Ninh thư

Chương 341 : Cày cuốc chăm chỉ ở xã hội nguyên thuỷ (18)

Chuyển ngữ: WanhooCó điều treo nhiều thịt như vậy trước sau gì cũng bị phát hiện mất, mà Ninh Thư còn muốn tích trữ nhiều thịt hơn nhân lúc mùa đông chưa đến cơ. Ninh Thư bảo: “Chúng ta phải chuyển chỗ thôi. Lúc tớ đi săn có tìm thấy một cái hang to lắm, mình mang thịt đến cái hang đó đi.” Eda hở một tiếng, “Mang thịt ở bộ lạc ra ngoài á?” Ninh Thư hỏi Eda: “Cứ thế này rồi cũng bị phát hiện cả, cậu chịu nộp nhiều thịt thế này lên trên à?” Eda nhức nhối ngay, nhăn nhó mặt bảo: “Ừ thế đi.” Ninh Thư và Eda bận bịu di chuyển số thịt ướp muối phơi khô vào sọt để tối sẽ mang qua hang to. Eda chưa ra khỏi bộ lạc vào buổi tối bao giờ, tiếng rì rào của rừng cây, tiếng chim chóc thú rừng tru réo rợn tóc gáy làm Eda đi với Ninh Thư rùng mình. “Không sao đâu, có tớ đây rồi.” Tiếng nói vủa Ninh Thư vô cùng quả quyết, giúp Eda cũng yên tâm hơn chút. Ninh Thư thấy cô em đi chậm thì chuyển một ít thịt muối sang sọt mình. Lúc Ninh Thư đuổi con lợn rừng đã phát hiện cái hang to. Cái hang này to cực kỳ, mà trong hang đá còn có nguồn nước, đảm bảo đây là một nơi ẩn náu cực kỳ lý tưởng. Eda thả sọt xuống và nhìn quanh, cái hang này to thật đấy. Ninh Thư chọc đất mềm bằng gậy nhọn, sau đó đào đất bằng đá sắc, cô định bụng đào một cái hố to. Eda thắc mắc: “Cậu làm gì thế?” Ninh Thư vừa tất bật vừa trả lời: “Lấp lá chôn dưới hố. Đâu vứt thẳng thịt ở đây được. Trong rừng có nhiều động vật thế, chúng sẽ tha đi mất.” “Ờ.” Eda cầm vội hòn đá đào hố cùng. Thấy bàn tay sứt sát hết cả, Ninh Thư chẹp miệng, giống cái cũng biến thân được thì tốt biết bao, vậy là đào đất bằng móng vuốt được rồi. Hai người bận bịu một lúc lâu cũng đào được một cái hố cao cỡ nửa người. Ninh Thư trải lá cây ở đáy hố rồi đặt thịt muối lên trên lá cây. Ninh Thư dặn Eda: “Eda này, tớ về mang nốt chỗ thịt muối qua đây, cậu trông ở đây nhé.” Giọng Eda hơi run: “Kaya ơi tớ sợ.” “Đừng sợ, tớ quay lại ngay ấy mà.” Ninh Thư nhặt gậy gỗ nhọn dưới đất lên dúi vào tay Eda, “Đừng sợ, mạnh mẽ lên, tớ quay lại ngay thôi.” Ninh Thư xách hai cái sọt, cô điều động khí chạy vụt ra ngoài hang, nhờ vào ánh trăng để băng qua rừng. Về đến hang, cô vứt thịt muối vào sọt rồi lại cấp tốc qua hang to. Eda nắm chặt gậy gỗ trong hang, thấy Ninh Thư đến mới thở phào nhẹ nhõm giúp Ninh Thư xếp thịt muối xuống hố. Cứ chạy qua chạy lại mấy chuyến như vậy, cuối cùng Ninh Thư cũng đã chuyển hết thịt muối đến hang to. Chỗ thịt còn lại trong hang đều là số ít mới muối thôi. Cô lấp lá cây lên rồi vùi đất vào chỗ thịt muối ấy. Ninh Thư và Eda đập thật lực, cốt đập chặt đất lại. Sau khi hoàn thành công tác, Ninh Thư mới thở phào, vậy là cũng tạm có lô vật tư đầu tiên rồi. Cô dẫn Eda về bộ lạc. Ngày tháng cứ chầm chậm trôi qua như vậy, ngày nào của Ninh Thư cũng trôi qua trong vội vàng, không phải luyện công cũng là săn thú. Trong khi đó, lúa mì Chika gieo đã trổ bông và Chika mời toàn thể bộ lạc đến ăn mì. Dù không biết cô ta tạo ra mì kiểu gì, nhưng mà có gì mà Chika không làm được đâu. Mọi người đều được mời mà hình như Chika lại sót mất Ninh Thư. Người khác biết nhưng không đề cập đến, bởi ngày vui thế này mà Kaya ngang bướng lại cãi cọ thì không hay. Eda