Ninh Phi
Chương 8 : Trượng phu như thanh kiếm, thê thiếp như vỏ kiếm
Vốn dĩ Từ Xán chỉ định ôm thanh mai trúc mã của hắn một lát rồi đi, nhiều nhất cũng chỉ ôm nàng rồi ngủ một giấc mà thôi. Ai biết hắn thân thể hắn đã lâu không vận động, sau khi Giang Ngưng Phi và Ngân Lâm có thai, đã mấy tháng liền hắn chưa làm chuyện đó. Mà hắn thấy nữ nhân trong lầu xanh rất bẩn thỉu, vì vậy cấm dục đến tận hôm nay. Ai ngờ sau khi say thì ý chí rối loạn, đè lên cơ thể của Ninh Phi rồi chẳng rời ra được nữa. Lò sưởi ngầm sưởi cả phòng nóng hầm hập, trong lúc ôm ấp đụng chạm thì phía dưới Từ Xán có phản ứng liên tục, hắn không nhịn nổi mà vạch cái chăn gấm trên người Ninh Phi ra. Trong bóng đêm, nhìn lờ mờ thấy mắt mũi xinh xắn của nữ nhân dưới hắn, thứ tình cảm yêu mến dâng lên mãnh liệt. Hắn cúi người hôn lên cổ nàng.
Việc ân ái nếu là hai bên tình nguyện thì được gọi là âm dương hợp nhất cá nước cùng vui, nhưng nếu là một bên tình nguyện thì sẽ lưu lại cái danh độc ác "háo sắc, hạ lưu" trên người.
Diệp Vân Thanh ở trên xà nhà phòng ngoài, đôi mắt đen tinh tường như mắt mèo, hắn nhìn những động tĩnh trong phòng kia mà tức muốn hộc máu. Nhưng mà đầu lại nghĩ người ta là phu thê mà, giữa phu thê làm chuyện ngủ nghê là chính đáng, còn hắn ở đây nhìn trộm mới là hành động háo sắc hạ lưu. Nghĩ vậy nên Diệp Vân Thanh khổ sở nhẫn nhịn không lao xuống trừ gian diệt ác, mà hắn lại nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Ninh Phi nên nhất thời cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Từ Xán thấy hắn làm kiểu gì cũng không lay nàng tỉnh lại thì cũng nản, hắn bắt đầu máy móc cởi cổ áo của Ninh Phi. Ninh Phi bị một chuỗi những động tác như ác mộng liên miên, cuối cùng cũng dậy. Vừa mở mắt đã thấy trong bóng đêm có người nằm trên người nàng, mùi rượu xộc vào mũi, nàng bắt đầu giãy dụa.
Sự giãy dụa yếu ớt của nàng lại thật đáng yêu trong mắt Từ Xán, trông như một chú bồ câu bé nhỏ đang run cầm cập, đập cánh muốn thoát khỏi tay hắn. Hắn thì thầm bên tai nàng dỗ dành: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích..."
Ninh Phi nói khẽ: "Đại phu bảo sau mùa xuân sang năm chúng ta mới có thể sinh hoạt vợ chồng."
Từ Xán say ngây ngất, không nghe thấy nàng nói cái gì. Hắn uống nhiều rượu nên không khống chế được hành vi và lời nói, huống hồ hắn vẫn tưởng người hôm nay hắn thấy vẫn là Giang Ngưng Phi thuận theo hắn mọi chuyện kia. Cả người hắn đè lên, hai tay với lấy cổ áo Ninh Phi. Ninh Phi bị đầu gối hắn thụi vào, khiến nàng nhớ mãi không quên buổi tối đau đớn nhất kiếp này, bị cả người hắn đè lên, đúng lúc bụng lại bắt đầu đau, nàng dần mất đi ý thức.
Ninh Phi muốn phản kháng một cách mãnh liệt dù đang mất lý trí nhưng nàng cũng không từ bỏ. Ngón tay nắm chặt lại rồi lại mở ra, mở ra lại nắm chặt, như muốn nắm lấy vũ khí gì đó.
Mau động đậy đi... Nàng nghĩ một cách mơ hồ, nhưng cơ thể như có ý chí riêng vậy, cả người thả lỏng để mặc Từ Xán dày vò đủ kiểu.
Trọng lượng của Từ Xán đè xuống khiến nàng không thở nổi, cuối cùng chẳng nghĩ được gì nữa.
