"Thục Ly, cậu không đi thật sao?" Ninh Hân Nghiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên tay là bộ đồ mặc nhà màu hồng. Cô đi đến ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lược chải lại mái tóc dài sau đó búi cao lên, thoa một chút son môi. Xong, chỉ cần đơn giản vậy là được rồi. "Không. Cậu đi đi." Vưu Thục Ly ngồi trên ghế sofa trong phòng, hai chân gác hết lên ghế, chăm chú đọc tạp chí. "Nếu không đi ở khách sạn một mình sẽ rất buồn chán đó." Ninh Hân Nghiên đứng lên đi lại chỗ Vưu Thục Ly ngồi xuống, đưa tay lên hạ cuốn tạp chí xuống, nói. "Tớ thà chịu buồn chán chứ không muốn đi đến đó.", Vưu Thục Ly có vẻ không thích, để cuốn tạp chí sang một bên, hai tay khoanh lại trước ngực, mặt chẳng vui chút nào. "Tiểu Ly...", Ninh Hân Nghiên chiều giờ khuyên nhủ không ít nhưng Vưu Thục Ly cứ tỏ vẻ chẳng nghe thấy, chẳng quan tâm, nhất quyết không đi cùng với Ninh Hân Nghiên. "Tiểu Nghiên, tớ thật sự không hiểu...", Vưu Thục Ly có vẻ không nhịn được nữa, nhìn dáng vẻ làm như chưa có chuyện gì xảy ra của Ninh Hân Nghiên làm cô cảm thấy rất khó chịu. Cô xoay ngang người ngồi đối diện với Ninh Hân Nghiên, giọng không giấu đi được sự buồn bực trong đó. "Chẳng lẽ cậu quên Hứa Lập Thành đã làm gì với cậu sao? Việc hợp tác với HT Jewelry tớ có thể hiểu vì cậu hâm mộ Robert Wilson. Nhưng đằng này là tiệc tối, ekip bên họ vui chơi gì đó thì mặc kệ họ, tại sao cậu lại đi đến đó? Đừng quan hệ với anh ta nữa, không tốt lành gì đâu. Anh là người đàn ông không tin tưởng được." Lần này đi Nhật không chỉ có Ninh Hân Nghiên, Vưu Thục Ly mà còn có ekip bên HT Jewelry, chắc chắn bao gồm có Hứa Lập Thành và Robert Wilson rồi. Mục đích chung là vì công việc không nói, nhưng buổi tối hôm nay là HT Jewelry muốn mở tiệc để cho nhân viên bên họ vui chơi thỏa thích, Hứa Lập Thành có mời thì từ chối cũng có sao đâu. Vưu Thục Ly không thể quên Hứa Lập Thành đã đối xử với Ninh Hân Nghiên như thế nào, nhìn thấy bản mặt anh ta cô chỉ muốn nổi giận mà thôi. Mà không hiểu sao Ninh Hân Nghiên lại bỏ qua, nhận lợi tham dự buổi tiệc ấy nữa chứ. "Bên đó họ mời không đi cũng kì. Dù sao chúng ta còn phải hợp tác làm việc trong một khoảng thời gian mà. Xem như đi xã giao để công việc được thuận lợi thôi. Tớ và Hứa Lập Thành đã không còn gì rồi.", Ninh Hân Nghiên hiểu tâm trạng của Vưu Thục Ly, cô bạn này cũng chỉ là muốn tốt cho cô mà thôi. "Tùy cậu vậy. Nhưng tớ nhất quyết không đi. Bằng không tiệc vui thay bằng tiệc "tiễn" Hứa Lập Thành đấy." Vưu Thục Ly thở dài, không bận tâm nữa tiếp tục đọc tạp chí. Một khi cô đã không thích rồi thì dù có năn nỉ cô cũng chẳng thay đổi suy nghĩ của mình. "Được, vậy tớ đi đây. Nghe nói đối diện khách sạn có quán cafe ngon lắm, rất nổi tiếng. Chán thì qua bên đó thử đi, sang đây ở mãi trong khách sạn thì buồn lắm." Ninh Hân