Ninh thư

Chương 380 : Chàng là ánh sáng của đời thiếp (4)

Chuyển ngữ: WanhooTâm trạng xuống dốc dần dần được nới lỏng, Ninh Thư rệu rạc, đổ mồ hôi khắp người. Ninh Thư đang tính xem có nên luyện Tuyệt Thế Võ Công để cơ thể này khỏe hơn không. “Mẹ không sao chứ?” An Linh Vân lo lắng ra mặt, cô chưa bao giờ thấy mẹ như hiện giờ. Người mẹ vẫn luôn kiên cường bỗng nhiên như thế làm An Linh Vân rất hoảng loạn. Ninh Thư lau hồ hôi bằng khăn tay, bảo: “Mẹ không sao, mẹ nghỉ ngơi một lát, con với bà ăn trước đi. Đi đi, mẹ muốn nghỉ một lúc.” Mãi sau An Linh Vân vẫn đi trước nhưng đi rồi vẫn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư. Châu Nhi vắt khăn lau mặt cho Ninh Thư, cô hỏi Ninh Thư: “Con thấy sắc mặt phu nhân không được tươi lắm, phu nhân có cần gọi đại phu qua khám qua không ạ?” Ninh Thư lắc đầu, song trái tim vẫn đau âm ỉ. Một lúc sau, có tiếng bước chân bên ngoài phòng, tiếp theo đó là một nhóm người đi vào, dẫn đầu là một cụ bà mặc áo đỏ sậm chống gậy gỗ lim, trán có đeo mạt ngạch đen được đính ngọc phỉ thủy ở giữa. Nom có vẻ là một cụ bà nhà giàu uy nghiêm. An Linh Vân dìu cụ bà, bên cạnh có một người trắng trẻo, cao ráo là An Du. An Du và An Linh Vân gọi Ninh Thư: “Mẹ.” An Linh Vân nói: “Bà qua thăm mẹ ạ.” Ninh Thư thấy Thẩm thị đến thì vịn vào tay Châu Nhi để đứng dậy. Cụ bà chống gậy ấn Ninh Thư xuống, nói: “Khỏi đứng lên, mặt con không tươi, dạo này vất vả quá rồi à?” Ninh Thư nghe lời ngồi xuống, ánh mắt cực kỳ cung kính, nét mặt não nề: “Con cảm ơn mẹ đã lo cho con, con có hơi mệt thật ạ.” Cụ bà ngồi bên mép giường, nói: “Ta biết con đang lo cho An Hữu, An Hữu có phúc nó sẽ không sao đâu, bà già này còn không lo thì con càng không cần lo.” Ninh Thư: ... Sợ là bà sẽ người đầu bạc tiễn người đầu xanh ấy. Ninh Thư cười gượng, vẫy tay gọi An Linh Vân. An Linh Vân qua chỗ Ninh Thư, Ninh Thư nắm tay An Linh Vân rồi nói với Thẩm thị: “Mẹ ơi, dạo này con không khỏe mà Linh Vân cũng lớn, sang năm nên gả qua nhà người ta rồi. Con nghĩ nên để Linh Vân học xử lý việc nhà, con có thể phiền mẹ dạy Linh Vân được không ạ?” Ninh Thư vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, mặt vàng như nến, trán lấm tấm hồ hôi, trông vô cùng tiều tụy. An Linh Vân và An Du đều lo lắng khi thấy vậy. An Du vội bảo: “Mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, con và muội muội sẽ đâu ra đó thôi.” Ninh Thư co tròng mắt nhìn thằng nhóc An Du, thằng nhóc này được An Linh Vân cổ vũ nên đã tỏ tình với Minh Châu, song lại bị Minh Châu từ chối. Nguyên chủ cho gọi An Du qua bảo rằng đừng dây dưa với Minh Châu, Minh Châu là quận chúa hoàng gia, nhà bà không với nổi. An Du mới bị cô gái dịu dàng đằm thắm từ chối, giờ lại bị Vệ Lệnh Nhàn nói thế, đã vậy mẫu thân còn tiến cung thuyết phục thái hậu tứ hôn cho quận chúa nên tức nguyên chủ ngăn cản việc này. Bị con mình ghét, há chẳng phải lại xẻo một miếng thịt từ Vệ Linh Nhàn ư? Ninh Thư chỉ mỉm cười trước quan tâm của An Du, cô nhìn Thẩm thị, Thẩm thị đang đặt hai tay trên gậy và gật gù: “Được, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, dạo này ta sẽ dạy Linh Vân xử lý việc nhà.” Ninh Thư vật lộn để mở ngăn kéo ra và đặt sổ sách, chìa khóa lên bàn, “Con phiền mẹ rồi.” Thẩm thị ừ một tiếng, bà bảo An Linh Vân cầm sổ sách và chìa khoá còn mình thì đứng dậy, nha