Chỉ là vừa mới qua hai ngày, Hứa Kiệt đã cảm thấy toàn thân không được thoải mái. Thời gian này thật sự trôi qua không thú vị một chút gì hết. Tùy thời đều im lặng, bất kể là ban ngày mặt trời chiếu sáng hay tới ban đêm lúc ngọn đèn được thắp lên, tất cả đều giống nhau, mỗi ngày cơm ba bữa vẫn những đồ ăn ngon mà y yêu thích, nhưng mà… y chỉ ăn một mình, không có người khác cùng ăn, cảm thấy khẩu vị cũng như thế mà xuống cấp rất nhiều huống chi ngày thường, ban ngày tuy không thấy hắn, nhưng vẫn luôn biết buổi tối hắn sẽ trở về cùng y ăn cơm, cái đó không giống như bây giờ, cả ngày và đêm hắn đều không có trở về, cho nên y cũng cảm thấy mấy tiết mục chiếu trên tivi thật nhàm chán, ngày thường cảm thấy buồn chán có thể dẫn hắn đi chơi cùng, nói chuyện phiếm với nhau, nghe hắn giảng giải mộ tchút những việc y không biết, thân thể của hắn lại ấm áp, ôm lại càng thích, để cho y nhắm mắt lại, tựa vào ***g ngực hắn nói nói vài câu, sau đấy có thể yên tâm mà thiếp đi. Nhưng là bây giờ thật nhàm chán, còn phải tự mình, một mình đi ngủ. Hứa Kiệt nhàm chán tới mức không muốn đi đâu, một mình ngồi trên ghế sa lông, tựa hồ cái gì cũng không nghĩ, lại tựa hồ như trong đầu toàn chứa những hình ảnh của hắn, chẳng có một tia khí lực nào cả. “Hứa Kiệt, ngươi có ở đây không?” Âm thanh thanh thúy của Sở Úc truyền tới, Hứa Kiệt trong người không có một tia khí lực, cũng lười đáp lại hắn. Tiểu gia hỏa kia tiến vào, liền liếc thấy Hứa Kiệt đang buồn chán nồi trên sa lông, ở cách xa hắn. “Ồ! Hứa Kiệt ngươi không thoải mái ư?” Hứa Kiệt hung hăng trừng mắt, không để ý tới hắn, ngươi nhìn thấy ta không thoải mái ở chỗ nào chứ? “Ngươi làm sao vậy? Ta có tin tốt muốn cho ngươi biết này, ta cùng Long lại công tiến một kho vũ khí mới rồi, có vài linh kiện vũ khí rất mới lại tốt, ngươi mà thấy nhất định sẽ rất cao hứng… Còn có ngày đó không phải ngươi muốn mô phỏng theo số liệu kia sao, xem ta đối với ngươi thật tốt nha…” Tiểu Úc một hồi ba hoa nói hết cả một buổi, Hứa Kiệt cũng không có phản ứng gì, còn giống như nửa sống nửa chết nằm trên sa lông, không khỏi làm cho hắn ngạc nhiên: “Hứa Kiệt, ngươi tới cùng là làm sao vậy? Có hay không đang nghe ta nói chuyện vậy?” Nửa ngày sau Hứa Kiệt mới lười biếng trả lời: “Ta đang nghe, chỉ là không muốn nói chuyện thôi.” Tiểu Úc cười hì hì: “Ngươi thật lợi hại quá đi, đã tu luyện thành cái dạng câm điếc từ lúc nào vậy? Ngươi tại sao hôm nay không nghịch súng nữa? Ta nghĩ ngươi còn bận rộn ở dưới kia chạy tới chạy lui nghiên cứu gì đó chứ, kết quả là nằm chết dí ở cái nơi này.” “Chơi chán rồi, không có ý nghĩa” Tiểu Úc há mồm: “Ngươi có phải là bị rối loạn thần kinh rồi không? Ngươi bây giờ lại nói chơi súng không có ý nghĩa là sao? Thật không phải chứ? Ngươi như thế nào lại thành bộ dang như vậy rồi chứ?” Hứa Kiệt thật sự là không chịu đựng được hắn nữa: “Ai cần ngươi lo chứ, ta