Nhận xét của David có ý nghĩa cho đến khi anh hộ tống Meg vào nhà hàng nơi Steve - lạ chưa, không có người đàn bà nào bên cạnh - đang ngồi cùng một người Arab cao, đen tuyền ( ), mặc một bộ quần áo kiểu Châu Âu đắt tiền. Người đàn ông đứng lên khi Meg và David đi tới. Cái nhìn chằm chằm của người Arab đầy vẻ tán thưởng. Những phần nhỏ của trò chơi, là lý do Steve sẽ thấy vui với bộ quần áo của cô, đã rơi vào đúng chỗ. “Nhớ rằng Trung Đông không phải là một nơi khuyến khích tự do.” David thì thầm “Em đã ăn mặc rất hợp lý cho buổi tối hôm nay.” “Ôi, các cậu bé.” cô giận dữ lẩm bẩm. Nếu cô nghĩ về điều đó, cô đã mặc chiếc áo dài màu vàng chanh hở lưng của cô... “Thật hấp dẫn, thưa tiểu thư” người ngoại quốc nói với vẻ thích thú lười lĩnh khi anh ta được giới thiệu với cô. Anh ta mỉm cười và bộ râu quai nón màu đen của anh ta giật giật. Anh ta đẹp trai khó tin, với đôi mắt to và đen như nước. Anh ta đang quyến rũ mà không có vẻ gì hạ cố hay tấn công cả. “Cô là một vũ công ư, tôi tin thế? Một vũ nữ balê?” “Vâng” Meg nói một cách e dè. Cô mỉm cười với anh ta. “Và anh là người đại diện cho nước anh?” Anh ta nhướn một bên chân mày và liếc nhìn Steve “Nói sâu xa thì đúng vậy” “Hãy kể cho tôi nghe về đất nước anh” cô nói với sự thích thú thành thật, hoàn toàn quên lãng Steve và anh mình. Anh ta kể, trừ chuyện kinh doanh, cho đến khi Steve bắn cho cô một cái quắc mắt qua những món điểm tâm và café. Cô dịch người hơi không thoải mái dưới cái nhìn lạnh lùng đó, và Ahmed đột nhiên nhận ra người đối tác của mình. Anh ta ho khẽ “Steve, bạn thân mến, tôi đã đi lạc đề. Tha lỗi cho tôi. Nhưng tiểu thư đây mới quyến rũ làm sao đến nỗi cô ấy đã xua đi mọi suy nghĩ về chuyện làm ăn khỏi tâm trí đáng thương của tôi” “Không vấn đề gì” Steve nhẹ nhàng trả lời. “Tôi xin lỗi” Meg chân thành nói “Tôi không định làm sao lãng anh, nhưng tôi nhận thấy hiểu biết của anh thật lôi cuốn. Anh hẳn đã trải qua trường lớp xịn lắm” Anh ta mỉm cười “Oxford, niên khoá 82” Cô thở dài “Có lẽ tôi cũng nên đến một trường cao đẳng thay vì cố học bale.” “Thế sẽ là mất mát đáng buồn cho thế giới nghệ thuật nếu cô làm thế, thưa tiểu thư. Những nhà sử học có rất nhiều, nhưng những vũ công giỏi thì, lạy thánh Ala, hiếm như kim cương vậy.” Gò má cô ửng hồng vì lời tâng bốc và sự kích động. Những ngón tay của Steven mân mê chiếc nĩa của mình và nhìn chằm chặp vào nó (haha, anh ghen kìa ^ ^ ) “Về những chiếc máy bay mới chúng tôi sẽ bán cho các anh, Ahmed” anh chen ngang. “Ừ, chúng ta phải bàn bạc về chúng. Tôi đã bị dẫn đi chệch hướng bởi một gương mặt đáng yêu và một trái tim thân thiện” Anh ta mỉm cười với Meg. “Nhưng nhiệm vụ của tôi không cho phép tôi xao lãng sự quan tâm của mình đến mục đích của chuyến đi này. Cô sẽ tha thứ cho chúng tôi nếu chúng tôi quay lại với vấn đề chính chứ, thưa tiểu thư?” “Dĩ nhiên rồi” cô nhẹ nhàng trả lời, “Em thật tử tế” Steven lẩm bẩm, cái liếc xéo sắc như dao của anh còn có ý nghĩa nhiều hơn những lời lịch sự. “Vì anh, Steven, chứ không gì khác” cô trả lời từ tốn. Tối đó