Nịnh Thần
Chương 13
Khổ hình
Nhà lao vốn là một nơi rất âm trầm ẩm ướt, hơn nữa lại bởi vì điều kiện thời tiết và ánh sáng không đầy đủ mà càng trở nên phi thường hắc ám, từ xa xa vang vọng tiếng kêu thét thảm thiết của tù phạm nhưng càng nhiều hơn nữa là những tiếng rên rỉ kêu oan, khiến cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
Tại trong một góc nhà lao khủng bố đó, có một gian lao phòng bị phong bế hoàn toàn, bốn phía lao phòng đều là vách tường không có một cửa sổ nào, chỉ có một cánh cửa nhỏ khép hờ trên phía mặt tường tăm tối nhất. Cũng bởi vì cánh cửa ở nơi tăm tối lại chỉ khép hờ nên luôn dễ kiến cho người ta sinh ra ảo giác, không biết khi nào sẽ có một người tiến vào theo cánh cửa đó, lại không biết cái người bước vào kia sẽ mang đến sự khủng bố đáng sợ như thế nào.
Trong phòng giam yên tĩnh chỉ có một cây đuốc cháy leo lét, ánh lửa mỏng manh chiếu đến gương mặt trắng nõn thuần khiết của Tư Đồ Bích, cộng thêm bộ áo khoát da cừu dày rộng của y càng khiến làn da kia trở nên trắng bệch như lệ quỷ. Mà màu sắc trên đôi môi của y lại thập phần kiều diễm, dưới ánh lửa, đôi môi kia lại càng trở nên đỏ bừng ướt át, như là đang hấp thụ máu tươi.
Tư Đồ Bích đang ngồi bắt chéo chân trên ghế dựa, một tay ôm cánh tay một tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối gõ nhịp. Bàn tay thon dài bị da thú màu trắng sang quý che lấp chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay hồng nhạt thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Phía sau Tư Đồ Bích có một cây cột thật to, bình thường khi phạm nhân chịu hình sẽ bị cột vào cây cột này, bởi vì đã quá lâu nên nước sơn đã chuyển thành thâm nâu, ước chừng màu sắc ấy là do nhiều lần được nhuộm máu tươi mà tạo thành, còn màu sơn nguyên bản thì đã không còn ai có thể nhìn rõ được nữa.
Tư Đồ Bích vẻ mặt hờ hững nhìn Thu Nguyệt đang bị trói trên cái ghế ở trước mặt mình. Buổi tối hôm nay, Thu Nguyệt có nhận một lời mời biểu diễn tại một buổi tiệc, mà Trương Thái sư cũng sẽ đến tham gia, chẳng qua Thu Nguyệt cũng không có cơ hội gặp gỡ Trương Thái sư mà lại bị đưa đến thiên lao. Hoàng đế bệ hạ đã muốn mời, thì cho dù có là đại la thần tiên cũng phải thỉnh được đến nơi, huống chi chỉ là một thanh quan nho nhỏ. Tư Đồ Bích thật sự có điểm đồng tình với gã, được người coi trọng vốn nào có chỗ không tốt? Cố tình người coi trọng gã lại là một Thái sư, chỉ có thể nói rằng gã quá xui xẻo mà thôi.
“Thu Nguyệt, thật sự ngưỡng mộ đã lâu. Ta vẫn nghe người ta nói kỹ thuật đánh đàn của ngươi vô cùng cao siêu thế nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội thưởng thức, hiện tại thì tốt rồi, lại có thể thỉnh người đến đây.” Tư Đồ Bích thản nhiên nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì. . . . . .” Vốn chưa bao giờ gặp qua những tình cảnh khủng bố như thế này, Thu Nguyệt đã sợ đến mức gương mặt không còn chút máu nào, cả người run run, ngay cả lời nói cũng không được rõ ràng, “Ta. . . . . . Ta là được người của Thái sư mời đi đánh đàn. . . . . ngươi. . . . . .Lá gan của ngươi rất. . . . . . rất. . . . . .”