Từ Xán lại tưởng nàng đã ngoan ngoãn theo hắn, cười ha ha: "Ngưng Phi thật là ngoan, nàng không biết ta nhớ nàng đến mức nào đâu..." Vừa nói vừa muốn hôn hít khắp mặt nàng. Đầu hắn đột nhiên tê rần, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Diệp Vân Thanh điểm huyệt ngủ của hắn, một tay đẩy hắn ngã nhào xuống nền đất. Hắn cúi người nhìn Ninh Phi, lại là tình trạng không hay rồi. Hắn cho nàng uống nước rồi ngậm nhân sâm, vẫn không thấy tỉnh lại, sốt ngày càng cao. Hắn định gọi Thu Ngưng đi tìm đại phu, nhưng mọi người trong viện đều tận mắt nhìn thấy Từ Xán đi vào phòng. Nếu đại phu đi vào, thấy Từ Xán đã hôn mê như con lợn chết thế này thì tiểu cô nương phải giải thích kiểu gì đây?
Diệp Vân Thanh bực mình chửi: "Việc hay thì ít, việc xấu thì thừa!" Đạp một cái lên lưng Từ Xán, xong lại nghĩ lỡ như Từ Xán bị thương rồi, Ninh Phi biết ăn nói thế nào. Vậy là vội vàng giảm bớt sức. Đạp cũng không đạp được, mắng cũng chẳng được, mà quan trọng nhất là Từ Xán và tiểu cô nương này là phu thê, liên quan gì đến Diệp Vân Thanh hắn chứ?
Diệp Vân Thanh chưa nghĩ thông suốt, đập tay rầm lên cái bàn, ngồi bực mình trên ghế.
Đêm khuya khoắt, ngoài bờ tường đằng sau cửa sổ chợt có tiếng kêu của mèo hoang gọi bạn tình, như tiếng khóc của trẻ con vậy. Ban đầu Diệp Vân Thanh cũng không để ý, nhưng sau mấy tiếng thì chợt nhảy dựng lên. Trong viện có tiếng người thầm thì: "Phòng nào có nuôi mèo vậy, đang mùa đông gọi xuân cái khỉ gì?" (chơi chữ đông - xuân; gọi xuân là gọi bạn tình)
Diệp Vân Thanh rút ra cây sáo trúc, kề lên miệng thổi. Tiếng sáo này con người không nghe thấy được, nhưng từ một nơi rất xa, chim muông lại vẫn nghe thấy rõ ràng. Không lâu sau, cửa sổ sau bị mở ra trong yên lặng, có người nhảy vào.
Diêp Vân Thanh đứng dậy, vô cùng kinh ngạc mà hỏi: "Sao lại là ngươi?"
Cả người của người đến đều được che phủ kín bởi tấm áo choàng trắng như tuyết, cửa sổ mở một nửa khiến ánh trăng chiếu vào, chiếu qua vai hắn, thành một bóng tĩnh lặng trên mặt đất. Hắn không nói gì, chỉ giơ tay ra phía ngoài, ngay lập tức có một con chim lớn màu trắng im lặng chui vào, đến đậu trên tay hắn.
Diệp Vân Thanh lại hỏi: "Ngươi tới rồi, vậy chuyện trên trại phải làm sao?"
Người kia để con cú trắng đậu lên trên lưng ghế, quay người lại đối mặt với Diệp Vân Thanh. Hắn cởi cáo choàng vắt lên ghế, lộ ra một người áo dài đen gọn gàng. Chỉ có dải lụa thắt ở thắt lưng là có màu xám.
Người đó chính là bạn chí cốt của Diệp Vân Thanh - Tô Hy Tuần. Hắn cùng Diệp Vân Thanh đều là người bên Sơn Nhạc, màu da cũng thiên về màu trắng. Vì là người luyện võ nên dù thân hình cao gầy nhưng không mang vẻ yếu ớt.
Tô Hy Tuần nhìn xung quanh một hồi, hắn không đánh giá gì về sự có mặt của Ninh Phi sống dở chết dở trên giường và Từ Xán nằm sấp mả ngủ dưới đất, trông như chết rồi. Ở trong một gian phòng hoàn toàn lạ lẫm, hắn vẫn nhàn nhã thoải mái, muốn làm gì thì làm y như trên sơn trại quen thuộc kia vậy.
Hắn đứng bên Từ Xán, đạp đạp lên người nằm dưới đất, hỏi Diệp Vân Thanh: "Là huynh làm?"
"Ừ."
Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, lại chỉ vào nữ nhân đang nằm trên giường rồi hỏi: "Đây cũng là huynh làm?"
Trên giường, quần áo Ninh Phi xộc xệch, vẫn chưa được chỉnh lại ngay ngắn.
Diệp Vân Thanh xấu hổ trả lời: "Tất nhiên là không phải."
"Chắc bọn họ là phu thê."
"Ngươi chưa từng gặp bọn họ, sao lại biết?"
"Nhìn là biết thôi. Sao? Huynh định hoành đao đoạt ái?" (Dùng đến bạo lực để cướp đoạt tình yêu)
"Đừng nói nhiều nữa, ngươi xem mạch cho tiểu cô nương này đi."
Tô Hy Tuần còn đang ngắm nghía Ninh Phi cùng Từ Xán, bỗng nghe Diệp Vân Thanh nói vậy thì đôi mắt sách quắc liền quay sang nhìn chằm chằm Diệp Vân Thanh. Hắn hừ một tiếng rồi cười. Ngồi xuống ở cạnh bàn bên giường, tự rót một cốc nước ấm uống vào cho đỡ khô họng rồi mới nói: "Huynh biết quy tắc của ta: Ngoài người của mình thì không xem mạch."
"Dù sao thì nàng cũng để ta ở đây mấy ngày. Mẫu thân ngươi không phải từng nói Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo* sao? Nếu như ngươi vẫn không chữa cho nàng thì ta cứ ở lì ở đây, xem ai lì hơn ai."
* Được người ta giúp đỡ dù nhỏ nhặt thế nào thì cũng phải báo ơn gấp bội
Tô Hy Tuần vừa nghe đã giận tái mặt: "Huynh có ý gì? Đổ hết đủ loại chuyện lớn nhỏ lên đầu ta, vừa đi là đi liền ba tháng, nếu không phải cùng đường chắc là chẳng gửi lấy bức thư nào về cho ta. Ta nói cho huynh biết, ta là thủ hạ chứ không phải bà vú em!"
Tô Hy Tuần nói xong, hắn cùng Diệp Vân Thanh đều đứng lì tại chỗ, lúc lâu sau, Diệp Vân Thanh bật cười ra tiếng: "Ngươi thật giống bà vú."
Nếu không phải đang là ban đêm, và cũng không có thắp đèn thì Diệp Vân Thanh đã có thể nhìn rõ sắc mặt một người chuyển từ trắng bóc sang tối sầm một mảng, rồi cuối cùng sa sầm hoàn toàn như thế nào.
Tô Hy Tuần không đấu được Diệp Vân Thanh, vì vậy ngồi xuống chữa bệnh. Hắn nghe tiếng thở của Ninh Phi trước, rồi bắt mạch, cuối cùng nói: "Vốn là không có gì đáng ngại, nhưng nếu cứ tiếp tục bị dày vò thì bệnh nhẹ cũng thành nặng." Sau đó hòa tan một viên thuốc vào trong nước, cho nàng uống, lại bấm vài huyệt trên bụng nàng, người nằm bắt đầu có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Hắn nhìn tới một nam nhân nằm sấp trên đất quần áo không chỉnh tề, ác độc đạp cho hắn một cái bên mặt, chửi: "Thế này mà cũng là nam nhi, sau khi sinh cần tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể sinh hoạt vợ chồng, biết chưa hả. Não bại liệt rồi, hay làm sao?"
Đằng sau chợt có tiếng nói rất nhỏ: "Đừng đạp mạnh, nhẹ thôi."
Tô Hy Tuần quay người, thấy là nữ nhân hắn vừa chữa bệnh đã tỉnh lại, cả khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn chăm chú vào người Từ Xán.
Bình thường hắn khinh thường nhất là mấy bà cô dài dòng, ghét nhất là kẻ yếu đuối rõ ràng bị người ta ác độc bắt nạt mình, vậy mà vẫn ngu ngốc không nghĩ cách tự cứu, lại còn cam lòng chịu đựng. Hắn cười châm chọc: "Hắn không lo tới ngươi, ngươi còn lo cho hắn làm gì? Tìm cách để hắn bỏ ngươi, đuổi ra khỏi phủ mới là đúng đắn."