vừa dài lại vừa ngắn. Vẫn còn quá sớm khi David thấy mình tháp tùng anh chàng Arab cao nghều lại phòng của anh ta tại khách sạn trong khi Steven dẫn Meg vào chỗ ngồi bên cạnh anh trên chiếc xe Jaguar của anh. “Tại sao luôn luôn là xe Jaguar?” cô nghiêm túc hỏi khi anh vào xe và động cơ bắt đầu khởi động. “Tôi thích Jaguar” “Anh vẫn thích” Anh đưa chiếc xe đẹp đẽ vào luồng giao thông. “Để Ahmed yên” anh nói không hề mào đầu. “Ah. Em đang bị cảnh cáo” cô gật đầu. “Thật quá tuyệt vời khi anh xem em như một người phụ nữ có mưu đồ quốc tế, ra ngoài chôm chỉa thông tin tối mật và bán nó cho các hãng địch thủ khác” cô cau mày. “Tuy nhiên, lúc này ai là địch thủ vậy?” “Mata Hari, không phải là em đâu” “Đừng đánh giá thấp em. Em có tiềm năng đấy” cô cố tạo dáng, với bàn tay để lơ lửng sau gáy và nét mặt nhìn nghiêng hoàn hảo hướng về phía anh. “Với một chút kiềm chế thận trọng, em có thể sẽ tàn phá đó” “Với một chút kiềm chế thận trọng, em có thể được giấu trong một thùng dầu và thả trôi sông tới Oklahoma” “Anh chả có khiếu hài hước gì cả” Anh nhún vai. “Không có gì nhiều để cười trong những ngày này. Không có trong cuộc đời tôi” Cô dựa má vào chiếc ghế mềm và theo dõi anh khi anh điều khiển chiếc xe mạnh mẽ. Thật kỳ lạ là cô luôn cảm thấy an toàn khi bên anh. An toàn, và bị kích động nói nhiều. Chỉ nhìn anh thôi cũng làm cô run lên. “Em đang nghĩ gì thế?” anh hỏi. “Em nghĩ tiếc là anh chưa bao giờ làm tình với em” cô nói mà không suy nghĩ. Chiếc xe chệch đi và khuôn mặt anh căng ra. Anh không hề nhìn cô. “Đừng nghĩ thế”. Cô chậm rãi hít vào một hơi, lần tay theo những hoa văn trên vải bọc ghế. “Anh cũng không nghĩ, thật sao?” “Em có thể là chất gây nghiện, tôi không thích nghiện ngập.” “Đó là lý do anh hút thuốc” cô đồng ý, nhìn chăm chú vào điếu thuốc đang cháy đỏ trên bàn tay sẫm màu, thon thả của anh. Anh liếc mắt sang cô sau đó, cái nhìn giận dữ. “Tôi không nghiện nicôtin. Tôi có thể bỏ bất cứ lúc nào tôi cảm thấy thích bỏ.” “Thế có gì không ổn ngay lúc này vậy?” Đôi mắt đen của anh nheo lại. “Cái gì không ổn? Anh sợ là anh không thể làm gì mà không có nó?” cô tán tỉnh. Anh ấn mở cửa kính, sau đó ném điếu thuốc qua khe hở. Cửa kính đóng lại ngay sau đó. Meg cười toe với anh. “Anh sẽ lung lay trong vài giây nữa” cô dự đoán. “Chải sàn để tìm những mẩu thuốc cũ còn sót lại vài sợi lá thuốc. Xin xỏ những người lạ những mẩu thuốc bé xíu” “Không khôn ngoan đâu, Meg” “Cái gì cơ? Châm chọc anh á?” “Tôi có thể quyết định tìm cách khác để làm bận tay tôi đấy.” anh nói một cách đầy khêu gợi. Cô giang tay sang hai bên và nhắm mắt lại “Tiến lên đi!” cô mời mọc một cách kịch cọt “Cưỡng đoạt em đi!” Chiếc xe đột ngột dừng lại và mắt Meg mở bừng ra to như hai cái tách. Cô nhìn chằm chằm anh, kinh hoảng. Anh nhướn một bên mày khi đôi tay cô vòng quanh ngực và màu đỏ bừng lên mặt cô. “Sao thế, Meg, có gì không ổn hả?” anh hỏi một cách thích thú. “Tôi chỉ dừng lại nhường cho chiếc xe cứu thương đi qua.” “Xe gì cơ...” Tiếng còi báo động và ánh đèn đỏ nhấp nháy lướt qua họ và