“A! Thái sư, đúng rồi, vừa lúc ta đối với Thái sư cũng là vạn phần kính ngưỡng, không ngờ Thu Nguyệt lại có vinh hạnh trở thành khách quý ghế trên của Thái sư, thật sự là khiến người ta vô cùng hâm mộ mà.” Tư Đồ Bích ra vẻ khoa trương vỗ tay nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đừng tưởng rằng. . . . . . Ta. . . . . . Thái sư. . . . . . Nếu người biết ngươi. . . . . . Ngươi giam giữ ta. . . . . . Nhất định. . . . . .” Thu Nguyệt đã có chút hỗn loạn, run rẩy đến suýt nữa đã trượt khỏi ghế ngồi. Tư Đồ Bích lạnh lùng nhìn bộ dạng yếu đuối không nói ra lời của gã, cười nói: “Ngươi là đang muốn nói, ngươi sẽ gọi người tìm thái sư đến đây, muốn lão bắt giữ ta?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi biết là tốt rồi. . . . . .”
“Ngươi sẽ kêu ai đi tìm đây?” Tư Đồ Bích hơi nhếch khóe miệng, ngay cả đôi mắt long lanh như nước hồ cũng nổi lên ý cười, y nhẹ nhàng vung tay lên, cánh cửa khép hờ ở đằng kia lại mở ra thêm một lần nữa, lần này tiến vào là một tên ngục tốt diện mạo hung ác đang lôi kéo một gã sai vặt mặc áo xanh, tên ngục tốt mạnh tay đẩy một phát, người nọ liền lăn đến dưới chân của Thu Nguyệt.
“Thu Nguyệt công tử. . . . . .” Gã sai vặt lập tức ôm chân Thu Nguyệt gào khóc, trên gương mặt đang lộ ra kia tràn đầy nước mắt, “Công tử cứu mạng! Bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Đau quá a công tử. . . . . .”
Tuy gã sai vặt kia nói rằng có người đánh gã, thế nhưng trên người lại không có một chút thương tích nào. Tư Đồ Bích mỉm cười giải thích: “Thu Nguyệt, ngươi từng ngụ trong tiểu quan quán, hẳn là biết có một vài tiểu quan bị đùa chết như thế nào đi? Trên người hoàn toàn không có vết thương, nhưng là. . . . . .” Tư Đồ Bích đem ánh mắt chuyển đến giữa hai chân Thu Nguyệt, chỉ là như có như không liếc mắt một cái lại khiến Thu Nguyệt vội vàng khép chặt hai chân, sợ hãi co rút.
“Muốn đùa chết một người, thật ra rất đơn giản. Thu Nguyệt, ngươi đại khái cũng chỉ bởi vì cuộc sống bức bách mà bị người ta bán vào tiểu quan quán mà thôi, nếu như không may bị người đùa chết thì cũng chỉ có thể xem như mạng ngươi không tốt. Thế nhưng ta nghĩ ngươi càng hy vọng ngày tháng có thể trôi qua một cách an ổn thoải mái, tựa như những gì Thái sư đối xử với ngươi đi. . . . . .”
“Ngươi. . . . . . Muốn làm gì. . . . . .” Thu Nguyệt cắn môi, trong thanh âm đã lẫn vào không ít tiếng khóc nức nở, “Ngươi muốn ta làm chuyện bất lợi với thái sư sao? Ta. . . . . . Ta sẽ không đáp ứng ngươi! Thái sư với ta có ân, người đã cứu ta từ chỗ những khách nhân kia, nếu không có người ta đã là cô hồn bị ác nhân nhục nhã đến chết mà thôi! Thái sư là người tốt! Người tài trí hơn người làm quan cũng thanh liêm! Những cẩu quan như các ngươi không được có ý đồ xấu với người!”
