Ninh thư

Chương 442 : Trai nghèo lên phố (10)

Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nói với quản lý: “Tôi muốn biết căn hộ này đứng tên mấy người.” Cô rất hiếu kỳ căn hộ có đứng tên Tiết Mạn Mạn hay không. Quản lý nhận tiền của Ninh Thư: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy cho cô bản sao giấy tờ nhà đất.” Ninh Thư cất ảnh vào túi hồ sơ, bảo: “Nói qua về thân phận của Tiết Mạn Mạn đi.” Quản lý nhìn Ninh Thư, nói: “Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn yêu nhau thời đại học, tốt nghiệp cái là hình như chia tay luôn và sau đó Trương Gia Sâm kết hôn với cô. Tiết Mạn Mạn trở thành thư ký của Trương Gia Sâm không bao lâu sau khi các cô kết hôn. “Hình như chia tay? Tức là có thể họ chưa chia tay?” Ninh Thư hỏi quản lý: “Anh hãy điều tra rõ việc này giúp tôi.” Không có gì mờ ám Ninh Thư đi ăn cứt. Vứt vợ mới cưới ở quê nhà, dám có thể là quấn quít bên Tiết Mạn Mạn lắm. Chắc là Tiết Mạn Mạn cũng biết, thậm chí là tham gia vào kế hoạch kết hôn lừa tiền này rồi. Quản lý gật đầu: “Được chứ, nhận tiền của cô nên tất nhiên tôi sẽ làm giúp cô.” “Điều tra rõ điều kiện nhà Tiết Mạn Mạn.” Ninh Thư mặt lạnh nói. Quản lý gật đầu, “Ok.” Ninh Thư nheo mắt, “Anh không được để lộ chuyện tôi điều tra Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đâu đấy.” “Cô cứ yên tâm, đã nhận là chúng tôi có phẩm hạnh nghề nghiệp mà.” Quản lý đảm bảo rồi cất tiền Ninh Thư đưa. Ninh Thư uống một ngụm cà phê đắng ngắt rồi cầm túi hồ sơ đến ngân hàng mở một két an toàn và để hồ sơ vào két sắt. Cô và Trương Gia Sâm là vợ chồng, để ở nhà bị Trương Gia Sâm tìm thấy ngay. Đây đều là chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm, có chúng tức Trương Gia Sâm đã phạm lỗi trong cuộc hôn nhân này. Ninh Thư tính kiểm tra khoản mục của công ty xem xem Trương Gia Sâm lấy đâu ra tiền mua nhà. Chắc chắn anh ta ngấm ngầm chuyển tiền công về tiền riêng. Trương Gia Sâm ghê gớm không phải vừa đâu. Chắc chắn khoản mục bị sai ở đâu đó, mới giúp Trương Gia Sâm lấy được nhiều tiền vậy mà không bị phát hiện. Về phòng làm việc, Ninh Thư thấy Trương Gia Sâm đang ngồi sô pha đợi cô. Nhìn dáng vẻ chỉn chu của Trương Gia Sâm mà thiếu chút Ninh Thư định đuổi anh ta ra ngoài. Ninh Thư lẩm bẩm Chú Thanh Tâm trong bụng, giận lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười xinh. Trương Gia Sâm bước đến bên Ninh Thư, thấy Ninh Thư không vui, hỏi: “Sao thế em? Sao trông như bị bắt nạt thế này? Nói anh nghe anh xả giận cho em.” Ninh Thư: Ha ha… Ninh Thư day trán, bảo: “Em qua bên nhà máy một chuyến nên hơi mệt thôi, không sao đâu.” Trương Gia Sâm mỉm cười nhẹ, “Quản lý công ty không phải chuyện ngày một ngày hai, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đấy.” Ninh Thư ừm ngoài miệng, lòng thì đang nghĩ đường nhập hàng dễ phát sinh ăn chặn nhất. Những thứ nhỏ nhặt như cúc áo, cuộn chỉ, cái kéo, thước đo và rồi cả máy may cũng có thể làm báo giá giả. Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, đánh rắn động có không tốt nên cô không định hỏi Trương Gia Sâm. Công ty này là của bố cô, có vấn đề gì cô hỏi thẳng ông ấy.