Nghiên nói xong thì bye bye Vưu Thục Ly, đóng cửa rời đi, nếu cô còn không mau thì sẽ trễ giờ mất. Ngồi đọc tạp chí một hồi Vưu Thục Ly cũng thấy buồn chán. Cô đứng lên đi ra ban công ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đôi mắt xinh đẹp lại vừa khít dừng trên quán cafe nhỏ nhắn đối diện mà Ninh Hân Nghiên vừa nói. Nhìn xa quán cafe được bài trí như một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng vậy, hoa cỏ xung quanh, phía trước còn có hai chiếc lồng đèn bé bé xinh xinh trông rất dễ thương. Ninh Hân Nghiên nói đúng, sang đây mà ngồi mãi trong khách sạn thì chắc chán đến chết mất, thôi thì qua quán cafe đó thử vậy. Vưu Thục Ly đẩy cửa bước vào, mùi tinh dầu chanh sả nhẹ nhàng tỏa ra, thật dễ chịu. Không những thế quán cafe còn mở những bản nhạc không lời êm dịu càng làm cô cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Sau khi đặt xong một tách cafe nóng hổi, Vưu Thục Ly chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ để có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô nâng tách cafe nhỏ lên, nhấp một ngụm rồi nhìn dòng người ngoài kia đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng thoải mái. Nhưng cái cảm giác ấy chưa được bao lâu thì có tiếng nói của một cô gái vang lên, phá vỡ đi không gian yên tĩnh trong quán. Mà điều đặc biệt ở đây chính là cô ấy nói tiếng Trung, thì ra là đồng hương. "Anh Chấn Minh, em quả thật rất nhớ anh." Cô gái ngồi ở phía sau không ngừng ưỡn ẹo, thân hình không khác gì con bạch tuột quấn lấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh, giọng nói nỉ non nghe rất mùi mẫn, gợi tình. Cô ấy chẳng biết bản thân mất lịch sự đến nhường nào khi trong quán cafe đang yên tĩnh này lại diễn màn yêu đương nhố nhăng này, thật là ảnh hưởng người khác. Vưu Thục Ly vừa định cầm tách cafe lên nhưng khi nghe tên người đàn ông phát ra từ miệng cô gái ấy thì lập tức dừng lại. Cô chau mày lại, Chấn Minh? Là người trùng tên người hay là người đàn ông kế bên cô ấy thật sự là hắn? "Anh Chấn Minh, em chưa đi Nhật bao giờ. Nghe nói núi Phú Sĩ rất đẹp, hay là ngày mai chúng ta cùng đến đó có được không?", cô gái ấy không những không thấy mắc cỡ vì hành động của mình ở chốn đông người, hơn nữa còn không ngần ngại dán sát cơ thể mình vào người đàn ông đó, ngón tay thon dài như không có xương không ngừng di chuyển trên ngực người đàn ông đó. "Cô tự mà đi. Tôi không rảnh." Cuối cùng người đàn ông đó không chịu nổi nữa, không kiêng nệ hất tay cô gái ấy ra, khó chịu lên tiếng. Nãy giờ không làm gì vì không muốn làm cô ta mất mặt, nhưng cô ta lại được nước làm tới, cứ nghĩ hắn thích mà cứ ỏng ẹo, nỉ non. Hắn nghe thôi cũng muốn nổi hết da gà. Vưu Thục Ly nghe giọng người đàn ông đó rất quen, không phải là hắn chứ? Cô cố tình lấy điện thoại di động ra, giả vờ như chụp hình nhưng