Sắc mặt Tư Đồ Bích không chút thay đổi nhìn ngắm Thu Nguyệt, nhìn gã mắng mỏ lên án đến khàn cả giọng, gương mặt thanh tú bởi vì sợ hãi còn có phẫn nộ mà cơ hồ trở nên vặn vẹo . Tư Đồ Bích không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu, tên ngục tốt hung ác kia lập tức nhấc tên sai vặt lên lột áo, kéo đến trói gô vào cây cột khủng bố kia, tên sai vặt ước chừng đã bị dọa sợ, oa oa cất giọng khóc lớn.
“Thu Nguyệt công tử, Thu Nguyệt công tử cứu ta a!” Tên sai vặt khóc nháo, tay chân bị trói khiến gã chỉ có thể cố gắng vặn vẹo thân hình, thoạt nhìn vô cùng có tính khôi hài.
“Ngươi mau thả hắn!” Thu Nguyệt phẫn nộ la to.
Tư Đồ Bích không có phản ứng gì chỉ lại phất nhẹ bàn tay, một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, trên lưng gã sai vặt đang bị trói đằng kia liền hiện lên một vết roi da dữ tợn, máu tươi không ngừng rỉ ra ám ảnh dọa người.
Thu Nguyệt đại khái là bị vết thương hiện ra trước mắt dọa sợ, không ngờ lại ngậm miệng không tiếp tục la hét nữa, chỉ ngơ ngẩn nhìn tấm lưng trần trụi của gã sai vặt đang chảy máu không ngừng, nhanh chóng làm ướt đẫm phần quần áo còn lại.
“Ba!” Lại thêm một roi nữa giáng xuống, tiếng khóc la của gã sai vặt càng lúc càng lớn, nhưng căn bản là vô dụng, ngược lại còn khiến vết thương trên người càng bị xé rộng ra, máu chảy thành dòng.
“Thu Nguyệt, ” Tư Đồ Bích thản nhiên mở miệng, “Ta đột nhiên nhớ tới một trò chơi vô cùng có ý tứ, chốc nữa ngươi có thể thử xem một chút.”
Tư Đồ Bích hơi dừng lại chờ đợi phản ứng của Thu Nguyệt, nhìn đến đôi mắt ngây dại của gã chuyển từ tràng diện hành hình phía cây cột kia dời đến trên gương mặt mình thì liền mỉm cười hài lòng, một bên bình tĩnh cất tiếng, một bên dùng tay mô tả: “Có một trò chơi thật rất có ý tứ. Ngươi có nhìn thấy xà ngang ở bên kia không? Lát nữa ta sẽ cho người vắt một sợi dây thừng qua đó, lại vòng qua thêm một cây cột ngang, một đầu dây thừng buộc móc sắt, một đầu thì buộc đá tảng. Ngươi đoán thử một chút, cái đầu buộc móc sắt kia là để làm gì?”
“Không. . . . . .” Thu Nguyệt trì độn lắc đầu, tự mình lảm nhảm, “Thái sư là người tốt, Thái sư là người tốt. . . . . . Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ 2, Thái sư nói tên Thu Nguyệt này ý tứ không phải ở xuân hoa thu nguyệt mà là muốn cổ vũ ta học đàn thật tốt, về sau người sẽ mang ta ra ngoài, để ta có cơ hội làm lại cuộc đời. . . . . . Mặc kệ. . . . . . Mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì, ta sẽ không. . . . . . Sẽ không phản bội người.”
“Cái móc sắt kia sẽ được buộc ở đầu bên này, còn tảng đá sẽ được đặt ở chỗ kia.” Tư Đồ Bích không hề để ý đến gã, chỉ tiếp tục diễn tả những gì mình đang nói, “Như vậy những thứ này sẽ giống như một cái đòn cân.”
“Ta sẽ không phản bội Thái sư, người là người tốt, là đại nho, vô luận tài năng hay nhân phẩm, đều là nhất đẳng trong thiên hạ. . . . . .”
“Ta sẽ để người ta cởi quần của tên sai vặt này ra, sau đó dùng dao sáp nhập hậu môn, moi ra đại tràng, tiếp theo lại dùng cái móc nọ móc vào.”
“Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Sẽ không phản bội thái sư. . . . . .” Thu Nguyệt bắt đầu điên cuồng lắc đầu, nước mắt lã chã vương đọng trên gương mặt vặn vẹo vì sợ hãi, nhìn qua thật sự vô cùng yếu ớt làm người tiếc thương. Tư Đồ Bích chỉ là hơi hơi giương mắt, dùng tay nhẹ nhàng vuốt cằm của Thu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Vậy là một đầu dùng móc câu vào đại tràng, đầu bên kia lại từ từ gia tăng mấy tảng đá, cứ, như vậy ruột sẽ từng chút, từng chút một bị kéo ra khỏi cơ thể. . . . . .”
“A. . . . . .” Gã sai vặt kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, tên ngục tốt dùng roi đánh gã lúc nãy thấy phạm nhân đã ngất đi liền gọi người mang đến một thùng nước muối dội lên người gã, cái loại đau đớn đến cực độ này khiến gã sai vặt bị kéo tỉnh lại từ trong hôn mê, thống khổ kịch liệt khiến gã không thể khống chế mà hét lên tiếng, trong âm thanh đó tựa hồ còn mang theo không ít vị đạo máu tươi. Tư Đồ Bích nhíu nhíu mày, theo thói quen nhẹ nhàng dùng tay ấn lên ngực, còn suy yếu ho khan hai tiếng, thoạt nhìn đúng là một tiểu mỹ nhân nhu nhược kiều mỵ, chẳng qua thảm kịch phía sau lưng y lại khiến người ta không rét mà run, một màn phối hợp như vậy thật sự vô cùng quỷ dị.
Thu Nguyệt mở to mắt nhìn qua, bộ dáng cực kỳ giống thú nhỏ bị dọa chấn kinh, khi nhìn đến gã sai vặt cả người rướm máu thì đôi mắt kia trừng to đến mức cơ hồ lọt cả ra ngoài. Tư Đồ Bích vẫn còn đang chậm rãi miêu tả, chỉ là bởi vì cơn ho khan lúc nãy mà thanh âm trở nên trầm khàn hơn trước một ít: “Đá tảng thêm càng nhiều, ruột sẽ bị lôi ra càng nhiều, cho đến khi toàn bộ phần ruột bị lôi ra ngoài, người nọ. . . . . .”
“A. . . . . Không cần. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Vì cái gì lại chọn ta. . . . . .” Gã sai vặt kia tru lên, Thu Nguyệt đã bị dọa đến sắp hỏng mất, nghe được tiếng la hét thì lại càng run rẩy mạnh hơn một chút, đến khi nhìn thấy gương mặt gã sai vặt đã sớm bị máu làm cho mơ hồ, chỉ còn đôi mắt hắc bạch phân minh đang trợn trừng nhìn về phía mình thì bất chợt hoàn toàn buông xuôi.
“Thu Nguyệt, nếu ngươi chịu phối hợp với ta, ta sẽ buông tha hai người, cũng sẽ không để các người chịu thêm một chút sự tra tấn nào. Sauk hi sự việc hoàn thành còn có thể cho các ngươi một số tiền lớn, giúp các ngươi chuộc thân, lần nữa có được tự do. Là một tiểu quan ngày qua ngày ở chốn tần lâu sở quán bán rẻ tiếng cười, hy vọng to lớn nhất chẳng phải là có được một cuộc sống an nhàn sao? Chuyện này so với ta ngươi càng phải rõ ràng hơn mới đúng chứ.” Tư Đồ Bích lần nữa thả chậm thanh âm, mềm nhẹ êm tai mà thủ thỉ.
“Không. . . . . . Ta. . . . . . Thái sư. . . . . . Không thể. . . . . .” Ngữ khí của Thu Nguyệt đã muốn dịu đi, do do dự dự không ngừng chọn lựa giữa chính mình và Thái sư. Thái sư mặc dù có ân với gã, thế nhưng những việc đã thấy, đã nghe hôm nay thật sự làm cho gã bị chấn kinh không nhẹ, những lời nói cuối cùng kia của Tư Đồ Bích thật sự đã nói đến thâm tâm của gã.. Ai lại không hy vọng có thể trải qua cuộc sống thanh thản tự do chứ?
