Ninh thư

Chương 335 : Cày cuốc chăm chỉ ở xã hội nguyên thuỷ (12)

Chuyển ngữ: WanhooChika tìm thấy mỏ muối thì vui đến nhảy chân sáo, thấy vậy Mizu càng thêm lo lắng hơn. Tuy nhiên để tránh có sự nhầm lẫn xảy ra, Chika bảo với Mizu rằng: “Các anh đào chỗ cát này lên được không, đào càng sâu càng tốt để xem ở dưới có phải là mỏ muối hay không.” Kai hoá thành hình hổ trước và bắt đầu bới cát bằng móng. Các giống đực khác cũng bắt đầu biến thành hổ bới cát cùng. Eda ngẩn tò te, đôi mắt thể hiện rõ hai chữ mông lung hỏi Ninh Thư: “Họ đang làm gì thế?” Đúng là nữ chính có cái số đỉnh của đỉnh có khác, ngã cái mà cũng tìm thấy mỏ muối được. Chỗ bãi cát này có từ rất lâu rồi ấy chứ, nhưng chỉ có nữ chính mới tìm thấy mỏ muối thôi. Các giống cái thấy Chika kích động thì đều thi nhau hỏi cô làm sao. Chika cười và bảo: “Đó là một thứ tốt, thêm một chút nó vào khi nấu ăn sẽ làm món ăn ngon cực kỳ. Nó cũng dùng để ướp thịt, giúp để thịt được lâu nữa.” “Ôi, thật thế hả?” “Siêu quá.” Mọi người xung quanh nghe thế thì trầm trồ, đến cả giống đực đang làm việc cật lực cũng mong mỏi trông thấy. Cuối cùng Mizu cũng đào đến tinh thể màu trắng. Lúc Chika thấy muối tinh thì chạy qua ôm lấy Mizu và hét lên: “Có muối thật này, có muối thật này, hay quá rồi, hay quá rồi.” Chika vui đến mức hôn Mizu một cái làm Mizu trào dâng xúc động. Các thú nhân khác cũng muốn được Chika hôn nhưng bị Mizu đá bay. Mizu cử người quay về báo chuyện này cho tộc trưởng biết. Một lúc sau, tộc trưởng và pháp sư đã đến đây. Họ nhìn thấy tinh thể màu trắng ngần thì tộc trưởng kích động trông thấy, “Bộ tộc Hổ có cánh ta cũng có hạt đắng rồi.” Do muối có vị vừa mặn vừa đắng, vậy nên được gọi là hạt đắng. Tộc trưởng vui đến ngấn cả nước. Trong bộ lạc của chúng ông không có cái thứ này, dù có qua trao đổi với bộ lạc khác thì họ cũng không đổi cho. Giờ tộc mình đã có mỏ hạt đắng rồi đã làm tộc trưởng vui đến rớm nước mắt. “Cha ơi, là Chi phát hiện đó ạ.” Mizu vội tranh công hộ Chika. Tộc trưởng vừa nói vừa cười, “Giỏi lắm, giỏi lắm...” “Tộc trưởng, đây là muối, không phải hạt đắng ạ.” Chika nhấn mạnh điều này, hạt đắng là cái gì chứ. “Được được, cô tìm thấy nó cô bảo nó tên gì thì gọi vậy.” Tộc trưởng rất nể mặt Chika. Pháp sư cũng mỉm cười, bà quỳ xuống đất lạy trời và hét to: “Thần đã phù hộ Bộ tộc Hổ có cánh rồi.” Ninh Thư: ... Tìm thấy mỏ muối là chuyện cực kỳ hệ trọng đối với toàn Bộ tộc Hổ có cánh, nhờ đây mà Chika đã trở thành anh hùng của bộ tộc. Chika được các thú nhân khen ngợi thì ngại, cô xua tay bảo: “Tôi cũng là thành viên của Bộ tộc Hổ có cánh, thời gian này tôi được mọi người chăm sóc rất nhiều, đây là chuyện tôi nên làm thôi.” Tộc trưởng gật gù: “Cô đúng là người thần ban cho Bộ tộc Hổ có cánh.” Giống đực càng thêm vừa mắt và cũng có cả hâm mộ Chika. Ngay cả giống cái cũng rất thích Chika. Eda trông thấy tộc trưởng và pháp sư đều hớn hở thì đần thối mặt, hỏi: “Sao tộc trưởng với pháp sư lại vui thế Kaya?” Thật ra số đông thú nhân đều không biết tại sao tộc trưởng và pháp sư vui, nhưng thấy họ vui thì mình cũng vui lây thôi. Ninh Thư lắc đầu, nói tỉnh bơ: “Tớ không biết.” Tộc trưởng chỉ đạo một số