Ninh thư

Chương 383 : Chàng là ánh sáng của đời thiếp (7)

Chuyển ngữ: WanhooVới thân phận của Minh Châu thì đâu hợp ở phủ tướng quân, chưa kể sự khác biệt giữ quân thần và còn là vấn đề về nam nữ, đã vậy còn ảnh hưởng đến tiếng gái chưa chồng của cô ta nữa. Rõ ràng đang nghĩ cho cô ta, nấu hẳn bàn ăn chay cho cô ta báo hiếu nhưng cô ta lại bảo không cần nể mình, cô lắm điều quá đấy. Cụ bà Thẩm rùng mình, tức ách ách. “Quận chúa, người không thích bữa cơm ta chuẩn bị cho người à?” An Linh Vân tủi thân, cô chuẩn bị riêng cho Minh Châu Quận chúa, mà người nhà của quận chúa mới mất còn gì. Minh Châu Quận chúa vội vàng giải thích, vừa cảm động vừa nôn nóng: “Không phải như vậy đâu Linh Vân. Cô biết ta đang cảm động ngần nào không? Nhưng mà ta muốn được như mọi người, ta không muốn mình đặc biệt khiến ta không hòa nhập được vào ngôi nhà này. Gia đình cô ấm cúng, có mẹ chồng dễ gần, có phụ thân vĩ đại, có mẫu thân đoan trang quý phái. Ta muốn hòa nhập vào gia đình của các cô.” An Linh Vân thứ lỗi cho Minh Châu Quận chúa ngay, An Du bên cạnh nói: “Người cứ yên tâm sống trong nhà chúng ta đi, chúng ta sẽ luôn săn sóc người.” An Hữu mặc cây xanh lam bước đến lên tiếng: “Nhà mình không cần kiêng nể Minh Châu Quận chúa đâu, người coi chúng ta là người nhà, đừng đẩy người ra ngoài, đừng chăm sóc đặc biệt Minh Châu, hãy để người cảm nhận được hơi ấm gia đình.” “Tướng quân.” Minh Châu Quận chúa nhìn An Hữu đến ngẩn người, ánh mắt chứa chan tình cảm, nhưng nhìn sang phu nhân tướng quân hiền huệ đoan trang thì Minh Châu Quận chúa bắt đầu tự dằn vặt. Chàng ấy đã có phu nhân đoan trang quý phái rồi. Nhưng mà cô khao khát hơi ấm ở bên chàng, muốn cảm nhận hơi ấm ấy. Ông trời ơi, xin ông trời hãy thứ lỗi cho sự tham lam của con, người hãy để con được cảm nhận hơi ấm của tướng quân nhiều hơn đi. Nghe thấy thằng con mình nói vậy, cụ bà chau mày lại còn Ninh Thư thì mở cờ trong bụng. An Hữu già đời nhưng thật ra vẫn là một người đàn ông ấu trĩ. Không có cha dạy dỗ cho nên người, mẹ khoan dung, vợ nhún nhường, không có quá nhiều gánh nặng đè nặng trên vai ông ta. Thực ra An Hữu cũng không phải người bị ảnh hưởng nhiều bởi nề nếp con người.Ông ta và Minh Châu Quận chúa có cùng bản chất. Đi đánh giặc để trốn tránh tình cảm, người khổ vì tình làm gì có cảm xúc ổn định để đánh trận, coi rẻ sinh mạng của biết bao tướng sĩ thế đấy. Người bách chiến bách thắng lại thất bại đã càng làm gia tăng sự khổ sở trong lòng và đã muốn tự sát. Nhưng rồi Minh Châu Quận chúa chạy đến và cả hai đã quyết định sống tiếp. Sau đó quay về bảo muốn cùng chung sống với nhau. Ninh Thư nghệt mặt, nghĩ bụng muốn hỏi sao lại mặt dày được đến vậy nhỉ? An Hữu là một thằng già không biết nhục, không có nghĩa làm chồng, không có xứng làm cha, không có hiếu làm con, không có học thức làm thần. Ông ta chính là một kẻ bên ngoài bóng bẩy bên trong thối nát. Bình thường không nhận thấy, nhưng có việc cái là tính cách ghê tởm của ông ta lộ rõ. Đơn cử như trong chuyện của Minh Châu Quận chúa đây đã cho thấy ông ta là một kẻ đầu óc bã đậu. Ninh Thư bảo: “Thân phận quận chúa cao quý, đâu thể nào cùng ăn giống với chúng ta.” “Như nhau thôi, sao lại khác nhau được chứ. Ta muốn trở thành bạn của mọi người, mọi người đều bình đẳng.” Minh Châu Quận chúa khẳng định. Oh shit, Ninh Thư hết biết nói gì rồi. Đôi mắt An Du nhìn Minh Châu ngày càng sáng rực, còn An Linh Vân thì quý trọng. Ninh Thư nheo mắt nhìn hai con, nhất định phải