Nói xong lại hừ một tiếng, phất tay đứng lên. Lấy áo choàng của hắn, phẩy tay ra ý cho cú trắng bay ra ngoài, sau đó nói với Diệp Vân Thanh: "Tối nay chúng ta còn có chuyện quan trọng, huynh cứ nấp kĩ ở đây đi." Nói xong từ cuối cùng thì đã bay qua cửa sổ rồi, một chuỗi động tác lưu loát như nước chảy mây bay tiếp diễn không chút ngừng lại.
Ninh Phi hiểu rõ nguyên tắc những chuyện không nên thấy thì coi như không thấy, không nên nghe thì làm như không nghe. Về chuyện có một người khách lạ đến thì không quan tâm, hoàn toàn biểu lộ nàng không biết gì. Huống hồ trong thời gian chưa đến một tháng, nàng đã thấy qua đủ việc kì quái, đến chết rồi sống lại cũng đã trải qua, giờ còn có gì có thể dọa nàng được chứ.
Nàng không khỏe, sự tức giận đối với hai tên đầu xỏ là Từ Xán và Ngân Lâm đã lên tầm cao mới, nàng bình thản nói với Diệp Vân Thanh: "Bùn Đất ca, phiền ngươi phủi phủi đất cát trên mặt Từ Xán đi. Dù muốn để hắn qua đêm trên nền đất thì cũng phải tìm lấy cái cớ đúng không."
Lại nói tới Tô Hy Tuần đã bay ra ngoài tường Từ phủ, lúc này có vài thuộc hạ đang đứng đợi ở đó.
Cứ đến canh hai đêm là giờ giới nghiêm của thủ đô Hoàng Trung, tan chợ đóng cửa nhà. Lúc này, trên lối đi nhỏ lát đá yên lặng cực kì. Trên bờ tường thế gia vọng tộc có treo đèn lồng, đang phát sáng lập lòe trong gió.
Một người trong số đó hỏi: "Diệp đại vẫn ở bên trong?"
Tô Hy Tuần gật đầu.
Người khác hỏi: "Sao Diệp đại không ra? Chúng ta nhớ hắn chết đi được."
Tô Hy Tuần nói: "Hắn không ra thì có lý do riêng của hắn, chúng ta hoàn thành mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này đã rồi nói."
Tô Hy Tuần nói như vậy, mấy tên thuộc hạ liền hăm hở xắn tay áo sẵn sàng ra tay. Thật ra chuyện đi đón Diệp Vân Thanh về không cần Tô Hy Tuần phải trực tiếp ra mặt. Sở dĩ hắn đi ngàn dặm xa xôi đến đây là có liên quan tới tính tình ngứa mắt tất báo của hắn.
Sở thích lớn nhất của đời hắn là thu gom linh đan thần dược (thuốc thần) trên đời, và cũng vì vậy mà có tiếng trong giới này. Trước đó không lâu, mấy thái y của thủ đô Hoài Trung nói lời ngông cuồng, bảo thuốc hắn cất giữ là đồ thôn phu trên núi hoang mới coi như đồ quý. Tô Hy Tuần tính tình quái đản, người ta có làm nhục tổ tông mười tám đời nhà hắn hắn cũng làm ngơ như không biết, nhưng chỉ cần chê bai thuốc mà hắn cất giữ thì thật sự đã vuốt râu hùm.
Tô Hy Tuần cùng tính kế với tám tên quái y (thầy thuốc quái đản) ngồi bên dưới, dù gì Diệp Vân Thanh đang ngồi chờ cứu viện ở thủ đô Hoài Trung xa xôi kia, và cũng nghe nói mùa thu vừa qua phòng thái y của Hoài Trung mới nhập vào một lô dược liệu quý, mà mùa đông việc binh cũng nhàn, mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu hành động. Chín người coi thuốc như mạng bọn hắn phối hợp nhịp nhàng, bàn nhau cùng chạy đến thủ đô Hoài Trung đi lấy trộm dược liệu quý của thái y phòng, tiện thể kiếm lời sung công quỹ.
Tiếng gõ mõ của phu canh truyền đến từ xa xa, một đầu kia truyền tới tiếng binh lính tuần đêm.
Tô Hy Tuần ra hiệu bằng tay với bọn họ, một đoàn người chạy về hướng hoàng cung.
Đá tuyết xây tường bờ thành của cung lấy từ chân núi phương bắc thủ đô Hoài Trung, sau khi xây xong còn quét lên một lớp trát tường. Cả bức tường trắng như tuyết, sáng bóng như gương, vừa cao vừa dày. Nghe nói lớp quét tường này được trộn từ gạp nếp chín cùng lòng trắng trứng và rơm rạ, xay nhuyễn với keo, sau khi khô thì cứng vô cùng, đao thương không chém nổi.
