Ninh thư
Chương 397 : Chàng là ánh sáng của đời thiếp (21)
Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không đếm xỉa đến nỗi buồn của An Linh Vân mà vẫn tiếp tục giày xéo, “Thanh niên chưa lập gia đình cũng có nha hoàn thông phòng rồi. Con chưa gả sang thì người ta đã có người con gái khác, sau khi con gả sang, nha hoàn thông phòng đó sẽ trở thành tiểu thiếp.”
Ninh Thư bảo: “Cha con không có nha hoàn thông phòng bởi vì ông ấy hay đi đánh trận.”
An Linh Vân buồn rười rượi như nhẵm phải phân, gọi dài cả tiếng: “Mẹ...”
“Tất nhiên, con vẫn sẽ ân ái với trượng phu con, dù rằng có chia sẻ trượng phu với người khác.” Ninh Thư găm hết dao này đến dao khác vào lòng An Linh Vân.
Ninh Thư nói cố: “Con là con gái của Chấn uy Tướng quân, là chính thất là tất nhiên. Vậy nên con phải xử lý việc nhà đâu ra đó, con gả đi rồi thì nhà chồng là nhà của con. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhiều cái phủ tướng quân không can thiệp được.”
An Linh Vân: …
Ninh Thư mặc kệ phiền muộn của An Linh Vân, lại bắt đầu bàn chuyện kết hôn của An Du với cụ bà.
Cụ bà chấm con gái của Tô thượng thư, Ninh Thư gạt phăng ngay. Tô Ly đó là vợ của An Du trong cốt truyện, nhưng cô ta lại bợ đỡ Minh Châu lên tận mây xanh, cảm thán Minh Châu dũng cảm vì tình yêu sâu đậm, có chết cũng không thay đổi.
Rõ ràng Minh Châu là người chồng mình yêu, vậy mà vẫn đứng về phía tình địch, và còn chống đối với Vệ Lệnh Nhàn, chỉ trích mẹ chồng tàn nhẫn chứ.
Lại thêm một cô gái không phân biệt được đúng sai, giết người với nụ cười ngây thơ, đúng là đầu óc bã đậu!
Ninh Thư giãi bày ngay lý do của mình: “Tô Ly đó là con gái duy nhất của Tô thượng thư, bình thường khó tránh chiều chuộng. An Du là con trưởng, vợ của nó dâu trưởng, sau này còn phải gánh vác trọng trách quản lý nhà cửa phủ tướng quân. Con từng gặp cô gái đó rồi, đó là một cô bé ngây thơ và hồn nhiên.”
Nghe vậy cái là cụ bà gạch tên ngay. Ngây thơ tức là ngu xuẩn, không biết cách đối nhân xử thế, mà ngu thì quản lý nhà cửa kiểu gì, giao tiếp với các phu nhân kiểu gì. Chẳng lẽ để cô ta đắc tội với tất cả mọi người à?
Ninh Thư chưa từng nghĩ đến chuyện áp quy tắc hay bắt Minh Châu thỉnh an. Ninh Thư cũng tự xem như mình bị mù, chẳng thấy gì hết trước sự chiều chuộng An Hữu dành cho Minh Châu.
Trước việc ấy, Minh Châu vui cực kỳ. Dù phu nhân không bảo gì nhưng Minh Châu cảm thấy phu nhân đã tha thứ cho cô rồi.
Đáng lẽ ra An Linh Vân trong cốt truyện bênh Minh Châu đủ đường nay lại hạnh hoẹ Minh Châu, mà Ninh Thư nom An Linh Vân lại khá giống đang luyện tập, chắc là luyện để sau này xử lý tiểu thiếp.
Ví dụ như Minh Châu muốn ăn gì đó, An Linh Vân không cho hạ nhân mang qua. Lúc Minh Châu hỏi thì An Linh Vân bảo phủ tướng quân hết tiền rồi, không mua được thứ đắt như vậy, đến cả cụ bà cũng không có tiền ăn tổ yến kia kìa.
Ban đầu Minh Châu ấm ức ầm ĩ một phen, An Hữu lại bênh Minh Châu nhưng An Linh Vân bảo thẳng, cha à, cha bị giáng chức rồi có bao nhiêu bổng lộc đâu, hiện giờ phủ tướng quân nghèo lắm.
Bị con gái nói thế làm An Hữu không biết vứt mặt vào đâu.
Cuối cùng chuyện chẳng đi đến đâu, Minh Châu đành bảo thị nữ của mình tự đi mua.
Tiền của mình không mất đi đâu, nhưng dù đã được ăn rồi nhưng Minh Châu vẫn rất hậm hực.
An Linh Vân thấy trong viện của Minh Châu toàn đồ đắt đỏ thì ngứa mắt. Mọi thứ ở đây đều là cô bỏ tiền ra mua, bây giờ phủ tướng quân cần tiết kiệm, vậy mà trong viện của Minh Châu lại có nhiều đồ đắt tiền như thế.
Đồ đạc trong phòng tiểu thiếp còn nhiều hơn đồ trong phòng mẹ cô.
