Ninh thư

Chương 244 : Nỗi hận của hoàng hậu (20)

Chuyển ngữ: WanhooDo Hoắc Khanh nên cả hoàng cung đều như cái hầm băng. Mọi người đều biết thú cưng hoàng thượng yêu thương bị phi tử đã biếm vào lãnh cung hành hạ gần chết. Hiện giờ hoàng thượng tóm được kẻ nào là muốn giết ngay kẻ đó làm mọi người rất sợ. Ninh Thư thì không lo lắm, nữ chính chết dễ thế thì đâu còn gọi là con trời có may mắn tột cùng nữa. Huyên hoàng quý phi thì khác, cô ấy lo được lo mất, qua gặp Ninh Thư và hỏi: “Nương nương, theo người con súc sinh đó có chết không?” “Không đâu.” Ninh Thư nói. Huyên hoàng quý phi cau chặt lông mày, hơi không cam lòng: “Bị thương nặng như thế sao lại không chết được chứ.” Ninh Thư thảnh thơi nhấp miếng nước, bảo: “Hoàng thượng sẽ dùng mọi cách để cứu nó.” “Chẳng lẽ hoàng thượng cướp được người với Diêm Vương ư?” Huyên hoàng quý phi không đồng tình, “Nương nương, thần thiếp thấy thật lạ khi nghe người nói như thế, hoàng thượng lo cho cái con súc sinh đấy thái quá thật.” “Chúng ta chờ xem.” Ninh Thư nói với Huyên hoàng quý phi, “Nghe nói dạo này thái sư không khỏe, chỗ bổn cung có nhân sâm trăm năm, tặng cho thái sư điều dưỡng cơ thể này.” Huyên hoàng quý phi hơi chần chừ, sau đó bảo: “Do ông nội nhiều tuổi thôi ạ. Dù ông khó chịu nhưng chưa đến lúc dùng nhân sâm đâu, cảm ơn nương nương.” Ninh Thư cũng không có ý kiến với lời từ chối của Huyên hoàng quý phi. Sớm hay muộn thì Huyên hoàng quý phi và thái sư cũng sẽ đồng ý với lời đề nghị của cô thôi. Hoắc Khanh gần như giam mình trong tẩm cung, gần một tháng rồi chưa vào triều, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ. Các đại thần lo lắng đến túa mồ hôi hột, hôm nào vào triều cũng là Khưu công công bên cạnh hoàng thượng báo hôm nay hoàng thượng không khỏe, không vào triều. Cả quan viên tiền triều và phi tử hậu cung đều không nhìn thấy Hoắc Khanh, không biết trong tẩm cung đã xảy ra chuyện gì. Hoắc Khanh như vậy làm mọi người rất lo lắng, không tài nào hiểu được Hoắc Khanh muốn làm gì nữa. Ninh Thư thì cho rằng có lẽ do hồ ly đã biến thành người chăng. Bây giờ Hoắc Khanh định trở thành đế vương chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn thật rồi. Hoắc Thừa Vọng qua gặp Ninh Thư và hỏi: “Phụ hoàng định làm gì thế ạ, ngài bỏ bê chuyện triều chính như vậy ư?” Ninh Thư thấy Hoắc Thừa Vọng như ông cụ non, cô bảo: “Thừa Vọng đúng là một người lo cho nước nhà.” Hoắc Thừa Vọng nói rất nghiêm túc: “Mẫu hậu, nhi thần đang nghiêm túc với người đấy ạ.” Ninh Thư gật đầu, “Mẫu hậu cũng đang nghiêm túc với con đây, con đừng xen vào chuyện của phụ hoàng con làm gì cả.” Hoắc Thừa Vọng chỉ biết thở dài một tiếng rồi quay về, dáng vẻ ấy làm Ninh Thư bật cười. Thanh Trúc lại gần thưa với Ninh Thư: “Nương nương, Tiểu An Tử bên cạnh hoàng thượng đến rồi ạ.” Ninh Thư nói: “Cho hắn vào.” Tiểu An Tử vào trong hành lễ với Ninh Thư trước, sau đó mới nói: “Thưa nương nương, sư phụ nhắn là tối nay nô tài sẽ báo tin cho nương nương, sẽ có thu hoạch cho nương nương ạ.” “Ừ, cảm ơn sư phụ ngươi giúp bổn cung.” Ninh Thư bảo Thanh Trúc đưa hai thỏi bạc, Tiểu An Tử cầm lấy rồi khom lưng ra ngoài. Thanh Trúc hỏi Ninh Thư: “Nương nương, Tiểu An Tử đang nói chuyện gì nhỉ?” “Tối là biết.” Ninh Thư đã có dự đoán. Ninh Thư nghĩ ngợi rồi sai Thanh Trúc: “Qua mời Huyên hoàng quý phi sang.” “Vâng ạ.” Huyên hoàng quý phi sang rất nhanh, thấy Ninh Thư thì hành lễ và hỏi: “Nương nương tìm thần thiếp có việc gì không ạ?” Ninh Thư nói: “Tối nay chúng ta qua gặp hoàng