Ninh thư
Chương 186 : Nữ chính khổ không chịu nổi (65)
Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không quan tâm đến nhu cầu dục vọng, ánh mắt khó chịu muốn giết người của Cung Vô Mị, cô bảo: “Đó đều là tinh nguyên của ngươi.”
“Muốn chữa triệt để bệnh cho ngươi, làm cho hơi thở hỗn loạn trong ngươi bình ổn lại, và cả chữa trị cơ thể bị luồng khí làm tổn thương, thì mất đi tinh nguyên là có hại cho cơ thể ngươi.” Ninh Thư nói nhăng nói cuội.
Cung Vô Mị xanh mặt không đáp, bỗng nhiên cười xấu xa với Ninh Thư, “Vậy giờ ta phải làm sao đây, đâu thể cứ để nó như thế.”
Cung Vô Mị luồn bàn tay xuống dưới, hất nhẹ cằm nói mập mờ với Ninh Thư: “Nàng phụ trách làm nó mềm xuống đi.”
Ninh Thư: “Ha ha ha.”
“Nhịn đi, không phải ta đã nói rồi à, sau này luôn phải nhịn, nhịn không được thì có thể tự xử nhưng không được bắn ra ngoài, nhất định không được.” Mặt Ninh Thư không hề có chút xấu hổ nào.
Cung Vô Mị mệt mỏi dựa vào thành thùng tắm, hắn quan sát Ninh Thư, “Rốt cuộc nàng có phải phụ nữ không thế?”
“Ta là đại phu, trong mắt ta nam nữ chính là phù du.” Ninh Thư gió thoáng mây bay từ đầu đến cuối.
Cung Vô Mị cau chặt lông mày, có vẻ như rất khó chịu, Ninh Thư cổ vũ Cung Vô Mị: “Cố lên, cố nhịn đi.”
Cung Vô Mị: …
Dù sao Cung Vô Mị cũng là người có võ công, Nhuyễn Cốt Tán hết tác dụng rất nhanh. Cung Vô Mị đứng dậy trong thùng tắm, Ninh Thư xách hòm thuốc chuồn luôn.
Cô không dám đối mặt với Cung Vô Mị lành lặn đâu.
Lúc bình thường Ninh Thư không dám ló mặt trước Cung Vô Mị, nhân lúc hắn tẩu hỏa nhập ma mới cho thật nhiều hoàng liên vào thuốc của hắn, cô sợ sau đó Cung Vô Mị tính sổ.
Có lẽ do quen hành vi phóng đãng nên Cung Vô Mị không sợ phát bệnh, chỉ muốn lăn lộn với phụ nữ. Mỗi lần hắn định lăn lộn với phụ nữ là Ninh Thư lại xuất hiện cằn nhằn bảo Cung Vô Mị phải nhịn.
“Nhịn đi, đừng phóng thích tinh nguyên của ngươi, nhịn đi…”
“Không được ấy ấy, ấy cái là công sức đổ sông đổ biển…”
“Ngươi có phải đàn ông không, không quản lý được đũng quần là thất bại đấy. Ngươi định làm kẻ thất bại à…”
Mỗi lần Cung Vô Mị hứng lên là Ninh Thư lại lải nhải bên tai hắn làm Cung Vô Mị muốn phát điên. Hắn muốn cắt cổ ả đàn bà này cả trăm lần, nhưng nghĩ đến nội thương của mình thì lại nhịn.
Có lúc người anh em của Cung Vô Mị cứ dựng cả ngày nhưng lại phải nhịn không được bắn làm Cung Vô Mị xây xẩm mặt mày. Biểu hiện trực quan nhất là mọc mụn đầy cằm, mất cân đối nội tiết. Đã thế lúc người anh em dựng đứng đi lại rất kỳ cục.
Ninh Thư cũng khổ lắm, cô không biết mình chịu được bao lâu nữa. Mỗi lần Cung Vô Mị phát tác là Ninh Thư lại quăng hắn vào thùng tắm đầy đá, trước đó thì đã hòa Nhuyễn Cốt Tán vào thuốc, nếu không Cung Vô Mị nổi đóa cái là cô xui xẻo rồi.
Mỗi lần Cung Vô Mị phát bệnh đều rất khủng bố, Ninh Thư chỉ biết liên tục bón thuốc cho thôi, trong thuốc này đều cho thêm Nhuyễn Cốt Tán. Ninh Thư phát hiện chỉ cần lúc Cung vô Mị phát bệnh không điều động khí là bệnh trạng tẩu hỏa nhập ma sẽ giảm đi nhiều. Nói trắng ra làm hắn không có sức nổi đóa thì đỡ bệnh.
Đã thế ngoài mặt Ninh Thư còn rất tự tin, chứ thực ra chữa nội thương cho Cung Vô Mị chỉ có một cách là phế võ công thôi. Ninh Thư chẳng dám nói, nói cái là Cung Vô Mị phế cô trước ấy.