nhanh chóng đi xa. Meg cảm thấy như đang chìm xuống lớp trải sàn vì ngượng ngịu. Đôi mắt Steven nheo lại chỉ còn như một khe hẹp. Anh vắt một cánh tay dài qua thành sau ghế cô và xem xét cô trong chiếc xe tối. “Tất cả chỉ là bịp bợm, phải không?” anh trách “Không phải tôi đã cảnh cáo em là chơi đùa với tôi sẽ đẩy em vào phiền phức sao?” “Vâng” cô nói. “Nhưng anh đã chơi đùa ổn thỏa mà không có em trong 4 năm qua.” Anh không trả lời. Tay anh trượt thấp xuống cổ cô và anh nghịch ngợm với một lọn tóc đã tuột khỏi búi, mơn trớn nó trên da cô cho đến khi mạch đập của cô bắt đầu tăng tốc và cơ thể cô bắt đầu nóng lên trong sự im lặng hồi hộp. “Steven, đừng” cô khàn khàn thì thầm, giữ tay anh lại. “Để tôi khiêu khích em, Meg” anh nhẹ nhàng trả lời. Anh dịch đến gần hơn, thả lỏng tay cô sang bên. Miệng anh lơ lửng trên miệng cô và anh bắt đầu lặp đi lặp lại, trêu ghẹo, mơn trớn, chỉ đến cổ họng cô trong khi hơi thở đậm mùi café của anh tràn vào miệng cô và làm cơ thể cô nhoi nhói. “Nó giống như đêm đầu tiên tôi đưa em ra ngoài. Em nhớ không?” Giọng anh thành một sự mơn trớn sâu thẳm, dịu dàng và tay anh làm cô run rẩy vì sự đụng chạm nhẹ nhàng của chúng. “tôi đã đỗ xe trong lối vào nhà em sau khi chúng ta ăn tối. Tôi đã chạm vào em, chỉ như thế này, trong khi chúng ta nói chuyện. Sau đó, em hấp tấp hơn, ít rụt rè hơn nhiều. Em còn nhớ đã làm gì không, Meg?” Cô nhận thấy khó mà vừa nói chuyện vừa thở. “Em còn rất... trẻ.” cô nói, tự bào chữa cho mình. “Em đã khao khát” Môi anh tách mở và chà xát lên miệng cô vừa hé ra, nhẹ nhàng nhấm nháp nó cho đến khi anh nghe thấy một âm thanh cô thốt lên sâu trong cổ họng. “Em đã cởi khuy áo tôi và trượt tay em vào trong nó, ngay dưới eo tôi.” Cô run rẩy, nhớ lại điều đó thật sự là một điều chấn động. Miệng anh ấn vào miệng cô như một con sóng triều, với một tiếng rên vang vọng trong sự yên lặng bao trùm chiếc xe. Anh nhấc cô lên, xoay cô lại, và tay anh lần xuống phía trong vạt chiếc váy đen của cô để ôm lấy vùng ngực để trần của cô. Rất nhanh, cô trở nên cuồng nhiệt, quằn quại với sự gần gũi đó. Anh dừng lại một lần, cúi đầu mỉm cười với cô khi cô nằm ngả ra khao khát trong tay anh, với ngọn lửa hoàn toàn đam mê lần đầu tiên cô cảm thấy trong đời. Anh đã biết. Khi đó, và bây giờ... “Em mới ngây thơ làm sao” anh nhẹ nhàng nói, hồi tưởng lại. “Em không biết tại sao tôi phản ứng quá mãnh liệt chỉ với vài cái vuốt ve như thế. Cũng giống như lần đầu tiên tôi để cho em cảm nhận tôi tì vào em khi tôi hoàn toàn bị khuấy động. Em đã bị sốc và sợ hãi.” “Cha mẹ em chưa bao giờ nói gì với em, và các bạn gái em thì cũng ngốc nghếch giống em, họ chắc chắn thế.” cô lưỡng lự nói “Tất cả sách vở trong thế giới của em không chuẩn bị gì cho em trước điều sẽ xảy ra, điều mà em sẽ cảm thấy khi một người đàn ông chạm vào em một cách thân mật cả”. Tay anh lần lên vai chiếc váy đầm, tìm tới chiếc khoá kéo. Chậm rãi, nhẹ nhàng, anh kéo nó xuống, kiểm soát cử động hoảng hốt của cô với sự nới lỏng thận trọng. “Đã bốn năm rồi và em muốn nó.” anh nói “Em