Ninh Thư chỉ lặng lẽ quan sát sự thay đổi của An Linh Vân. Thế mới nói, cứ phải tự trải nghiệm mới biết thế nào là nhức nhối, bây giờ An Linh Vân vẫn còn nhiệt liệt chào mừng Minh Châu hoà nhập vào đại gia đình này à?
Con người ai chẳng ích kỷ, động đến đồ của mình là đều cố mà cướp thôi.
Bây giờ phủ tướng quân thê thảm hơn ngày trước mà Minh Châu vẫn sống sung sướng, An Linh Vân chịu nổi à?
An Hữu và Minh Châu quấn quít có một khoảng thời gian thôi. Ngày trước thì ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dạo này thỉnh thoảng An Hữu sẽ ngủ ở thư phòng.
Nhìn sắc mặt An Hữu hơi vàng vọt, mày cau chặt, nom sầu não mà Minh Châu cũng hậm hực thì Ninh Thư cười ngất trong bụng.
Thời gian chính là con dao bào mòn tất cả tình yêu sâu đậm. Kết cốt truyện An Hữu và Minh Châu đều chết cả, kết thúc vẹn toàn cho tình yêu đích thực.
Nhưng mà chết thì hay ho cái nỗi gì. Phải sống và xem các người có thể yêu nhau bao lâu, có thể chịu đựng được sự bào mòn của thời gian không rồi mới được gọi là tình yêu đích thực nhé.
Tình đi đôi với dục, đã có tình yêu ắt phải có dục vọng, ngặt nỗi là hình như An Hữu không thoả mãn được Minh Châu cho lắm.
Già đời rồi thì thu liễm chút, đừng có mà giở cái thói ngông cuồng của thời thiếu niên, tưởng mình là trai trẻ dồi dào sức khoẻ chắc.
Dạo gần đây An Hữu sầu não lắm.
Sau mỗi lần ân ái, An Hữu cảm thấy rất thoả mãn nhưng Minh Châu lại không. Muốn thêm một lần nữa nhưng chẳng hiểu sao cơ thể không nghe lời. An Hữu rất khó xử trước ánh mắt hậm hực của Minh Châu, và hệ quả là giảm số lần ân ái xuống.
An Hữu cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, nhưng không phải là vô năng, dù rằng có thể đấy nhưng cũng chẳng dài.
Trước đây còn tưởng quá hưng phấn cơ thể mỹ miều của Minh Châu, nhưng ân ái với Minh Châu nhiều như vậy mà lần nào cũng thế đã khiến An Hữu nảy sinh sợ hãi.
Thậm chí ông còn lén đi tìm đại phu, đại phu bắt mạch xong bảo thận hư, cho An Hữu dùng thuốc tráng dương bổ thận.
Để giấu nhẹm cả nhà nên An Hữu giả vờ mình ốm, cần phải uống thuốc.
Minh Châu biết An Hữu đổ bệnh thì bật khóc nức nở như là An Hữu sắp chết đến nơi làm cụ bà rất khó chịu.
Nhân đây thì An Hữu cũng cảm động lắm, ông cho rằng Minh Châu như vậy bởi vì thương ông nên ôm ấp Minh Châu trước mặt mọi người, vừa lau nước mắt cho Minh Châu vừa thủ thỉ mấy lời mật ngọt, và rồi đã dỗ Minh Châu mỉm cười nín khóc.
Ninh Thư: ...
Cạn lời thật, trong căn phòng này có mẹ mình, vợ mình, con mình, không thể biết ý chút à?
Làm gì đến nỗi không khống chế được thế này chứ.
Ninh Thư thở dài, cái thứ tình yêu tình báo này làm người ta mệt mỏi quá, cô đã nhìn thấy đời mình cô đơn suốt kiếp rồi.
Cũng đúng thôi, cô không cả bảo đảm được tính mạng mình, thì càng không hy vọng vào tình yêu xa vời. Bất cứ thứ gì cũng ổn định và tốt đẹp hơn tình yêu nhiều.
Ninh Thư đang tởm không chịu nổi đây, hai anh chị này tính diễn cảnh giường chiếu ở đây luôn đó à.
Ninh Thư ngửi mùi thuốc nha hoàn bưng vào thì nhếch mép.
An Linh Vân xem vở diễn của Minh Châu thì càng thêm ghét, bước chân ra khỏi phòng đã mắng: “Hồ ly tinh.”
An Linh Vân gai mắt đồ đạc chất đầy phòng Minh Châu lắm rồi. Cứ nhớ đến chuyện đó đều mua bằng tiền của phủ tướng quân là An Linh Vân lại xót, lúc nào cũng lấy lý do để mang đồ trong phòng Minh Châu đi.
Minh Châu tưởng An Linh Vân đã tha thứ cho mình nên hào phóng đưa các đồ đạc giá trị cho An Linh Vân.
Nhưng mỗi lần An Linh Vân qua bảo cần cái gì đó là Minh Châu lại tắt hứng trong nháy mắt. Đó đều là đồ của cô, dựa vào đâu mà cô ta muốn lấy.
Truyện khác cùng thể loại
925 chương
7 chương
69 chương
390 chương
840 chương