Tô Hy Tuần chưa đến chân tường đã lấy ra dao găm dắt sau thắt lưng, phi lên. Nội lực hắn cao cường, phi dao găm cắm sâu vào tường đá. Ngay lập tức có binh lính tuần tra gần đó phát hiện, hô lớn: "Kẻ nào quấy phá!"
Tám quái y đã mượn lực của dao găm, đạp chân lên bờ tường rồi xoay người vào hoàng cung.
Tô Hy Tuần tránh né hàng loạt mũi tên bắn tới, trước khi xoay người qua tường còn kêu lên ầm ĩ: "Giết tên hoàng đế chó má!"
Trong đêm khuya yên ắng, tiếng thét này vang xa mười dặm, trong ngoài tường cung ai ai cũng biết ngay có thích khách, đến hoàng đế đang ngủ say trong lăng tẩm cũng bị dọa bừng tỉnh, thái giám cung nữ bên người tên nào cũng tận tụy bổ nhào đến, trong miệng còn kêu: "Hộ giá hộ giá!", lộn xộn đưa hắn đến trốn trong mật thất
Mục đích của đoàn người Tô Hy Tuần đã đạt được, chiêu điệu hổ ly sơn này đã thành công rực rỡ. Ai biết nguyên nhân cuối cùng mà bọn họ tới đây chẳng liên quan gì đến vị hoàng đế kia, chỉ là vật hắn muốn nhất định phải lấy được.
Thủ đô Hoài Trung đáng thương, lúc đầu thì bị Diệp Vân Thanh làm náo loạn cả phủ đệ nhất võ tướng Từ Xã My, ầm ĩ một đêm, sau đó lại là Tô Hy Tuần cùng tám Quái Y náo loạn cung cấm, dọa hoàng đế sợ hãi ở trong mật thất cả đêm, bọn thị vệ cũng bị suy nhược thần kinh trọn một đêm.
***
Giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, tuyết trắng vẫn đọng trắng phau. Cung tường là màu tuyết trắng, một đoàn người đứng một chỗ bên ngoài tường cung, binh lính hoàng cung đưa bọn họ đến tận đây để xem xét hiện trường, hy vọng có thể giúp cho việc tìm ra lai lịch thích khách. Bọn họ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hai cái dao găm cắm phập trong tường. Nghe nói từ hồi xây thành 300 năm nay, đây là lần đầu tiên có người có thể cắm vũ khí vào tường dễ như trở bàn tay đến vậy.
Đêm qua sau khi mấy tên "thích khách" vào hoàng cung náo loạn một phen thì không biết chạy đi từ chỗ nào. Hoàng đế bình an vô sự, nhưng sau khi kiểm tra tỉ mỉ lại phát hiện phòng thái y và trong bảo khố bị mất mát một ít. Số lượng không nhiều, nhưng đều có thể gọi là bảo vật trong khố và dược liệu quý hiếm. Đám thái y người nào người nấy đều lo đến sứt đầu mẻ trán, xưa nay bọn họ đều coi những dược liệu đó quý ngang tính mạng, chỉ hận không thể cất giấu vĩnh viễn không cho ai thấy, ai ngờ vậy mà không còn nữa, hai vị thái y ngất ngay tại chỗ.
Hiện tại không có lấy một manh mối nào, cũng không có một dấu chân để lại trên tuyết đọng. Chỉ có tổng cộng bốn cái dao găm cắm sâu trong ngoài tường. Vì độ cao và góc độ đều nghệ thuật vô cùng, binh lính chỉ có thể trèo thang hoặc buộc dây thừng trèo lên để tiếp cận đến, nhưng mà nhổ mãi không ra, đến nay vẫn cắm rễ ở đó.
Phủ doãn Hoài Trung cùng Ngự Thị Thừa nhìn nhau không nói được gì, mấy thị vệ điều đến từ bộ binh đứng một chỗ thảo luận mười tên đứng đầu bảng hung thần giang hồ mới có khả năng làm được.
