Ninh thư

Chương 299 : Đại gia yêu say đắm (11)

Chuyển ngữ: WanhooHôm sau, Ninh Thư lại sát trùng đầu gối cho Mạch Đoá Nhi, rồi cùng xem đĩa học diễn với cô ta. Mạch Đoá Nhi ngồi xem ti vi nghiêm túc. Bóng tối đã buông xuống cửa sổ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Ninh Thư nhìn Mạch Đoá Nhi ngồi bên cạnh mình, chẳng biết tối nay Mạc Tước Phong uống phải thuốc kích dục sẽ lăn lộn với cô gái nào đây hay là vẫn cố mà nhịn nhỉ? Dù có thế nào thì Ninh Thư vẫn dám chắc rằng, tối nay Mạc Tước Phong sẽ không lăn lộn với Mạch Đoá Nhi. Ninh Thư biết mình không thể nào cắt đứt quan hệ giữa nam nữ chính. Nhưng Ninh Thư không muốn cho hai anh chị có quan hệ mật thiết nhanh đến vậy. Mạch Đoá Nhi đang uống nước, ngoảnh sang thấy quản lý nhìn mình chằm chằm lạ lùng thì hỏi: “Sao thế chị Hy?” Ninh Thư trả lời qua loa: “Không, em thấy xem đĩa thế nào?” Mạch Đoá Nhi gật gù bảo: “Cảm thấy học được rất nhiều thứ.” “Vậy là được rồi. Con đường diễn xuất còn dài, em còn phải học hỏi nhiều.” Ninh Thư bảo vậy thôi rồi uống nước và nhìn đồng hồ trên tường. Mạch Đoá Nhi lại xem đĩa tiếp, bỗng nhiên cô thấy nôn nao khó chịu như thể có cái gì đó đã vụt mất, cảm giác này làm cô lo lắng, đến cả hít thở cũng khó khăn. Mạch Đoá Nhi sờ trái tim, ở trong phòng ngột ngạt quá, cô muốn ra ngoài một lát. Mạch Đoá Nhi không dám ngỏ lời hỏi ý Ninh Thư nên chỉ biết đứng lên đi lại trong phòng. Thấy dáng vẻ đó của Mạch Đoá Nhi, Ninh Thư hỏi: “Sao không ngồi xuống xem?” “Chị Hy ơi tự nhiên ngực em khó chịu quá, khó thở lắm.” Mạch Đoá Nhi chau mày, “Em có thể ra ngoài một lát không chị Hy? Em khó chịu lắm chị ơi.” Ra ngoài để cô gặp Mạc Tước Phong à? Ninh Thư mở tung cửa sổ sát đất và bảo: “Trong nhà ngột ngạt quá thì ra ban công, chứ giờ muộn thế này rồi hai chị em mình là con gái ra ngoài không an toàn.” Không hiểu sao mà bây giờ Mạch Đoá Nhi rất muốn ra ngoài tản bộ một lúc. Vậy nhưng chị quản lý nói gì cũng đúng, Mạch Đoá Nhi không biết nói sao nên lại càng làm cô nôn nao hơn. Mạch Đoá Nhi đứng cạnh Ninh Thư, gió đêm thổi qua vẫn không xua đi sự nôn nao trong lòng. Mạch Đoá Nhi cứ cảm thấy có cái gì đó vô cùng quan trọng đã rời khỏi mình. Cảm giác ấy làm trái tim cô trống rỗng, cảm giác này là sao? Mạch Đoá Nhi cứ nôn nao cả đêm, Ninh Thư cũng ở bên cạnh cô ta cả đêm. Hôm sau Mạch Đoá Nhi mệt mỏi trông thấy, đôi mắt sáng ngời cũng hơi mất hồn, dễ thấy là cô ta đã thức trắng cả đêm. “Uống ít sữa đi.” Ninh Thư đưa một cốc sữa bò nóng cho Mạch Đoá Nhi, Mạch Đoá Nhi cầm lấy trong vẻ uể oải, cô ta uống một ngụm rồi tâm sự với Ninh Thư: “Em cũng không biết sao nữa nhưng mà em thấy mệt mỏi thật ấy chị Hy.” Ninh Thư an ủi: “Không sao đâu em, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Ninh Thư cho Mạch Đoá Nhi nghỉ hẳn mấy ngày cực phóng khoáng. Mà thật ra thì đầu gối Mạch Đoá Nhi bị thương nên cũng không nhận vai được. Mạch Đoá Nhi thì mệt mỏi, còn Ninh Thư đây thì đang sung sướng vô cùng. Cô đã chia rẽ tạm thời được đôi uyên ương này rồi. Mặt khác bài hát mà Joey tự sáng tác cũng nhận được phản hồi tích cực trên mạng, sắp tới có một cuộc thi đang tuyển thành viên mà Joey muốn đi thi nữa. Ninh Thư qua công ty xin việc này và được phê chuẩn, vậy là đại đa số thời gian Ninh Thư đều đến tham gia cuộc thi với