muốn tôi.” Cô không thể tin rằng cô đang cho phép anh làm điều này! Cô cảm thấy như một thây ma sống dậy khi anh kéo chiếc khoá xuống thấp tới chiếc áo lót không quai đeo bằng ren mềm mại và nhìn cô. Bàn tay thon gầy, rám nâu chạm vào xương đòn của cô và dịch xuống, trượt qua bầu ngực cô trong khi anh vẫn nhìn cô trong ánh tranh tối tranh sáng. Miệng anh chạm vào trán cô. Hơi thở anh hơi thiếu ổn định. Cô cũng vậy. “Cho tôi mở nó, Meg. Tôi muốn có em trong miệng mình.” Điều này luôn là vũ khí sắc bén nhất của anh, cách nói thế này làm cơ thể cô bừng lên với khao khát tối tăm, nguy hiểm. Trán cô ngả vào cằm anh trong khi những ngón tay anh nhanh nhẹn cởi ba móc khoá nhỏ. Cô cảm thấy không khí mát mẻ trên người cô ngay khi anh quay lưng cô và nhìn xuống, vẻ mặt anh đột nhiên cứng lại, tự chủ và kìm chế. “Lạy Chúa tôi” Có một vẻ tôn kính, trong cách anh nói, cách anh nhìn cô. Đôi tay anh giữ lấy vai cô như thể anh sợ cô có thể biến mất. “Em đã để anh nhìn em... vào đêm đó.” cô thì thầm vấp váp. “Và anh đã đến với cô ta!” “Không, Không” anh thầm thì, cúi đầu xuống. “Không, Meg!” Miệng anh khép lấy nụ nhỏ căng cứng của cô và anh rên lên khi anh nâng cô lên, ngửa cô ra, mút lấy cô trong sự yên lặng đang bừng lên bởi sự đam mê và hứa hẹn. Ngón tay cô túm lấy tóc anh và giữ chặt trong khi miệng anh mang lại cho cô khoái cảm mãnh liệt nhất cô từng biết. Anh đã thử hôn cô như thế vào cái đêm xa xôi nào đó và cô đã chống cự lại. Có quá nhiều những cảm xúc bao trùm lên cô, cùng với sự khuấy động dữ dội của anh và nhận thức đột ngột về sức nặng của thân hình anh trên cô đã làm cô hoảng hốt. Nhưng bây giờ cô đã lớn lên rồi, với bốn năm kiêng khem làm gia tăng khao khát của mình, vắt cạn những căng thẳng của cô đến trầy máu. Cô khao khát có anh. Miệng anh ngấu nghiến miệng cô trong khi những ngón tay mơn trớn quanh bầu ngưc mềm mại rắn chắc. Cô cảm nhận lưỡi anh, răng anh, sự chậm rãi mút mát đó dường như lôi trái tim cô khỏi lồng ngực. Cô run lên, hoàn toàn vô lực, khổ sở, khi áp lực nóng rực của miệng anh chỉ làm cho cơn đói khát gia tăng. Anh cảm thấy sự run rẩy của cô và từ từ nâng đầu lên. “Khôôông...!” cô nghẹn lời, giữ lấy anh, cố kéo miệng anh lại gần. “Steve... làm ơn... làm ơn!”. Anh kéo khuôn mặt cô lại gần cổ anh và ôm cô, đôi tay anh kiệt sức, hơi thở anh tơi tả cũng như cô. “Đi anh!” cô thổn thức, níu lấy anh. “Đây...!” anh lần mở những khuy áo sơ mi và kéo cô vào trong áo anh, ấn cô vào sát anh, để khuôn ngực để trần của cô tì vào đám lông dày trên ngực anh, khuấy động những cơ bắp đang căng cứng của anh. “Meg” anh khẽ hít vào. “Ôi, Meg, Meg...!”