Ninh thư

Chương 297 : Đại gia yêu say đắm (9)

Chuyển ngữ: WanhooMạch Đoá Nhị hậm hực vô cùng, cô cảm thấy mình đâu phải kiểu người như thế, tại sao lại thành ra thế này? Hiện giờ Mạch Đoá Nhi rất khó chịu với chị quản lý, cô ta thấy quản lý chẳng quan tâm mình gì cả, tại sao cứ nhận những cái vai nực cười thế cho cô? Mà bảo không quan tâm thì không đúng, bởi dù cô có diễn vai quần chúng nào thì chị ta cũng đi với cô, chăm sóc cô, lấy nước các thứ cho cô này. Tóm lại là Mạch Đoá Nhi giận Ninh Thư không tìm vai diễn nào đó tốt chút cho mình. Lúc thay quần áo, Mạch Đoá Nhi nhìn thấy phần bụng và ngực bị tụ máu tím bầm, ho một tiếng cũng thấy tức ngực. Thay quần áo xong, Mạch Đoá Nhi chẳng nói chẳng rằng cứ thế trèo thẳng lên xe. Ninh Thư chỉ cười nhạt, cô ngồi vào ghế lái rồi lái xe về khu nhà. Một lúc sau Mạch Đoá Nhi mới bắt chuyện với Ninh Thư: “Chị Hy ơi, em nghe bảo tối mai có một bữa tiệc, em muốn tham gia bữa tiệc đó ạ. Hôm nay bị treo làm em khó chịu lắm, mai em không đến trường quay nhận vai nhé.” Ninh Thư tỏ ra ngạc nhiên với Mạch Đoá Nhi, cô bảo: “Em không thích chuyện đó nhất mà?” Bữa tiệc tối mai là buổi tối mà Mạc Tước Phong có quan hệ với Mạch Đoá Nhi. Ninh Thư chưa từng định dẫn cô ta theo và cũng sẽ không cho cô ta có mặt trong bữa tiệc. Vậy nhưng Ninh Thư không ngờ là Mạch Đoá Nhi lại ngỏ lời muốn đi đâu. Chẳng biết có phải do không muốn diễn vai quần chúng quá khổ, hay là khổ vì hai ngày nay đi diễn nên đã thay đổi suy nghĩ không còn thanh cao như trước? Không cần biết Mạch Đoá Nhi nghĩ sao nhưng Ninh Thư sẽ không cho cô ta đi, cô bảo: “Em đã không khoẻ thì không phải đi bữa tiệc đó. Mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, không phải đến phim trường nữa.” Mạch Đoá Nhi hứa hẹn: “Có phải chị vẫn trách chuyện lần trước em gây rắc rối cho chị không chị Hy? Em hứa là em sẽ ngoan mà, em không rước phiền cho chị nữa đâu.” Ninh Thư chau mày, “Sao bỗng nhiên lại muốn đi ăn tiệc?” Mạch Đoá Nhi nhìn Ninh Thư đầy chân thành, “Ngày trước là em dại, chị Hy cũng chỉ muốn để em quen thêm nhiều người thôi.” Ninh Thư lờ đi ánh mắt của cô ta, cô có phải đàn ông đâu, có nhìn cô như thế cũng chẳng được cái vẹo gì. Ninh Thư nói: “Sức khoẻ quan trọng hơn, sau này không thiếu các bữa tiệc như vậy. Chị sẽ tìm CD dạy kỹ năng diễn trong công ty cho em, mai chị sẽ xem với em.” Mạch Đoá Nhi chán vô cùng, tại sao cô cứ khó chịu trong khi chị quản lý đang lo toan cho cô đủ đường nhỉ? Ngày trước cô không muốn tham dự tiệc tùng thì lôi cô đi bằng được. Giờ cô muốn đi quen thêm nhiều người thì sống chết không cho cô đi, lấy đủ lý do ra để ngăn cô lại. Mạch Đoá Nhi cảm thấy mình xung khắc với chị quản lý này quá. Về đến nhà, Mạch Đoá Nhi tắm rửa rồi lăn ra giường chùm chăn kín đầu, không muốn giao tiếp với ai. Ninh Thư dặn Joey sống chung với Mạch Đoá Nhi: “Để ý Mạch Đoá Nhi cái nhé, hôm nay con bé bị thương trong lúc quay phim.” Ninh Thư mới nói xong thì có tiếng Mạch Đoá Nhi bướng bỉnh vọng ra từ phòng ngủ, “Em không bị thương, không phải chăm sóc em đâu.” Dễ thấy là Mạch Đoá Nhi đang tức Ninh Thư nói xấu trước mặt Joey. Cô và Joey là đối thủ cạnh tranh cướp tài nguyên từ quản lý đấy. Mạch Đoá Nhi cảm thấy rất mất mặt khi bị Joey biết mình đang khó khăn. Ninh