thượng, xem thử xem có phải hoàng thượng giấu mỹ nhân nào đó không.” Huyên hoàng quý phi ngồi xuống và uống một ngụm trà, Ninh Thư ngắm cơ thể gầy guộc của Huyên hoàng quý thì hỏi: “Hình như muội vẫn chưa khỏe hẳn, bổn cung không phải thái y mà cũng nhận ra muội yếu đi rất nhiều.” “Thần thiếp đã không còn bận tâm về mình nữa rồi, cũng chỉ sống leo lắt qua ngày mà thôi, có khỏe hay không thì vẫn vậy.” Huyên hoàng quý phi nói thản nhiên như không. Ninh Thư không đồng ý, “Không nên ngược đãi bản thân chỉ vì một người đàn ông như thế.” Huyên hoàng quý phi hơi ngạc nhiên, nhìn Ninh Thư và bảo: “Thần thiếp đang đau lòng cho đứa con chưa ra đời.” Hoàng cung ban đêm vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi cứ đợi gần đến giờ tý. Cuối cùng Tiểu An Tử cũng đã đến, hắn thưa với Ninh Thư: “Hoàng hậu nương nương đi với nô tài ạ.” Ninh Thư mỉm cười gọi Huyên hoàng quý phi: “Chúng ta đi xem nào.” Tiểu An Tử dẫn Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi đến tẩm cung của Hoắc Khanh. Huyên hoàng quý phi hỏi nhỏ Ninh Thư: “Nương nương, người định làm gì vậy?” Ninh Thư trả lời dửng dưng: “Không phải bổn cung định làm gì mà là hoàng thượng đang làm gì.” Chẳng mấy chốc nhóm người đã đến tẩm cung của Hoắc Khanh, Khưu công công đang đợi Ninh Thư ngoài cửa. Trông thấy Ninh Thư thì hành lễ trước và nói nhỏ rằng: “Hoàng hậu nương nương đi theo nô tài, nhỏ tiếng thôi.” Ninh Thư gật đầu, đi theo Khưu công công. Huyên hoàng quý phi vội bám theo Ninh Thư. Khưu công công chọn một chỗ kín, ở đây có thể nghe thấy tình hình trong tẩm cung, mà cũng không bị thị vệ tìm thấy. Ninh Thư nghe và nghe thấy giọng của Hoắc Khanh, còn cả giọng nói của con gái nữa. Ninh Thư trúng phóc, đúng là con hồ ly đã biến hóa thành người thật. Bên trong vẫn đang nói, cô nghe thấy Hoắc Khanh bảo rằng: “Hồ Nhi, trẫm có được nàng như có được cả thế giới vậy.” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, “Hoắc Khanh, tôi thành người thật ư? Thật không thể tin nổi.” “Là thật đấy, Hồ Nhi của trẫm, Hồ Nhi à.” Giọng Hoắc Khanh ngập tràn tình cảm. “Hoắc Khanh, anh làm gì thế, sao anh lại hôn tôi.” “Hồ Nhi, nàng vẫn không hiểu tấm lòng của trẫm ư?” Giọng của Hoắc Khanh đang rất khống chế. Chẳng mấy chốc, trong phòng đã vang lên âm thanh mờ ám, xen kẽ những câu nói tình cảm của Hoắc Khanh là tiếng rên rỉ của con hồ ly. Thật vậy, Ninh Thư đến để xác minh tình hình thôi, không khác dự đoán của cô là bao. Không có ngọc Cá Nhám, thì còn có những cách khác để biến con hồ ly thành người. Biết được kết quả rồi nên Ninh Thư không có hứng thú nghe ngóng nữa, cô lặng lẽ ra về. Huyên hoàng quý phi khiếp sợ đi theo Ninh Thư ngay, cô ấy vẫn chưa ổn định tinh thần. Đi rất xa rồi mới hỏi Ninh Thư: “Chuyện gì vậy nương nương? Hoàng thượng giấu đàn bà thật sao, ả đàn bà này chui ở đâu ra vậy chứ?” “Ả đàn bà này vẫn luôn ở đây mà?” Ninh Thư nói rất thản nhiên, “Muội đi hỏi Tiểu An Tử xem, muội cân nhắc về kế hoạch ta nói với muội đi.” Huyên hoàng quý phi khiếp đảm ra mặt, nghĩ đến điều gì đó nhưng không dám chắc, cô lắc đầu bảo: “Không thể nào, không thể nào.” “Chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.” Ninh Thư nói với Huyên hoàng quý phi: “Muộn rồi, về ngủ đi.” Huyên hoàng quý phi đâu có ngủ được chứ, trong đầu toàn là ả đàn bà đang ăn nằm với Hoắc Khanh thôi. “Nương nương, lúc đó nó bị thương nặng như thế, sao còn sống và biến thành người được?” Huyên hoàng quý phi phẫn nộ ra mặt. Ninh Thư trả lời: “Chắc là kiệt tác của đạo sĩ rồi.”