thật ra là muốn xem gương mặt của người đàn ông đó. Chuyển thành camera trước, cố tình chỉnh hướng để nhìn thấy được người phía sau. Chỉ vài giây thôi, gương mặt người đàn ông đó đã hiện rõ trên màn hình của cô. Chính là hắn, Trương Chấn Minh. Hắn đã sang Nhật, còn đi cùng với một cô gái khác, chơi trò lén lút hẹn hò sao? Từng hành động thân mật của cô gái đó làm với Trương Chấn Minh làm cho tâm tình Vưu Thục Ly tự dưng trở nên buồn bực, lại rất khó chịu, thật chướng mắt. Nếu đã đến bước đó rồi thì vào nhà nghỉ luôn đi cho rồi, còn ngồi ở đây làm gì cho ảnh hưởng người khác. Nhưng có vẻ như cô gái ấy nhìn thấy hành động của Vưu Thục Ly. Cô ta liền nổi giận đi đến giật lấy điện thoại của cô, lớn tiếng. "Cô dám chụp lén chúng tôi? Nói đi, cô là nhà báo của tòa soạn nào?" Cô ta nắm chặt lấy điện thoại của Vưu Thục Ly trong tay, còn liếc nhìn cô nữa. Trương Chấn Minh là thiếu gia của Trương gia- nắm trong tay hàng trăm quán bar, tụ điểm ăn chơi khắp cả nước, còn lại là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái. Còn cô ta? Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Kim Vũ- Kim Thư Di. Với danh phận và địa vị của hai người, cánh nhà báo không ngừng săn tin là chuyện hiển nhiên. Nhưng không ngờ bọn nhà báo này lại sang tận cả Nhật để lấy tin. Trương Chấn Minh nãy giờ ngồi trên hàng ghế phía sau, im lặng không nói lời nào, chăm chú quan sát từng hành động của hai cô gái phía trước. Hắn nhận ra Vưu Thục Ly nhưng cũng chẳng đến giải thích hay giải vây cho cô, chẳng lẽ hắn đang đợi gì sao? "Trả lại điện thoại cho tôi.", Vưu Thục Ly đưa tay ra. "Tôi phải kiểm tra cô có chụp hình gì hay không? Đám chó săn các người suốt ngày rảnh rỗi đi theo dõi người khác rồi tung tin thất thiệt.", Kim Thư Di vừa nói vừa mở điện thoại của Vưu Thục Ly ra xem, cô ta phải kiểm tra kĩ lưỡng mới được. Nhưng Kim Thư Di chỉ vừa mở album ảnh thì đã bị Vưu Thục Ly cướp lại điện thoại, bỏ ngay vào túi. Hành động xảy ra chớp nhoáng làm cô ta chưa kịp thông rằng chuyện gì vừa xảy ra. "Cô...cô... Cô ở tòa soạn nào? Tôi đảm bảo tòa soạn của cô sẽ không yên đâu.", Kim Thư Di tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, hét lớn. "Không phải đóng vai thùy mị, nết na sao? Chưa gì đã lòi ra con người thật rồi à? Không sợ người đàn ông của cô phát hiện sao?", nhìn bộ dạng giả nai tơ của cô ta thì Vưu Thục Ly dư sức nhận ra. Màn kịch này cô xem đến phát ngán rồi. Tốt nhất thì nên rời khỏi đây thôi. Kim Thư Di sững người, phải rồi. Thôi chết rồi, Trương Chấn Minh không thể thấy cô la ó om sòm, hành động không giữ mình như thế được, như thế sẽ bị anh chê cười mất thôi. Cô ta liền thay đổi thái độ, trở nên mềm mỏng, dịu dàng, tỏ vẻ ủy khuất chạy đến nép vào lòng Trương Chấn Minh, không ngừng cáo buộc. "Anh Chấn Minh, cô ta...cô ta thật xấu xa. Không chỉ muốn