Ninh thư

Chương 315 : Đại gia yêu say đắm (27)

Chuyển ngữ: WanhooMạch Đoá Nhi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật khi đang hôn mê. Cô ta nhợt nhạt đến xanh xao, môi tái không còn màu sắc. Ninh Thư vào trong phòng bệnh theo. Cô trông Mạch Đoá Nhi hơi mệt thật nên nằm úp mặt xuống giường ngủ một lúc. Khi cô thức dậy thì đã sáng bảnh mắt. Mạch Đoá Nhi đã thức dậy và đang nhìn trần nhà chằm chằm. Ninh Thư hỏi: “Em tỉnh lúc nào thế?” Mạch Đoá Nhi nhìn sang và cứ nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt vô hồn. Cô ta không có chút sức sống nào, hỏi thều thào: “Có phải giờ em xấu lắm không?” Ninh Thư: ... Đáng lẽ phải hỏi con em thế nào chứ nhỉ? “Gái chửa đẻ thì lấy đâu ra đẹp.” Ninh Thư đứng dậy vận động cơ thể, “Bác sĩ bảo em không khoẻ, phải nằm viện mấy hôm.” Mạch Đoá Nhi hỏi vội: “Con em mất rồi ư?” Ninh Thư trả lời: “Còn đó.” Chẳng biết ảo giác hay sự thật, chứ Ninh Thư có thấy Mạch Đoá Nhi thoáng thất vọng đấy. Mạch Đoá Nhi thất vọng vì vẫn còn con ư? Ninh Thư nói tiếp: “Bác sĩ bảo em không được làm việc quá sức, mà cũng không được để xúc động thái quá nữa. Thời gian tới em cứ nghỉ cho khoẻ đi.” Mạch Đoá Nhi nhăn mặt, trông khá là nôn nóng: “Nhưng mà em còn phim cần quay.” Ninh Thư chau mày, “Người em đang ốm dở lại còn có dấu hiệu sinh non, em đã thế này còn định quay cái gì nữa. Trong khi quay phim mệt để chảy máu như hôm nay rồi bị người ta thấy lại nghi.” “Nhưng mà, nhưng mà em là nữ chính phim này đấy chị. Lần đầu em được làm nữ chính, em...” Mạch Đoá Nhi càng nói mặt càng nhăn nhó và tái mét. Mạch Đoá Nhi ôm cái bụng, “Bụng em đau quá chị ơi.” Ninh Thư: Thua... Không biết nên bình luận gì luôn. Ninh Thư gọi bác sĩ qua vội. Bác sĩ tiêm thuốc cho Mạch Đoá Nhi đang đau đến túa mồ hôi ướt sũng cả người. Mạch Đoá Nhi cắn môi, khó khăn lắm mới mở lời được với bác sĩ: “Tôi không cần đứa con này, bác sĩ phá nó cho tôi đi.” “Chuyện này...” Bác sĩ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Em nghĩ kỹ chưa?” Mạch Đoá Nhi cắn đôi môi tím tái, hít sâu và gật đầu với Ninh Thư, bảo: “Em không cần đứa con này.” Ninh Thư cau có: “Em nghĩ kỹ chưa đấy?” “Ngoài cách này thì em còn đường nào để đi đâu?” Mạch Đoá Nhi run rẩy và rớm nước mắt, “Em nào có sự lựa chọn khác chứ.” Bác sĩ bảo Ninh Thư, “Cô ký tên đi.” Ninh Thư xua tay, “Tôi không phải người nhà của em ấy, bác sĩ để em ấy tự ký đi.” Mạch Đoá Nhi cố gượng cơn đau để ký tên rồi nói trong đau lòng: “Mau phá nó đi, tôi đau lắm rồi.” Y tá đẩy giường bệnh đến phòng phẫu thuật, Ninh Thư đứng ngoài nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng đèn. Khoảng hơn tiếng sau Mạch Đoá Nhi được đẩy ra ngoài. Mặt cô ta trắng bệch không còn giọt máu, nằm thất tha thất thểu trên giường trông đến thương. Ninh Thư nhìn xuống cái bụng của Mạch Đoá Nhi, không còn sinh linh bé bỏng trong đó nữa rồi. Cô không ngờ Mạch Đoá Nhi lại quyết tâm không cần đứa con này đến vậy đấy. Đứa con này mang đến rất nhiều rắc rối. Mà trên cả đó là bố nó không chào đón nó. Mạc Tước Phong