Ông Miêu muốn kiểm tra sổ sách là chuyện quá đơn giản. Ninh Thư hỏi Trương Gia Sâm: “Anh tìm em có việc gì không?” Trương Gia Sâm này ngoài mặt thì điển trai, nho nhã, lịch sự, chín chắn nhưng bên trong lại là một kẻ ích kỷ, tham lam, dùng mọi thủ đoạn và cả độc ác. Đúng là phí hoài cho cái mã đẹp đẽ ấy. Trương Gia Sâm hơi trách móc: “Diệu Diệu, em nên về nhà sống trong thế giới của hai ta với anh rồi chứ? Ngày nào anh đi về cũng chỉ có một mình thôi.” Tiếp tục giả vờ đi! Ninh Thư gật đầu, “Mấy hôm nay em cần xin lời khuyên của bố, mấy hôm nữa em về.” Mắt Trương Gia Sâm loé sáng, hỏi Ninh Thư: “Diệu Diệu, em muốn quản lý công ty thật à?” “Vâng anh. Em chưa từng nghĩ còn có người sống khổ như nhà anh, nên sau khi đến nhà anh làm em chợt nhận ra mình hạnh phúc quá. Vậy nên em phải cố gắng vì hạnh phúc này, chút khó khăn này có là gì đâu.” Ninh Thư lại lôi chuyện đó ra là làm Trương Gia Sâm tức chết. Mặt Trương Gia Sâm thoáng nét không vui, chiều chuộng: “Em là công chúa của anh, không cần làm gì cũng có anh chiều em, cho em cuộc sống hạnh phúc rồi.” Ninh Thư: Oẹ… Muốn mửa vào mặt anh ta thật đấy. Không ngờ Trương Gia Sâm nói ra được câu này, anh ta chưa từng nói thế trong cốt truyện đâu. Tất nhiên do Trương Gia Sâm không muốn cô làm việc ở công ty, nhất là ngồi chễm chệ ở vị trí tổng giám đốc. Mà quan trọng nhất cô là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của công ty này. Dù buồn nôn nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh, Ninh Thư cười với Trương Gia Sâm: “Em biết anh tốt với em lắm mà.” Có tiếng gõ cửa, cô thư ký Tiết Mạn Mạn mặc đồ công sở bước vào. Nhìn thấy Tiết Mạn Mạn là Ninh Thư lại nhớ ngay đến cô ta sống ở khu căn hộ cao cấp Tomson Riviera. Một cô thư ký lại sống ở căn hộ như thế vậy tức là Tiết Mạn Mạn được Trương Gia Sâm bao nuôi, hoặc là họ vẫn yêu nhau. “Sao thế?” Ninh Thư hỏi, mắt quét Tiết Mạn Mạn từ đầu xuống chân. Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm, bảo: “Phó tổng, giám đốc phòng tiêu thụ tìm anh có chuyện nói muốn nói.” Ninh Thư chau mày nghi ngờ có chuyện đó hay không. Ninh Thư để ý thấy Tiết Mạn Mạn luôn xuất hiện khi cô ở chung với Trương Gia Sâm. Lần trước là cầm tờ giấy trắng bảo Trương Gia Sâm ký tên, lần này là giám đốc phòng tiêu thụ. Ninh Thư cười bảo: “Chắc là chuyện quan trọng lắm rồi, tổng giám đốc em cũng qua xem.” Tiết Mạn Mạn khựng lại, bối rối ra mặt. Trúng phóc rồi. Ninh Thư cười khẩy, làm người ta buồn nôn ghê. “Chỗ em còn nhiều tài liệu mà, để anh về xem.” Trương Gia Sâm nhìn lướt qua Tiết Mạn Mạn, nhận thấy sự bối rối của cô nên từ chối không cần Ninh Thư theo. “Em đi cùng đi, có gì em giúp một thể.” Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế da, Trương Gia Sâm ghì Ninh Thư xuống ghế, “Em cứ xem tài liệu đi, chuyện đó để anh lo là được rồi.” Nói rồi Trương Gia Sâm rời khỏi phòng làm việc cực nhanh, Tiết Mạn Mạn bước vội theo Trương Gia Sâm. Ninh Thư trợn mắt, tự nhiên nhận ra mắt mình tinh tường quá thành ra thấy kỹ năng diễn xuất của họ quá kém. Có lẽ biết chân tướng rồi nên nhìn đâu cũng thấy gượng gạo. Hoặc do họ nghĩ cô ngu nên diễn qua cho có. Nguyên chủ Miêu Diệu Diệu là chủ gia đình mà không biết việc nhà mình, không biết cả cô thư lý Tiết Mạn Mạn này. Mãi đến trước khi chết mới biết đến sự tồn tại của cô ta. Nhắc mới nhớ cái chết của Miêu Diệu Diệu có liên quan gián tiếp đến Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đây thây. Ninh Thư nghi Trương Gia Sâm cố tình cho Miêu Diệu Diệu biết đến sự tồn tại của Tiết Mạn Mạn. Bởi vì khi ấy ông bà Miêu chết cả rồi, chẳng còn ai ở trên mà ngăn cản Trương Gia Sâm. Hơn nữa Miêu Diệu Diệu đi khám bị thần kinh nên có xảy ra chuyện gì cũng chẳng có ai nghi ngờ.