chụp lén đưa chúng ta lên báo mà còn ngang ngược với em. Anh Chấn Minh, anh hãy làm chủ cho em." Trương Chấn Minh nhìn dáng vẻ đầy giả tạo của Kim Thư Di ngấy đến tận cổ, chỉ nhìn một chút thôi lại thấy chán ghét. Hắn đưa tay đẩy mạnh cô ta sang một bên, đứng lên đi đến đối diện Vưu Thục Ly, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng hỏi. "Khách sạn em ở đâu, tôi đưa em về." Kim Thư Di nghe thấy câu nói ấy thì run cả người, cô ta không nghe nhầm chứ, Trương Chấn Minh muốn đưa cô gái kia về khách sạn? Không, cô ta không thể ngồi yên nhìn người đàn ông cô ta yêu rơi vào tay người khác được. Kim Thư Di gương mặt bù lu bù loa vì nước mắt chạy tới ôm lấy cánh tay của Trương Chấn Minh, nũng nịu. "Anh Chấn Minh, em không sao rồi. Mặc kệ cô ta, chúng ta về thôi." Nhưng Trương Chấn Minh chẳng thèm để tâm đến, kiên nhẫn hỏi lại Vưu Thục Ly lần nữa. "Khách sạn em ở đâu?" Một anh Chấn Minh, hai anh Chấn Minh, Vưu Thục Ly cô nghe đến thôi cũng nổi hết da gà, trên đời này cũng có cô gái chỉ cần mở miệng thôi cũng đủ làm cho người khác rùng mình hay sao? Miệng thì nói muốn đưa cô về nhưng lại không từ chối hành động ôm tay bá cổ của cô gái bên cạnh. Trương Chấn Minh, anh muốn chơi trò gì đây? Vưu Thục Ly cười tươi nhìn Kim Thư Di. Sắc mặt cô thay đổi nhanh chóng, mới vừa thể hiện rõ sự chán ghét bây giờ lại là nụ cười tươi, cô đưa tay lên vỗ vai Kim Thư Di, an ủi. "Yên tâm, tôi không phải nhà báo, cũng không tranh giành "anh Chấn Minh" của cô đâu.", Vưu Thục Ly cố tình nhấn mạnh ba chữ "anh Chấn Minh", sau đó liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô ta. "Rất tiếc, tôi lại không thích chơi trò ba người. Tôi đi trước đây, hai người vui vẻ nhé." Vưu Thục Ly tỏ vẻ tiếc nuối rời đi. Vừa ra khỏi cửa quán cafe, cô liền thu lại vẻ mặt ấy. Cô còn tưởng Trương Chấn Minh hắn có hảo cảm với cô, cô cũng vừa có chút thiện cảm với hắn nhưng không ngờ. Là do cô nghĩ quá nhiều thôi, có lẽ hắn muốn trêu đùa với cô. Trong lòng cô chợt dưng lên nhiều cảm xúc, vừa tức giận, buồn bực lại vừa khó chịu. Quả thật nhìn cảnh Kim Thư Di âu yếm ôm lấy Trương Chấn Minh làm Vưu Thục Ly cực kì khó chịu, tức giận, tâm trạng như bị hòn đá đè nặng xuống. Thật không biết làm sao để nuốt trôi cơn giận này mà... "Vưu Thục Ly." Trương Chấn Minh đẩy cửa đi theo cô ra đến bên ngoài. Nhìn dáng vẻ hằn học của cô tự dưng hắn cảm thấy rất vui, tâm trạng cũng tốt lên hẳn. Vưu Thục Ly xoay người, nhìn vẻ mặt với ý cười của hắn càng làm cô như muốn phát điên. Cô thầm mắng hắn trong đầu. Vui lắm sao? Diễn cảnh nhố nhăng với cô gái đó vui đến thế à? "Vưu Thục Ly.", Trương Chấn Minh lại gọi tên cô, giọng nói ẩn chứa tình cảm và dịu dàng của hắn. Bộ Vưu Thục Ly cô không biết tên mình hay sao mà hắn lại gọi giật ngược đến hai lần vậy? "Sao nào? Có chuyện gì?" "Em ghen rồi sao?"