chính là cảm thấy chán, không muốn làm gì nữa, cái gì cũng thật nhàm chán, thật phiền phức.” Tiểu Úc cười rộ lên, con ngươi đảo một vòng: “Ồ! Lâm Tiếu đâu rồi? Lại ở bên ngoài bận rồi gì rồi hả?” Hứa Kiệt càng nghe càng không muốn nhắc tới người kia, tức giận mà nói: “Đi công tác, mấy ngày nữa mới về.” Tiểu Úc vỗ tay một cái: “À, còn tưởng ngươi bị làm sao, nguyên lai là bệnh tương tư mà thôi, không có việc gì, chờ hắn trở về là lại tốt thôi.” Hứa Kiệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì vây? Cái gì gọi là bệnh tương tư chứ?” Tiểu Úc cười: “Ngươi còn tức giận cái gì chứ? Đây không phải là bệnh tương tư thì là cái gì, người ta chỉ đi công tác thôi mà, ngươi bày ra cái bộ dạng nửa sống nửa chết này làm gì, còn không chịu thừa nhận nữa.” Hứa Kiệt lẩm bẩm, bênh tưởng tư, tương tư gì chứ thật chẳng liên quan gì tới nhau. Tiểu Úc thấy y có vẻ như chấp nhận, liền cười rộ lên, nói vô số lời trêu chọc y…, Hứa Kiệt vẫn một mực không để ý tới hắn, dù sao bị hắn trêu cũng đã thành thói quen rồi, huống chi bây giờ y thật sự không muốn nói chuyện. Thẳng tới lúc ăn cơm tối, Lỗi Lạc liền tới đón hắn về nhà. Bệnh tương tư? Hứa Kiệt một mình ngồi trên ghế sa lông không khỏi bật cười, cũng không phải chứ? Mới chỉ có một hai ngày mà y đã trở nên như vậy rồi, cái gì cũng miễn cưỡng không hứng thú làm, trong đầu nhất thời chỉ muốn, nếu giờ phút này hắn đứng ở cửa thì tốt rồi, Nghĩ tới vậy lại không nhịn được muốn cười, cũng không phải là đã hết thuốc chữa rồi chứ? Cũng không thể trách, trước kia y ở một mình lâu như vậy, thời gian trôi qua, trong tâm lại luôn chứa một bóng người khác, lúc còn ở Thụy Sỹ cũng nhớ hắn rất nhiều, cũng nghĩ nếu hắn ở bên cạnh thì thật tốt, nhưng mà dù sao vẫn an ổn trôi qua ba năm, như thế nào lại như bây giờ, mới hai ngày đã có cảm giác như vậy rồi? Bất quá có quan hệ gì chứ, hắn tự nhiên sau khi trở về sẽ lại cùng y một chỗ thôi. Ngoại trừ nhớ tới hắn, mấy cái khác đều mặc kệ, nếu bây giờ hắn đứng ở của, mình nhất định sẽ nhảy dựng lên bổ nhào tới chỗ hắn cho coi. Vừa nghĩ lại thấy buồn cười. Đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ: “Hắn không biết có giống như ta không nhỉ, hắn ở bên kia nhất định sẽ nghĩ như vậy, nếu hắn ở khách sạn, vừa mở cửa ra đã thấy ta, tất nhiên là hắn sẽ rất cao hứng rồi.” Hứa Kiệt càng ngày càng không khống chế được vui vẻ, nghĩ tới dáng vẻ ôn nhu của hắn, trong ánh mắt đều mang nét cười, nghĩ tới hắn nhất định sẽ ôm chặt lấy y gọi: “Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt”, chỉ mới nghĩ tới như vậy đã cảm thấy hạnh phúc ấm áp rồi… Hứa Kiệt thật sự hưng phấn muốn chết, bổ nhào qua ôm lấy điện thoại hỏi chuyến bay gần nhất tới Pháp. Đêm khuya hai giờ. Hứa Kiệt không ngủ được, vội vàng mặc áo khoác, tiến ra sân bay. Gió đêm thổi mát lạnh, lất phất trên mặt Hứa Kiệt tràn đầy niềm vui cùng ôn nhu, ấm áp. __