Joey, rồi lại phải đi kiểm qua tiến độ quay quảng cáo của Hạ Ý. Tóm lại là bận tất bật luôn. Mạch Đoá Nhi rảnh rang hơn so với hai người bạn đang được đà phất lên kia. Cô ta thấy hai người bạn đều chạy đua thì lo lắng không thôi. Nếu hai người kia mà phất lên, vậy thì tài nguyên quản lý có sẽ đổ vào hai người họ hết. Việc liên quan đến tương lai của mình nên dù Mạch Đoá Nhi có kiêu kỳ đến đâu cũng sốt sắng qua hỏi Ninh Thư xem có vai diễn nào không vì giờ cô ta muốn đi diễn rồi. Dạo này cô tự học nhiều nên đã cho rằng kỹ năng diễn của mình sẽ không bị đạo diễn mắng nữa. Ninh Thư đang lo cho vụ của Joey. Cuộc thi hát mà Joey tham gia yêu cầu hát ca khúc tự sáng tác. Mặt khác Joey cũng biết chơi dương cầm, thần thái tự tin, làm cái gì chắc cái đó, tạo được thiện cảm từ mọi người. Cô ấy đã có được một số người hâm mộ từ cuộc thi hát này. Joey có tư chất, có gan dạ, càng thi càng hăng, rất có phong thái của chặt đâu chém đấy. Công ty đã để mắt đến Joey, đã chấm Joey rồi. Nếu Joey thi về được hạng cao, vậy thì sẽ cho Joey ra album luôn. Một người nghệ sĩ mà bán được nhiều đĩa vậy mới được gọi là ca sĩ. Ninh Thư đang rất vui vì cuối cùng mình cũng cho ra mắt được một nghệ sĩ. Mạch Đoá Nhi có qua xin vai diễn trong trạng thái lo lắng nhưng cô chỉ bảo đợi cuộc thi của Joey kết thúc rồi tính. Mạch Đoá Nhi cắn môi, phụng phịu, cảm thấy chị ta chẳng công bằng gì cả. Chị ta hết xin lịch học âm nhạc cho Joey rồi lại xin cho Joey đi thi, giờ thì lúc nào cũng bám lấy Joey hết. Mạch Đoá Nhi thương thân quá, cùng là nghệ sĩ trực thuộc mà tại sao chị ta lại cho cô diễn toàn các vai quần chúng vừa khổ vừa mệt. Trong khi đó chị ta xem Joey như báu vật trong tay, khác biệt thấy rõ luôn. Tại sao chị ta lại bất công vậy chứ! Nhìn cái cách chị ta đưa nước thật ân cần cho Joey mà Mạch Đoá Nhi ghen trông thấy. Ngày trước Trần Hy đổ rất nhiều tài nguyên vào Mạch Đoá Nhi thì Mạch Đoá Nhi không thấy. Đã vậy còn cứ trách lúc nào Trần Hy cũng đưa cô ta đến những nơi thật khó chịu. Cô ta muốn đóng phim cơ mà. Để giờ Ninh Thư có hơi bất công một chút là Mạch Đoá Nhi đã không chịu được rồi. Ninh Thư cố tình bơ Mạch Đoá Nhi một thời gian rồi mới đưa Mạch Đoá Nhi đi thử vai. Mạch Đoá Nhi dùng hết dũng cảm xin Ninh Thư: “Chị Hy ơi, em không diễn vai quần chúng được không chị? Em muốn diễn nhân vật nào đó dài hơn một chút.” Đóng vai quần chúng đã không nổi tiếng lại còn khổ cực. Joey đã có danh tiếng rồi mà cô vẫn chưa có thành tựu nào cả, cô phải xuất hiện trên màn ảnh với trạng thái tốt nhất. Ninh Thư nhìn dáng vẻ lo lắng của Mạch Đoá Nhi, cô ta lo đến mức hoảng loạn và mất cân bằng cảm xúc, Ninh Thư hỏi vào mắt Mạch Đoá Nhi: “Em muốn diễn vai gì?” Mạch Đoá Nhi cắn môi: “Em muốn nhận vai nữ phụ, nữ thứ gì đó.” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ninh Thư, Mạch Đoá Nhi giật thót và sửa lời: “Nha hoàn hay vai nào đó không quá quan trọng cũng được, em chỉ muốn được xinh đẹp hơn thôi.” Ninh Thư thở dài, nhìn cô ta và nói: “Chị sẽ cố gắng kiếm cho em vai như thế.” Mạch Đoá Nhi vui ra mặt, “Em cảm ơn chị Hy nha.” Cô ta nhìn Ninh Thư với đôi mắt sáng rực rỡ, mong đợi vào vai diễn mà quản lý kiếm cho mình. Ninh Thư không quan tâm cô ta, cô cứ lái xe đến phim trường thôi trong khi Mạch Đoá Nhi cứ háo hức cả đường.