. Đôi tay anh dò tìm lối đi trên cơ thể cô, trượt xuống bờ lưng lộ trần của cô trong cái vuốt ve kéo dài đói khát làm cho sự thân mật của họ trở nên nguy hiểm hơn nữa, đáng sợ hơn nữa. Miệng cô phủ những nụ hôn dịu dàng lên họng, lên cổ, lên xương đòn anh và cô cảm thấy ham muốn giống như một lưỡi dao. Anh ngửa đầu cô lên và lại hôn cô, một nụ hôn sâu, dài, chậm rãi như thể không bao giờ dừng lại trong khi quanh họ đêm xuống thấp và gió thổi vi vút. Ở đâu đó giữa nụ hôn, cô bắt đầu thốt ra - những tiếng thổn thức rạn vỡ vì tội lỗi, vì đau khổ và vì cơn thèm khát không nguôi. Anh ôm cô, nâng niu cô, đôi mắt anh cũng khổ sở như cơ thể chưa được thỏa mãn của anh. Nhưng cuối cùng, từ từ, nỗi khao khát của hai người bắt đầu lắng dịu. “Đừng khóc” anh thầm thì, hôn những giọt nước mắt vừa rơi từ mắt cô “Điều đó không thể tránh được.” Cô quay mặt để anh có thể hôn sang phía bên kia, đôi mắt cô khép lại trong khi cô đón nhận sự âu yếm quý giá, tinh tế. Khi cô cảm thấy môi anh miễn cưỡng rứt ra, cô mở mắt và nhìn vào anh. Chúng thật dịu dàng, chỉ thấy có cô, trong khoảnh khắc này. Dịu dàng và khao khát, và gần như dữ dội. “Em chưa được chạm vào” anh nói khàn khàn, khuôn mặt anh tạc lên những đường nét cứng rắn, quen thuộc. “Thậm chí ngay đây” Tay anh vuốt khẽ qua khuôn ngực căng đầy để trần của cô và như thể cảm nhận về nó làm anh cuồng dại, anh cúi đầu xuống và dịu dàng lướt môi trên nó, hít vào hương thơm cơ thể cô. “Hoàn toàn rõ ràng là chưa được chạm đến.” “Em... không thể cảm thấy như thế này với bất cứ người đàn ông nào.” Cô thú nhận, run rẩy đến tận tâm hồn bởi lời thổ lộ đó. “Em không thể chịu nổi ánh mắt người đàn ông khác chạm vào em, nói gì đến tay anh ta”. Anh hít mạnh vào. “Thế vì cái quái gì em lại bỏ đi, quỷ tha ma bắt em?” “Em sợ!” “Vì điều này?” Miệng anh mở trên một núm nhỏ của cô và cô kêu lên khi khoái cảm chớp nhoáng nó mang lại với sự tha thiết như thế. “Em là một cô gái trong trắng.” cô hổn hển. “Em vẫn còn thế.” anh kéo cô ngang qua anh, một bàn tay to khỏe giữ hông cô tì vào vật cứng của anh, giữ cô ở đó trong khi anh dò xét mắt cô “Và em vẫn còn sợ.” cuối cùng anh nói, quan sát vẻ sợ hãi choáng váng lớn dần trên mặt cô. “Sợ thân mật với tôi.” Cô nuốt nghẹn, rồi lại nuốt lần nữa. Đôi mắt cô hạ xuống lồng ngực để trần của anh “Không phải vì thế.” “Vậy thì vì cái gì” Cơ thể anh rộn lên. Cô có thể cảm thấy hơi nóng và sức mạnh của nó và cô mơ hồ nhận ra anh muốn cô dữ dội đến mức nào. “Steve, chị gái em đã chết khi sinh con” “Ừ, tôi biết. Cha em đã kể với tôi. Đó là một điều riêng tư, tôi cảm thấy tôi không nên hỏi những điều chi tiết. Tôi chỉ biết chị ấy hơn em mười hai tuổi.” Cô ngước nhìn anh. “Chị ấy giống em” cô chậm rãi thì thầm “Gầy và mảnh mai, hông không lớn. Họ sống ở miền bắc. Vào mùa đông, tuyết rơi dày 6 feet, chị ấy đau đẻ và chồng chị ấy không thể đưa chị đến bệnh viện đúng lúc. Chị ấy đã chết. Cả đứa trẻ nữa.” Meg ngập ngừng, nhấm nhấm môi dưới “Sinh nở là một việc khó khăn với phụ nữ trong gia đình em. Mẹ em đã phải mổ đẻ khi sinh em. Em rất được che chở và sau khi chị gái em mất, mẹ nói về điều đó như thể mang thai cũng sẽ là một án tử hình đối với em. Bà làm em sợ có thai.” cô khổ sở nói thêm, giấu mặt mình vào anh. Anh buông lỏng cái ôm thân thiết của mình, vì sửng sốt. Tay anh nâng má cô tới lồng ngực rộng, rậm lông của anh và anh giữ cô ở đó, để cô cảm nhận hơi nóng của cơ thể anh, nhịp đập nặng nề của trái tim anh ngay dưới