm đi làm với Ninh Thư. Lên xe cái Trương Gia Sâm đã thắt dây an toàn cực dịu dàng cho Ninh Thư ngay. Ninh Thư lại bảo: “Em thắt được, không phiền anh thế đâu.” “Anh muốn thắt cho em, muốn tốt với em.” Trương Gia Sâm xoay tay lái nói. Suýt nữa là Ninh Thư trợn trắng mắt lên, hành động của Trương Gia Sâm xuất phát từ lừa dối chứ không phải tình yêu. Trương Gia Sâm nói chuyện với Ninh Thư như bình thường: “Diệu Diệu này, bố có nói chuyện sổ sách kiểm tra thế nào với em không? Sáng nay anh thấy sắc mặt bố không tốt lắm.” Ninh Thư chẳng quan tâm mấy, “Bố bảo dù là anh cũng phải phạt nặng, nhưng mà là ai thì bố không nói với em.” “Vậy à.” Trương Gia Sâm hơi bực, “Chẳng lẽ bố không nói là ai với em ư?” Ninh Thư lắc, “Không anh, nhưng bố giận thế chắc là người bố nể lắm.” Mắt Trương Gia Sâm co lại, mím môi không hỏi nữa. Đến công ty lại gặp ngay Tiết Mạn Mạn đi làm ở cửa công ty. Ninh Thư đánh giá Tiết Mạn Mạn, tầm mắt đặt ở chân cô ta. Đó là một đôi guốc hàng hiệu, dù kiểu dáng bình thường nhưng Ninh Thư vẫn nhận ra được. Ninh Thư cười há há trong bụng, rồi khác cho mấy người nhổ cả gốc lẫn lãi. Tiết Mạn Mạn thấy Trương Gia Sâm đi với Ninh Thư thì mặt thay đổi thấy rõ. Cô vội qua chào Trương Gia Sâm và Ninh Thư, chào Trương Gia Sâm với tác phong chuyên nghiệp cực kỳ: “Phó tổng, cuộc họp mười giờ của anh sắp bắt đầu rồi.” Ninh Thư mỉm cười ngoài miệng, nói: “Họp gì thế em cũng tham gia nhé. Vào công ty mà em chưa tham gia cuộc họp nào đâu.” Trương Gia Sâm xuề xoà: “Họp bên tiêu thụ thôi, không quan trọng gì đâu. Em không phải đến nhà máy à?” “À ừ nhỉ em phải đi nhà máy.” Ninh Thư gật đầu xoay người đi. Ninh Thư đi rồi, Trương Gia Sâm chau mày khó chịu với Tiết Mạn Mạn, “Lần sau đừng lấy cớ linh tinh nữa, trước sau gì cũng bị lộ.” Tiết Mạn Mạn cắn môi, cúi đầu trông có vẻ tủi thân. Trương Gia Sâm đẩy cửa phòng làm việc ra, Tiết Mạn Mạn đi vào theo. “Em chú ý chút cho anh, anh không muốn sắp sửa thành công lại thất bại đâu. Trước mặt Miêu Diệu Diệu nhớ để ý vào, không cô ta sẽ nhận ra đấy.” Trương Gia Sâm day mày, “Dạo này Miêu Chí đang kiểm kê sổ sách, anh không đi gặp em được.” “Miêu Chí muốn kiểm toán mà phòng tài vụ không nói gì với anh hết.” Ánh mắt Trương Gia Sâm hơi sầm lại. Nghe nhắc đến kiểm kê, mặt Tiết Mạn Mạn lo lắng hỏi vội: “Có khi nào kiểm tra thấy anh không?” “Nói to thế làm gì! Anh làm gì đâu mà kiểm tra thấy anh.” Trương Gia Sâm nhìn Tiết Mạn Mạn lạnh lùng. Bấy giờ Tiết Mạn Mạn mới hít sâu, thấy Trương Gia Sâm vẫn vững vàng như núi nên trái tim hoảng loạn cũng ổn định lại. Trương Gia Sâm luôn có khả năng giải quyết mà. Ninh Thư mới vào nhà máy đã được cho hay bản phác thảo thiết kế bị trộm, một nhà thiết kế hổ thẹn vô cùng: “Tôi đi về để bản phác thảo trên bàn chứ không cất vào két. Thế là sáng nay mới đến đã không thấy đâu rồi.” Bản phác thảo bộ sưu tập mùa xuân này là tâm huyết của cả phòng thiết kế và Ninh Thư. Đang định nổ một tràng pháo lớn nhờ bộ sưu tập mùa xuân này giờ thì bản phác thảo mất rồi.