Thư mặc kệ Mạch Đoá Nhi thẹn quá hoá giận, cô vẫn dặn Joey để ý Mạch Đoá Nhi, có vấn đề gì thì gọi cho cô. Ra khỏi căn nhà, Ninh Thư lái xe qua đón Hạ Ý đi quay thử quảng cáo giày thể thao kia luôn. Đúng là không được nghỉ giây nào. Đưa Hạ Ý đến nơi thử vai rồi Ninh Thư cổ vũ Hạ Ý mấy câu và đợi ở ngoài. Ninh Thư đợi lâu cực lâu, mãi sau Hạ Ý mới ra ngoài. Cậu ta chẳng tỏ ra thế nào cả, Ninh Thư đoán Hạ Ý thất bại. Hạ Ý ngồi vào xe rồi bỗng nhiên cười tươi như hoa với Ninh Thư, cậu ta nói vui vẻ: “Em được quay quảng cáo rồi đó chị Hy, em được quay quảng cáo rồi đó!” Hạ Ý vui vô cùng, cứ tự đấm ngực tự hào hệt như vượn. Ninh Thư cũng mỉm cười, đây được xem như đột phá lớn nhất của Hạ Ý, có quảng cáo thì cậu ta sẽ nổi tiếng hơn nhiều. Ninh Thư dặn Hạ Ý rảnh quá thì cố thả lỏng tinh thần mình để chuẩn bị đóng quảng cáo cho tốt. Ninh Thư không hiểu việc này nên chỉ biết khuyên những gì mình nghĩ thôi, còn làm thế nào là phải tự nghệ sĩ đó cố gắng. Việc của quản lý cô đây là quản lý sát sao các nghệ sĩ và kiếm càng nhiều tài nguyên từ công ty về cho các nghệ sĩ càng tốt. Trên đường về, Hạ Ý luôn ở trong trạng thái vui sướng. Ninh Thư nhận được cuộc gọi của Joey bảo Mạch Đoá Nhi ra khỏi nhà rồi, cô ấy cũng không bảo đi đâu mà Joey không cản được nên gọi điện cho Ninh Thư ngay. Ninh Thư cúp máy rồi gọi cho Mạch Đoá Nhi luôn nhưng điện thoại của Mạch Đoá Nhi đang tắt máy. Bỗng nhiên Ninh Thư có dự cảm chẳng lành. Nam nữ chính có lực hấp dẫn, chỉ cần Mạch Đoá Nhi đi linh tinh thôi cũng gặp được Mạc Tước Phong đấy. Về đến nhà, Ninh Thư hỏi Joey: “Sao thế?” “Ban đầu Mạch Đoá Nhi đi ngủ nhưng sau đó lại đeo túi ra ngoài. Em hỏi cô ấy đi đâu thì cô ấy chẳng ỏ ê gì đến em cả, em cũng chẳng cản được cô ấy.” Joey chau mày, nói tiếp: “Dạo này em thấy Mạch Đoá Nhi cứ sao sao ấy.” Mạch Đoá Nhi khi trước ta đây lắm, còn giờ cứ hễ nói chuyện với cô là một sự ghen ghét vô hình. Ninh Thư không chần chừ thêm, cô bảo Joey tìm xung quanh khu nhà với cô xem. Tìm một vòng không thấy mà điện thoại cũng không gọi được, lúc hai chị em về lại nhà đã thấy Mạch Đoá Nhi đang ngồi chống cằm, mặt cứ nghệt ra trên ghế. Ninh Thư bực bội vô cùng với dáng vẻ này của Mạch Đoá Nhi. Cô ta không biết cái kiểu này của cô ta làm phiền người khác lắm à? Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi không mấy mặn mà: “Em đi đâu vậy? Tại sao điện thoại không gọi được?” Mạch Đoá Nhi thấy vẻ mặt nghiêm túc thờ ơ của Ninh Thư, lại thấy Joey đứng bên cạnh thì tủi thân, chị quản lý này bất công quá, cô muốn đổi quản lý lắm rồi. Mạch Đoá Nhi tức: “Ở nhà chán quá, em ra ngoài có lát thì làm sao? Em không được đi ra ngoài à? Em có phải tội phạm đâu?” Ninh Thư trả lời: “Chị không bảo em không được ra ngoài, mà là em đi đâu thì nên nhắn cho chị trước một tiếng. Em là nghệ sĩ của chị, chị phải đảm bảo an toàn cho em chứ. Lúc em ký hợp đồng, trong hợp đồng cũng ghi rất rõ là nghệ sĩ luôn phải giữ liên lạc để quản lý luôn gọi được trong bất cứ trường hợp nào mà?” Mạch Đoá Nhi vò tóc, cô thấy phiền quá: “Em chỉ ra ngoài một lát thôi nên không định bảo ai cả. Em có phải tội phạm đâu, chuyện này đâu nghiêm trọng đến vậy.” Mạch Đoá Nhi đứng dậy định về phòng vậy nhưng khi cô ta bước đi thì một chân lại đi tập tễnh.