Đối với nghi phạm là ai thì mỗi người có ý kiến riêng. Có người cho là Trâu Lao Tang - "Kìm cá sấu" trong bảng xếp hạng sát thủ, bởi vì hai tay hắn đều có thể kẹp đứt xương người, tất nhiên lực mạnh vô cùng; có người cho là tên Tương Chu Quán - là "Thập tự lang" nổi tiếng trên bảng xếp hạng hung thần, bởi vì hắn thiên về phi đao, đôi mắt cực kì cay độc, quả thực đã đạt tới trình độ cao siêu; vân vân. Sau một hồi cãi vã không xong, cuối cùng chẳng biết thế nào mà chủ đề nói chuyện lại dần thay đổi. Bắt đầu chuyển sang chuyện khuê nữ nhà nọ chưa gả mà lâu nay có tiếng thục nữ, rồi ghen tị thê thiếp nhà kia.
Từ Xán đứng một bên không xen miệng vào, cả người hắn đau nhức, đầu cũng đau như muốn vỡ ra. Buổi sáng ngủ dậy còn tưởng xương cốt gãy rời. Hắn nhớ mang máng hắn bị chuốc rượu.
Người thì không thoải mái, nhưng tâm trạng lại rất vui.
Hôm nay lúc hắn tỉnh lại là sáng sớm, trên người đắp cái chăn ấm áp, nhưng sau lưng thì thấy cứng như đá, rõ ràng trong phòng ngủ mới dùng đến mặt đất cứng như gạch nung trăm hồi thế này.
Một số gian phòng chính trong Từ phủ đều có lò sưởi ngầm, về nguyên lý thì không khác giường sưởi là bao. Giường sưởi ấm ở nơi đầu giường đặt gần lò sưởi, còn hơi nóng của lò sưởi ngầm còn ấm cả nền đất trong gian phòng. Chỗ đốt củi là sau phòng, ống dẫn hơi nóng nối thẳng tới dưới nền đất trong phòng. Từ Xán nằm ngủ trên đất một đêm cũng không thấy lạnh. Đang nghĩ kẻ nào to gan đến vậy, dám để hắn ngủ trên đất, thì nhìn thấy một nửa khuôn mặt lộ ra bên trên, là muội muội Ngưng Phi của hắn.
Hắn vừa có chút tức giận thì thấy thê tử bé nhỏ vẫn còn mang ít vẻ ngây thơ trẻ con này, nhăn nhăn mặt một cách oan ức, bảo hắn là đêm qua hắn làm được nửa thì cả người lăn xuống đất, còn bảo lúc hắn đi vào thì đụng lung tung, cũng không biết là uống bao nhiêu rượu. Hắn cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra đêm qua thật sự có lúc cả người nóng rực như lửa đốt, trong lúc mơ màng đã đè lên cả người thê tử nằm trên giường. Nhìn thấy vẻ không cam lòng này của nàng, tức giận gì gì của hắn đều bay hết sạch.
Từ Xán nhớ tới vẻ mặt lo lắng lúc sáng của nàng, hỏi hắn có cảm lạnh không thì trong lòng thấy ấm áp. Những thứ có thể đắp lên người dường như đều đưa hết cho hắn, còn lại chỉ là một cái chăn mỏng tang để đắp, run run co quắp bên trong, đến khi đại phu đến mới biết sau một đêm gió lạnh như hôm qua, cơ thể nàng lại không khỏe rồi.
Trước khi đi đại phu còn nghiêm túc dặn hắn lần nữa rằng trước mùa xuân năm tới không thể sinh hoạt vợ chồng. Từ Xán mới nhớ ra hắn từng được dặn như vậy, thầm nhủ bản thân đường đột, may mà mới làm được nửa đã lăn xuống đất, không thì hôm nay tỉnh rượu hối hận đã không kịp.
Trước khi chết, Giang Ngưng Phi và Từ Xán đã lâu không ân ái, Ninh Phi quyết định diễn trò đến cùng. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người là nàng và Từ Xán thì bày ra vẻ mặt trách cứ và lườm hắn đầy ẩn ý. Từ Xán lúng túng đến mức vội vỗ về nàng, nói rằng sau này thời gian còn nhiều.
Sau đó Ninh Phi quan tâm bảo Từ Xán cởi quần áo xem va vào đâu mà đau. Kết quả là thấy cả người hắn đã thâm xanh mấy chỗ. May mà da hắn thô, thịt lại nhiều, vì vậy mấy vết thâm sẽ tan rất nhanh. Nhưng vết thâm phần lưng không biết là do đụng vào cái gì, mà trông rất giống dấu chân, làm thanh mai trúc mã của hắn cười nghiêng ngả.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
10 chương
22 chương
13 chương
10 chương
56 chương
67 chương
12 chương
194 chương