tai cô. “Chúng ta chưa bao giờ bàn luận đến chuyện này.” “Em còn rất trẻ, như anh đã nói” cô trả lời, khép mắt lại. “Em không thể kể với anh. Nó là một điều quá thân mật để nói, và em cũng bị anh áp đảo về mặt thể xác. Mỗi lần anh chạm vào em, đầu em trống không và em phát nóng, phát run cả người. Mắt cô vẫn còn nhắm chặt. “Em vẫn cảm thấy thế”. Ngón tay anh nhẹ nhàng cuộn lấy tóc cô, lúc này là để an ủi cô chứ không phải vì kích động. “Tôi có thể đã trấn an em, nếu em kể với tôi.” “Có lẽ” cô cọ má vào anh. “Nhưng em có những nỗi khiếp sợ việc mang thai, và anh đã trở nên rất cuồng nhiệt đêm đó. Cuộc tranh cãi... dường như giống một lối thoát đến đúng lúc. Anh đã nói em đi đi, và sau đó anh đưa Daphne đến một nơi công cộng để rồi hình ảnh hai người xuất hiện trên các mặt báo. Em tự nói với chính mình rằng việc chọn theo nghiệp múa có ý nghĩa hơn nhiều việc chọn anh. Điều đó làm cho việc ra đi dễ dàng hơn.” Anh nhấc đầu lên, nhìn chăm chăm ra khoảng tối ngoài khung cửa sổ. Vài giây sau, anh nhìn xuống cô, đôi mắt anh nấn ná trên ngực cô. Cô mỉm cười buồn bã. “Anh không tin em phải không? Anh vẫn còn cay đắng, Steve.” “Em không nghĩ tôi được phép như thế à?” Cô xê dịch người trên người anh, đôi mắt cô vuốt ve khuôn mặt cứng rắn của anh, hoàn toàn bình an với anh trong khoảnh khắc thân mật này. “Em không nghĩ anh quan tâm đến mức sẽ bị tổn thương.” “Tôi không” anh đồng ý dễ dàng. “Nhưng lòng tự trọng của tôi đã chịu một vài tổn thất.” “Nicole nói anh đã uống say...” Anh mỉm cười tàn nhẫn “Bà có nói thêm rằng lúc đó tôi đang ở bên Daphne không?” Cô cứng người lại, thấy căm ghét anh. Bàn tay ấm áp của anh phủ lên ngực cô một cách tự nhiên, cảm nhận nhịp tim của cô tăng lên trong suốt cơn giận dữ của cô. Anh dò xét đôi mắt cô. “Tôi vẫn muốn em.” anh nói đều đều “Hơn bất cứ lúc nào.” Cô biết điều đó. Khuôn mặt anh hiển hiện nỗi khao khát. “Nó sẽ không khôn ngoan đâu.” cô nói nhẹ nhàng “Như anh đã từng nói, Steven, nghiện ngập là một điều tốt nhất nên tránh.” “Em đang phỉnh phờ bản thân nếu như em nghĩ là tôi điên rồ đến mức trở nên nghiện em lần nữa” anh nói với một nụ cười châm chọc mơ hồ khi tất cả nỗi đau khổ của bốn năm qua trỗi dậy trong anh. Meg bị biểu hiện của anh lôi cuốn. Nhắc đến quá khứ dường như đã mang tất cả những cay đắng trở lại, tất cả thành giận dữ. Cô không biết nói gì “Steven...” Tay anh ấn chặt hơn nữa, nóng hổi trên làn da để trần của cô trong không khí hơi giá lạnh của chiếc xe. “Vũ đoàn balê của em cần có tiền. Được thôi, Meg” anh nói mềm mỏng “Tôi sẽ đưa em ra khỏi hố” “Anh sẽ!” cô la lên. “Ồ, đúng. Tôi sẽ là thiên thần của vũ đoàn đó. Nhưng có một cái giá.” Giọng anh quá mềm mỏng. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi như thể nó có thể sờ mó được. “Giá đó là gì?” cô hỏi. “Em không thể đoán ra sao?” anh hỏi với một vẻ ngạo mạn mơ hồ trong nụ cười của mình. “Vậy thì tôi sẽ nói cho em. Ngủ với tôi. Cho tôi một đêm, Meg, để tẩy sạch em ra khỏi tâm trí tôi. Và đổi lại, tôi sẽ cho em chỗ dựa cho sự nghiệp balê quý báu của em.”