giống đực mang muối về, rồi lấp cát lên trên mỏ muối và bảo với mọi người: “Đây là báu vật của Bộ tộc Hổ có cánh, không được phép nói cho người khác biết đấy.” Mọi người thấy tộc trưởng nghiêm túc thì đều rối rít bảo sẽ không nói chuyện mỏ muối ra. Ninh Thư nhìn đống muối và hỏi Chika: “Cái này không có độc à?” “Sao mà có độc được.” Mizu bất mãn với Ninh Thư. Kai nhắc Ninh Thư: “Kaya, đừng nói linh tinh.” Các giống đực khác cũng thi nhau bảo: “Đúng đấy, tộc trưởng đã bảo là thứ tốt thì sao có độc được.” Ninh Thư: ... Đậu xanh rau má! Bà có nói câu gì đại nghịch bất đạo à? Sao bà lại bị chửi hội đồng chứ? Đây chính là sự khác biệt giữa gái xinh và gái xấu đấy. Ninh Thư thấy mình đã biến thành nhân vật phản diện, mà còn hạnh hoẹ cực vô lý cơ. “Kaya chỉ hỏi bừa thôi mà, sao mọi người dữ dằn với cậu ấy thế.” Eda bênh vực Ninh Thư, nhưng nhiều người quá nên giọng cô hơi run. Ninh Thư cảm thấy ấm lòng, cô nhún vai bảo, “Tôi chỉ hỏi bừa thôi, tại tôi cũng chưa nhìn thấy cái này bao giờ mà. Chẳng lẽ tôi không được cả hỏi à?” Không khí tự nhiên mất vui, Ninh Thư xách sọt của mình và kéo Eda đi ra chỗ khác. Bấy giờ, Chika mới vỗ trán mình và bảo: “May mà có Kaya nhắc đấy. Đúng là loại muối này có chút tạp chất nên không ăn luôn được. Để mà tồn đọng nhiều tạp chất trong cơ thể sẽ gây nguy hại cho cơ thể. Nó cần được chưng cất lại một lần mới ăn được.” Chika đuổi theo Ninh Thư, cười bảo: “Cảm ơn Kaya đã nhắc tôi nhé.” Ngoài mặt thì Ninh Thư cười nhưng trong lòng lại chẳng hân hoan gì cho cam, “Không có gì đâu.” Chika thấy Ninh Thư như vậy thì hỏi, “Cô đang giận đó à?” “Kaya không giận đâu Chi.” Kai qua an ủi Chika. Ninh Thư: ... Tộc trưởng vừa cười vừa bảo: “Các con đều là anh hùng của Bộ tộc Hổ có cánh.” Mọi người về đến bộ tộc với đầy ắp đồ trong sọt của giống cái. Nhưng đến khi về rồi các giống cái mới nhận ra mình không biết chế biến thế nào, vậy là chỉ biết trơ mắt nhìn đống đồ thôi. Chika giơ tay bảo: “Hôm nay tìm thấy mỏ muối là chuyện đáng để ăn mừng. Tối nay tôi sẽ cho mọi người nếm thử vị thức ăn có muối là như thế nào nhé.” “Được đó...” Đề xuất của Chika được hầu hết các thú nhân đồng ý. Căn bản là vì sau khi ăn thức ăn Chi nấu thì chẳng ai muốn ăn thịt mình nướng nữa cả. Mizu vừa hãnh diện nhưng cũng khó xử: “Vậy có mệt quá không, anh không muốn em vất vả đâu.” Chika mỉm cười: “Có nhiều người thế cơ mà, nhiều người giúp thì em không mệt quá đâu.” Đây là lần đầu tiên bộ tộc lại hứng khởi đến vậy, từ trẻ nhỏ đến người già đến tập trung lại tạo nên khung cảnh náo nhiệt. Thú nhân nào cũng tươi cười rạng rỡ ngửi hương thơm từ thức ăn trong nồi. Các chú hổ con chơi với nhau, giống cái trẻ con thì ngồi một bên nhìn người lớn tất bật chân tay trong sự tò mò. Ninh Thư không biết nấu cơm nên hỗ trợ rửa rau và nhặt đũa. Mọi người đều vừa trò chuyện vui vẻ vừa bận rộn, khung cảnh chan hoà là vậy, còn Ninh Thư ngồi một mình một chỗ mài cây xuống đá làm đũa. Cô im lặng và hời hợt, không hợp với khung cảnh hiện tại. Eda đi qua hỏi Ninh Thư: “Cậu lấy được bao nhiêu đũa rồi thế?” Ninh Thư đưa một bó đũa cho Eda: “Ở đây cả.” Eda thấy Ninh Thư hời hợt thì hỏi: “Cậu vẫn đang giận à Kaya?”