không muốn thứ đàn bà bẩn thỉu chửa đẻ con anh ta, mà Mạch Đoá Nhi cũng bị liệt vào danh sách đen đó mất rồi. Sau khi hết thuốc mê, Mạch Đoá Nhi mới dần tỉnh lại. Cô ta tỉnh lại nhưng chẳng nói chẳng rằng mà chỉ có rớt nước mắt rất xót xa. Ninh Thư đưa tấm séc cho Mạch Đoá Nhi, cô bảo: “Đây là séc Mạc Tước Phong cho em.” Mạch Đoá Nhi nhấc cánh tay gầy yếu lên cầm lấy tấm séc, cô ta định xé nó nhưng rồi lại thôi. Mạch Đoá Nhi nhìn Ninh Thư, mắt cô ta long sòng sọc, đay nghiến: “Em đã mất cả con mình, em khổ sở biết nhường nào vậy mà cũng chỉ có mười triệu tệ và một vai diễn.” Ninh Thư: Rách việc thật... Tự cô ký tên phá thai, rồi giờ tỏ ra đay nghiến thế nhằm thể hiện chút ít hổ thẹn với đứa con đó à? Trông thấy dáng vẻ đau lòng của Mạch Đoá Nhi, Ninh Thư chẳng có cảm giác gì mà còn buồn cười cơ. Mạch Đoá Nhi thay đổi nhiều thật đấy, nào còn là cô gái thuần khiết và thanh cao kia nữa. Nếu trường hợp này là Mạch Đoá Nhi của khi trước, vậy thì chắc chắn là giữ lại một sinh linh quan trọng hơn lấy mười triệu tệ và một vai diễn rồi. Ninh Thư dặn dò: “Em nghỉ ngươi cho khoẻ nhé, phải luôn hướng về tương lai đấy.” Mạch Đoá Nhi nhìn Ninh Thư cắn môi rồi trách: “Chị Hy này, nếu hôm qua chị không đưa em đến gặp Mạc Tước Phong mà là xử lý vụ này trong âm thầm, vậy thì Mạc Tước Phong đã không bỏ em, đã không chia tay em rồi.” Ninh Thư: ... Chị đang trách bà đó hả?! Ninh Thư chỉ bảo: “Nếu em đã định phá thai thì phải nói với chị trước chứ, vậy thì chị đã không đưa em đến biệt thự rồi.” Lúc đó Mạch Đoá Nhi mộng tưởng ước mơ về chung một nhà với Mạc Tước Phong. Chẳng ngờ Mạc Tước Phong tuyệt tình đến thế, nên Mạch Đoá Nhi đang hối hận vì đã nói chuyện có thai với Mạc Tước Phong đây mà. Không nói thì sẽ không chia tay với Mạc Tước Phong rồi. Cô đến chết mất thôi, cái gì cũng muốn hưởng hết thế này! Làm quản lý khổ thật, mình trực cả đêm mỏi mệt cỡ nào mà cô ta không cảm ơn được một tiếng, đã thế còn trách móc cô. Chẳng hiểu logic thần thánh nào mà Mạch Đoá Nhi lại thấy thế là tất nhiên nhỉ? Ninh Thư bảo: “Chị chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giữa em và Mạc Tước Phong, nếu em thấy đây là lỗi của chị vậy chị cũng không còn gì để nói với em nữa. Chăm sóc cơ thể cho khoẻ lại, em còn phải quay phim đấy.” Thấy quản lý của mình tỏ ra hời hợt như vậy thì Mạch Đoá Nhi rất ấm ức. Đã bị đá lại còn mất con, thời buổi này không có chống lưng là người ta sẽ đè đầu cưỡi cổ mình, cuộc đời mình chấm hết thật rồi. Mạch Đoá Nhi hằm hằm Ninh Thư: “Chị Hy này, có phải chị thấy em và Mạc Tước Phong chia tay nên đang coi thường em đúng không?” Ninh Thư: ... Logic gì vậy?! Cô ta tưởng bò lên giường Mạc Tước Phong rồi là cả thế giới phải nịnh hót cô ta? Còn giờ bị đá thì quay lại khinh thường cô ta ư? Hình như Mạch Đoá Nhi ỷ lại vào Mạc Tước Phong hơi nhiều. Dù Mạc Tước Phong có bội bạc cỡ nào lại vẫn không thể dứt ra khỏi Mạc Tước Phong được. Mạch Đoá Nhi nhức hết cả đầu, cái bụng đau thắt làm cô muốn khóc. Cứ nghĩ đến Mạc Tước Phong là cô lại đau từ trong ra ngoài.