cũng được mời, nhưng thấy Ninh Thư không đi cô cũng không đi. Ninh Thư thấy cô em thèm rỏ dãi rồi nhưng vẫn ngồi bên cạnh mình thì cười. Cô đẩy cô em đi tham gia bữa tiệc. Thưởng thức một vài món khác để còn biết mùi, vậy cũng coi như là người hiện đại. Chika không chỉ nấu mì mà còn hấp bánh bao, dù có những khúc mì vẫn chưa lên men đủ, nhưng nhiêu đó đủ để khiến người nguyên thuỷ trố mắt trầm trồ. Sau bữa ăn, tộc trưởng tuyên bố bắt đầu trồng lúa mì. Vậy là từ đó, khoảnh đất nào ở trong bộ lạc cũng được những chú hổ đào bới, rất nhiều giống cái đã bắt đầu gieo trồng dưới sự hướng dẫn của Chika. Bao trùm cả bộ lạc là sự hứng khởi, nhưng đó chẳng liên quan đến Ninh Thư lắm. Có lẽ do ngại bởi bị bộ lạc đồn là Kai định bỏ rơi Kaya, không muốn trở thành bạn đời với Kaya. Vậy nên Kai qua bảo với Ninh Thư muốn giúp khai khẩn đất để cô trồng lương thực. Ninh Thư từ chối thẳng thừng. Kai chau mày, không mấy vui vẻ, “Gieo hạt giống cũng có thêm thu hoạch, không lẽ em định ngày nào cũng đợi con mồi như thế này à? Đông đến thì sống kiểu gì?” “Tôi sống thế nào liên quan gì đến anh?” Ninh Thư không muốn nói chuyện với Kai. Kai có lòng tốt mà bị thái độ của Ninh Thư làm cho không vui nổi. Nhất khi thấy cô chềnh ềnh ra chứ không như Chika thì càng mất thiện cảm, càng thêm bực bội với bạn đời tương lai này. Trái tim Kai quả quyết hơn khi nghĩ đến việc không muốn trở thành bạn đời với Kaya. Eda cũng được chia cho một ít hạt giống, cô hỏi Ninh Thư muốn trồng không, Ninh Thư lắc đầu bảo tự cô ấy trồng đi. Nhìn lên trời đã có năm vầng trăng, vậy mùa đông đã cận kề rồi. Ninh Thư đẩy nhanh tốc độ săn thú, cứ cách mấy ngày lại đến mỏ muối trộm muối. Cùng với đó, Ninh Thư cũng ngày càng mạnh hơn nhưng không hề dám buông lơi luyện công một giây phú nào. Bởi mạnh hơn một chút thì lại càng cứu thêm được nhiều người bị bỏ rơi. Bên kia, Chika lại chế tạo ra đồ gốm với thao tác đơn giản. Gốm được tạo hình từ bùn đất và nung trong lửa nóng hừng hực. Chika thất bại rất nhiều lần nhưng sau cũng thành công được một lần, theo đó, xác suất thành công cũng ngày một tăng cao. Ninh Thư nhếch mép, tại sao việc gì đến tay cô ta cũng thành đơn giản thế nhỉ? Nung gốm dễ vậy à? Chika tạo ra đồ gốm được bộ lạc hưởng ứng nhiệt liệt. Có đồ gốm tiện vô cùng, ví dụ như làm được bát mà cũng làm được đồ đựng nước nữa. Chẳng qua kỹ thuật này là có một không hai thôi. Chika truyền lại cách làm của mình cho mọi người. Có ngẫu nhiên vài người thành công, chứ cũng không được như Chika. Dù giờ đã có đủ muối dùng rồi, nhưng Ninh Thư vẫn bảo Eda xin Chika muối. Eda được tặng cho một chiếc hũ gốm khi qua Chika lấy muối. Eda thích chiếc hũ gốm này lắm, cô còn khoe với Ninh Thư cơ. Ninh Thư thì không hứng thú, cô thấy nhiều gốm sứ tinh xảo hơn gấp nhiều lần rồi nên hũ gốm này không hấp dẫn được cô. Eda khen Chika: “Kaya này, Chi biết nhiều thật đấy. Đầu tiên là tìm thấy mỏ muối, rồi lại hạt giống, cô ấy biết nhiều ghê. Cô ấy đúng là nữ thần thần linh cử xuống rồi.” Đó đều là sự thật, bộ mặt bộ lạc đã thay đổi từng ngày, biến hoá triệt để. Ninh Thư gật gù, “Nữ thần thì phải khác chúng ta chứ.” Vốn hiểu biết của Chika đều tích luỹ từ kinh nghiệm chắt lọc biết bao đời của ông cha mà, khác là đúng rồi.