Trước đây cô thề khoác loác cam đoan chữa khỏi bệnh mà giờ bảo với Cung Vô Mị phải phế võ công thì Cung Vô Mị sẽ băm cô thành trăm mảnh. Làm giáo chủ ma giáo mà không có võ công có mà tự tìm đường chết à. Dù Cung Vô Mị có chịu đau khổ vì nội thương cũng sẽ không phế võ công.
Ninh Thư chờ lúc đám danh môn chính phái tấn công Vô Ương Cung là cô sẽ chớp thời cơ bỏ trốn.
“Mỹ nhân, lại đây.” Cung Vô Mị vẫy tay với Ninh Thư, Ninh Thư bước chậm qua chỗ Cung Vô Mị, cô ngửi thấy người Cung Vô Mị có mùi lạ, cảm giác như mùi đái ra quần.
Cung Vô Mị cười bỡn cợt xấu xa, chiếc trâm xanh ngọc tung qua tung lại giữa tay hắn. Cung Vô Mị duỗi tay ra gài trâm lên búi tóc Ninh Thư, hắn nói: “Cây trâm này hợp với nàng.”
Ninh Thư cảm thấy nổi da gà, có dự cảm chẳng lành. Ninh Thư chỉ muốn rút cây trâm trên đầu ra vứt đi.
Cung Vô Mị ngồi ngả ngớn trên ghế, đôi mắt đào hoa nhìn Ninh Thư chằm chằm, Ninh Thư hỏi: “Ngươi có việc gì không?”
Cung Vô Mị biếng nhác hỏi: “Bản tôn muốn hỏi nàng thêm thuốc gì trong đó.”
Ninh Thư hoảng hốt, chẳng lẽ hắn phát hiện trong đó có Nhuyễn Cốt Tán rồi? Ninh Thư hờ hững khẳng định: “Chẳng thêm gì cả.”
“Mỹ nhân, nàng nói dối. Bản tôn cho đại phu xem, trong đó có thêm nhiều hoàng liên.” Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư sầm mặt, “Nàng nói dối.”
“Hoàng liên đắng nhưng thanh nhiệt giải độc, ta cố tình cho thêm hoàng liên đấy. Thế đại phu có nói ngươi không được dùng hoàng liên không? Yên tâm đi, mọi chuyện ta làm đều muốn tốt cho ngươi.” Ninh Thư vỗ vai Cung Vô Mị, nhưng lại gần Cung Vô Mị Ninh Thư lại ngửi thấy mùi lạ.
Ninh Thư lùi về sau hai bước, “Ngươi không tắm à? Sao người ngươi có mùi nước đái khai thế?”
Bỗng nhiên mặt Cung Vô Mị nhăn nhó, đằng đằng sát khí, “Mỹ nhân à, ăn linh tinh thì được nhưng không được nói lung tung đâu. Trước đó nàng nói bản tôn hôi miệng giờ lại bảo người bản tôn có mùi nước đái. Nàng thấy bản tôn nên phạt nàng thế nào đây?”
Ninh Thư hỏi: “Giáo chủ, ta nói thật đấy, có bệnh gì thì cứ bảo với ta. Chứ cái mùi trên người ngươi này chỉ có ở thái giám đi tiểu không được mới có thôi. Ngươi lành lặn thế sao lại có mùi này được.”
Cung Vô Mị nghe Ninh Thư ví mình như thái giám thì tái mặt hung dữ, “Bản tôn có phải thái giám không nàng có thể thử cái?”
“Không cần, ta quan tâm ngươi thôi, không sao là được rồi.” Ninh Thư xua tay, “Tắm rửa nhiều vào, người ngươi có mùi thật ấy, nếu có vấn đề gì cứ đến tìm ta.”
Ninh Thư nói hết câu đó rồi chạy biến, cô nghe thấy trong phòng có tiếng đổ vỡ, chắc là Cung Vô Mị đập đồ đạc.
Sau đó Cung Vô Mị gào lên, làm các đệ tử ma giáo xông vào phòng tưởng bạn giáo chủ có chuyện gì.
Ninh Thư dừng bước, tình hình của Cung Vô Mị bây giờ là sao, chẳng lẽ Cung Vô Mị nhịn đến hỏng rồi?
Không thể nào, nam chính hoàn hảo lắm, cụt tay què chân cũng không thể vô năng được.
Chẳng lẽ do thời gian trước nhịn đến tắc à?
Ninh Thư lấy lý do bảo tồn tinh nguyên để Cung Vô Mị ít quan hệ và cũng có ý hành hạ người ta.
Nhưng rồi Ninh Thư gạt phăng đi ngay, chỉ một thời gian không dùng thôi mà, sao hỏng được, nếu không thì xử nam phải làm sao?
Cơ mà Cung Vô Mị nổi nóng như thế thì cô phải nhét nhiều thuốc độc vào người thôi, phải tính cho cái mạng mình.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
173 chương
163 chương
82 chương
60 chương
201 chương