“Như thế nào ngừng lại? Tiếp tuch đánh cho ta!” Tư Đồ Bích đột nhiên cao giọng quát lớn một tiếng, ngục tốt lập tức tuân lệnh. Lại thêm một roi giáng xuống, gã sai vặt tiếp tục tru lên những tiếng thê lương bén nhọn, qua một lúc sau lại không còn chút thanh âm nào.
“Đại nhân. . . . . .” Ngục tốt dừng lại, khom người nói ở bên tai Tư Đồ Bích, “Đại nhân, người này chỉ sợ không được, lại đánh thì. . . . . .”
“Ta đã cho phép ngươi dừng lại sao” Tư Đồ Bích nhíu mày, cũng không thèm nhìn ngục tốt kia một chút mà ngược lại nhìn chằm chằm vào Thu Nguyệt, “Sắp chết rồi cũng tốt, chúng ta để cho Thu Nguyệt công tử nhìn xem một chút hình phạt rút ruột vừa rồi ta nói rốt cục là có bộ dạng thế nào. Mau treo tên sai vặt này lên cho ta!”
Gương mặt của Thu Nguyệt đã cực độ vặn vẹo, gã một bên lắc đầu, một bên không ngừng mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể phát ra một chút thanh âm nào. Còn gã sai vặt kia thì đang bị đám ngục tốt treo lên, bởi vì đã gần như hoàn toàn ngất lịm nên sau khi bị treo vào xà ngang thì còn đong đưa qua lại như một cái xác chết. Sau khi mấy ngục tốt đem gã trói lại thật tốt thì liền tụt cái quần đã nhuốm đầy máu của gã ra, phía trong quần đều là máu tươi cùng bạch trọc, đó là hậu quả của việc chịu hình lúc trước còn lưu lại. Thu Nguyệt nhìn thấy một đống hỗn độn đó, lại nhìn thấy tiểu đao trong tay ngục tốt đang từ từ tiến đến gần tên sai vặt, Thu Nguyệt thật sự rất muốn nhắm mắt không nhìn đến, thế nhưng mọi chuyện thật sự không giống như những gì gã tưởng tượng, cho dù hai mắt đã nhắm chặt nhưng những hình ảnh khủng bố kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu gã. Rốt cục hắn cũng thất thanh khóc rống lên, vặn vẹo thét chói tai : “Không cần! Không cần! Ta nghe lời ngươi! Ta đều nghe lời ngươi! Không cần! Không cần a! !”
Tư Đồ Bích phất tay ra hiệu cho đám ngục tốt kia dừng lại, y lẳng lặng chờ đợi Thu Nguyệt khôi phục bình tĩnh. Thật vất vả đợi gã ngừng la hét mà ngẩn đầu lên, một đôi mắt vốn trong suốt như thu thủy thế mà giờ đây đã sắp chảy ra huyết lệ. Thu Nguyệt cười thảm nhìn Tư Đồ Bích, từng chữ từng chữ nói: “Thái sư. . . . . . Thái sư. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Thái sư là kẻ điên. . . . . . Thái sư muốn moi ruột của ta. . . . . . Hắn ngược đãi ta. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Hắn ngược đãi ta. . . . . .”
Thu Nguyệt điên rồi.
———————————————–
1/ Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ: Trích từ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. Hai câu này miêu tả thời kỳ xuân sắc đỉnh cao của người ca nữ, mỗi năm, mỗi ngày đều tràn đầy ánh sáng cùng hy vọng, làm bạn với xuân hoa thu nguyệt (ý chỉ người phong nhã) vốn là chuyện bình thường.
Bản dịch Trần Trọng Kim:
Năm qua năm lại bao phen
Hoa xuân trăng gió đã quen vui vầy
Published by: ổ mèo lười đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
240 chương
169 chương
6 chương
27 chương
14 chương
15 chương