gây chuyện gì đó. Mọi người đã ngồi xuống bàn, không khí khá là gượng gạo. Cụ bà Thẩm thị xị mặt nhưng An Hữu không nhận ra điều ấy, ông ta cứ nhìn con gái và Minh Châu Quận chúa đang nói chuyện ríu rít. Ninh Thư thấy bàn tay siết đôi đũa của cụ bã đã run, rõ ràng là đang cố kiềm chế lắm. Ninh Thư đảo mắt là thấy tiểu thế tử ngồi bên cạnh Minh Châu Quận chúa. Tiểu thế tử gầy gò, khuôn mặt chán nản, không có tâm trạng muốn ăn, từ khi vào phủ tướng quân đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào. Vậy nhưng Minh Châu Quận chúa không nhìn thấy điều ấy, trong tim cô ta chỉ có yêu và yêu mãi thôi... Ngày nào cô ta cũng dặn tiểu thế tử phải vực phủ yến vương dậy, nhưng chưa từng quan tâm đến hành vi của mình đã huỷ hoại hoàn toàn tương lai của tiểu thế tử. Có một chị gái bỏ trốn ra tận chiến trường để bám theo lão già khú đế đã có vợ, rõ ràng là quận chúa hoàng gia lại đi làm thiếp nhà người, hẳn là tiểu thế tử sẽ bị người đời xỉa xói gay gắt nhiều lắm. Nỗi nhục sẽ hằn sâu và đi cùng một con người suốt cả cuộc đời. Tình yêu của hai bạn vĩ đại thật đấy. Bữa nay Ninh Thư ăn rất ít, ăn cơm xong là ai trở về viện người nấy. Minh Châu Quận chúa ngắm An Hữu đến thơ thẩn, An Hữu thấy cô như vậy thì giật mình như thể có ngọn mầm nào đó vươn khỏi mặt đất, khiến ông vừa hạnh phúc nhưng cũng lo lắng bất an, ông nói hời hợt: “Quận chúa, người nghỉ ngơi đi.” Minh Châu Quận chúa nhận được câu nói ấy thì như có được cả thế giới, cô dắt tiểu thế tử về viện của mình. Có lẽ hồi đầu An Hữu xem Minh Châu Quận chúa như con gái thật, nhưng có một cô gái xinh đẹp, non nớt và ngây thơ như vậy thích mình, đã mang lại sự kích thích khác lạ khi đem so sánh với Vệ Lệnh Nhàn cẩn thận, đoan trang, lo liệu việc nhà đâu ra đấy. An Hữu vào trong viện với Ninh Thư, Ninh Thư thấy An Hữu tính đi ngủ với mình thì ớn hết cả người. Cả An Hữu và Ninh Thư đều chẳng nói chẳng rằng, tự nhiên bầu không khí có hơi xấu hổ, Ninh Thư bảo: “Phu quân mệt rồi nhỉ, chàng nghỉ sớm một chút đi.” An Hữu cũng chỉ ngủ là ngủ thôi chứ không có định lăn lộn với Ninh Thư. Ninh Thư thở phào, may mà không cần ấy ấy. Đây là chồng người khác, không phải chồng cô, dù thân xác là vợ chồng nhưng linh hồn vẫn là cô. Cô chỉ đến để làm nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời khỏi đây, không có quyền sử dụng thân xác này để làm những việc sai trái. Nó giống với vấn đề quái thai, nếu có ngày mẹ và bạn gái bạn tráo linh hồn, bắt buộc phải xxoo mới đổi lại được. Vậy bạn xxoo da mẹ hồn bạn gái, hay xxoo da bạn gái hồn mẹ đều rất khó chọn, bởi cả hai đều vô đạo đức. Ninh Thư trở mình quay lưng về phía An Hữu, cố mà nghĩ xem nên hoàn thành nhiệm vụ này thế nào. Từ khi đến đây, Ninh Thư vẫn luôn đắn đo bởi chưa xác định được mục tiêu để cô phấn đấu. Bởi lẽ cô cũng không biết nguyên chủ muốn gì nên cô vẫn luôn hoang mang. Ninh Thư vò tóc, bắt mình phải bình tĩnh, đặt mình vào người ta mà suy nghĩ. Nếu như mình là Vệ Lệnh Nhàn, là một người phụ nữ phong kiến tam tòng tứ đức, sống nhờ vào đàn ông chính hiệu thì sao đây. Xã hội gò bó phụ nữ vô cùng cực, yêu cầu phụ nữ hết mực trung thành, tư tưởng ấy cũng đã hằn sâu trong suy nghĩ của Vệ Lệnh Nhàn. Vậy nên không thể nào mà ly hôn được. Người phụ nữ thời phong kiến bị chồng bỏ sẽ phải hứng chịu áp lực cực lớn, thậm chí đã có người không còn mặt mũi nào để sống nên đã chọn cách tự sát. Thế nên dù An Hữu có tổn thương bà cỡ nào, An Hữu vẫn là chồng của Vệ Lệnh Nhàn.