hoàn bên cạnh đỡ ngay lấy bà. Thẩm thị dặn dò Ninh Thư mấy câu, bảo Ninh Thư cứ nghỉ đi, An Hữu không sao hết, đừng nghĩ nhiều để mình bị ốm. Ninh Thư chỉ gật đầu, cung kính và hiếu thuận trước Thẩm thị. An Linh Vân ôm sổ sách nói với Ninh Thư: “Con mang cơm qua đây cho mẹ nhé.” Ninh Thư mỉm cười, “Ừ.” Sau khi mọi người đã về hết, Ninh Thư bảo Châu Nhi đóng cửa lại, “Ta ngủ đã, ai đến cũng đừng làm phiền ta.” Châu Nhi gật đầu đóng cửa đứng trông ở ngoài. Ninh Thư khoanh chân trên giường, nguyên chủ xử lý công việc ở phủ tướng quân đâu vào đấy, chỉ cần có liên quan đến đầu ra đầu vào là nhớ hết, bất cứ khoản nào cũng cho Thẩm thị xem, có việc gì quan trọng cũng xin lời khuyên của Thẩm thị. Bảo rằng Vệ Lệnh Nhàn quản lý phủ tướng quân, đúng hơn chỉ là quản lý qua tay, quyền hành to nhất vẫn nằm trong tay Thẩm thị kia kìa. Vệ Lệnh Nhàn là người vô hình trong mắt Thẩm thị, Vệ Lệnh Nhàn cũng không hề trục lợi riêng cho mình từ cái nhà này, mà còn chăm sóc, hầu hạ mẹ chồng đâu ra đấy. Thẩm thị rất hài lòng với cô con dâu này, con trai không lấy vợ bé bà cũng miễn ý kiến làm Vệ Lệnh Nhàn càng thêm kính trọng Thẩm thị. An Hữu thường xuyên xuất chinh, thời gian Vệ Lệnh Nhàn sống cùng mẹ chồng còn nhiều hơn ở với chồng, thân thiết như ruột thịt. Vậy nhưng hiển nhiên là hễ có chuyện gì liên quan đến con trai cụ bà thì Thẩm thị vẫn gạt Vệ Lệnh Nhàn sang một bên. Nguyên chủ lo toan đủ đường cho phủ tướng quân đến rạc người, để cho những người khác hưởng thụ cơm bưng nước rót, quần áo sạch sẽ thơm tho. Nhưng rồi họ đều quay lại lên án bà độc ác, ngoa ngắt.Ăn no thì dửng mỡ, việc của mình vẫn nên tự giải quyết thì hơn. Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nhưng không luyện được cái vẹo gì hết, bù lại Hào quang Tỉnh táo đã giúp Ninh Thư giảm tải ảnh hưởng cảm xúc nguyên chủ. Sự phẫn uất và nỗi đau của nguyên chủ rất mạnh, Ninh Thư chỉ biết than rằng bởi bà sống không vì mình nên công lao đều đổ sông đổ bể. Ninh Thư không có bất cứ ý tưởng gì cho nhiệm vụ này. Chẳng lẽ trả thù An Hữu và Minh Châu Quận chúa, trả thù tất cả những người tổn thương Vệ Lệnh Nhàn ư? Nhưng tất cả những người tổn thương Vệ Lệnh Nhàn đều là người mà bà ấy yêu thương nhất đấy. Tóm lại là cô chẳng biết làm gì, phải hoàn thành nhiệm vụ này thế nào nữa. Ninh Thư nhận ra mình đã trở thành Vệ Lệnh Nhàn, nhưng chưa chắc đã làm tốt hơn Vệ Lệnh Nhàn. Mà kệ đi, đến đâu hay đến đó, Minh Châu quận chúa trong sáng lắm, phải xử lý cô gái yêu là đúng này. Minh Châu Quận chúa là con gái vương gia, là cháu gái của đương kim thánh thượng. Tại cái xã hội phong kiến hoàng gia là trên hết này thì khá là khó khi vừa phải xử lý cô quận chúa có thân phận cao quý, đã vậy còn phải giữ gìn tiếng thơm hiền huệ của mình, và cả trừng phạt Minh Châu Quận chúa nữa. Nguyên chủ là một phu nhân hiền huệ, chèo chống cả nhà, nhưng bởi vì Minh Châu Quận chúa mà bà bị gán mác độc ác, đố kỵ, hành hạ Minh Châu Quận chúa. Trong khi đó, Minh Châu Quận chúa lại được tha thứ dễ dàng, và được mọi người thương xót bởi sự lương thiện của mình. Ninh Thư: ... Cảm thấy tổng thể câu chuyện thật khắm, nhiệm vụ này thật ngứa mông, không có hướng giải quyết. Mà Ninh Thư không biết thái độ của nguyên chủ với An Hữu là gì. Là yêu, là hận, hay vừa yêu vừa hận đây? Không có đề bài đúng là não hết cả lòng.