Niếp Môn
Chương 89
Trong bộ thang máy đều dấy lên liệt hỏa(lửa) hừng hực, ngọn lửa theo cửa sổ an toàn của thang máy lan ra ngoài, giống một vũ đạo ma quỷ.
Không gian hẹp dài bị một cỗ sóng nhiệt mạnh mẽ bao phủ, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Bất quá, tâm Niếp Tích vẫn lạnh như cũ.
Nước mắt bi thương theo hai má hắn chảy xuống dưới, vuông góc tích lạc, nhưng trong nháy mắt lại bị ngọn lửa làm thành hơi nước bay lên, bao vây lấy toàn thân thể Niếp Tích, không thể trốn tránh.
Niếp Ngân đi ở phía trước, không nói gì, hắn có thể cảm nhận được giờ phút này trong lòng Niếp Tích rất đau đớn, nhưng hắn cũng không biết phải giúp Niếp Tích như thế nào, hiện tại việc duy nhất là phải tranh thủ cơ hội để thoát khỏi nơi này, nếu không tất cả sự hy sinh của mọi người đều lãng phí, nhưng phía trước không biết sẽ có nguy hiểm gì, bên trong súng ngay cả một viên đạn cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Niếp Ngân gắt gao cắn chặt khớp hàm.
Đẩy cửa ra, hai anh em thuận lợi đi tới sân thượng, trước tiên nhanh chóng nhìn xung quanh toàn bộ sân thượng, xác nhận không có kẻ thù mới thoáng thả lỏng.
Ban đêm gió có chút xương, nhất là tại đây còn có sa mạc, trong thành Lạp Tư Duy Gia Tư có rất nhiều bóng điện đem ban đêm chiếu sáng giống như ban ngày.
Niếp Ngân ngửa đầu nhìn bốn phía, dựa theo thời gian tính lúc trước hắn đã giao phó cho thủ hạ chuẩn bị một trực thăng, hiện tại hẳn là đã tới nơi này.
“Anh, ở bên kia.” Niếp Tích hô một tiếng, chỉ về phía tây nam trên trời.
Niếp Ngân nhìn theo hướng Niếp Tích chỉ, một chiếc trực thăng màu trắng cấp tốc bay tới sân thượng khách sạn, trực thăng đậu vào sân thượng, bên trên chỉ có một người điều khiển.
“Chủ thượng, ngài đâu là......” Người lái trực thăng thấy hai người giống chủ thượng như đúc, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, ánh mắt nhìn chằm chằm hai anh em.
Niếp Ngân không để ý đến hắn, đang định chui vào trực thăng, ngay lúc hắn đã chui được nửa người vào, Niếp Tích túm mạnh hắn, kéo hắn lại.
“Anh! Cẩn thận!” Niếp Tích hô to một tiếng, lôi mạnh cánh tay Niếp Ngân, liều mạng chạy sang một bên.
Niếp Ngân ngẩng đầu nhìn, không biết khi nào đã có một chiếc trực thăng đứng ở giữa không trung, vì nó màu đen trên bầu trời đêm nên không nhìn rõ, nhưng có thể nhìn thấy trên chiếc trực thăng đó khiêng một hoả tiễn, nhắm về bên này.
“Oành!” Thanh âm chấn động cả bầu trời, chiếc trực thăng màu trắng bị tạc tứ phân ngũ liệt.
Hai anh em đồng thời tránh đi ép người xuống mặt đất, tránh bị những mảnh nhỏ của chiếc phi cơ bắn vào, nhưng vì nổ quá mạnh nên những mảnh đó vẫn bắn ra đánh sâu vào hai người bọn họ.
Không chút chần chờ, hai anh em đứng lên, vội vàng chạy tới cửa sân thượng, nhưng lúc gần đến lại có một tiếng nổ, cửa sân thượng bị dập nát.
Theo đó súng máy thi nhau điên cuồng bắn phá, hai anh em liều mạng ở trên sân thượng chạy xung quanh tránh đạn.
Trên sân thượng rỗng tuếch, trừ bỏ mấy bồn cây yếu ớt thì chẳng còn gì, làm cho hai anh căn bản không có chỗ nào ẩn thân, đối mặt với cái trực thăng giữa không trung kia, hai người bọn họ thật sự giống con kiến được phủ ở lòng bàn tay, chuyện bị xử lý chỉ còn là vấn đề thời gian.
Không đến nửa khắc, hai người bọn họ đã bị dồn đến bên cạnh sân thượng, có lẽ đây là cách duy nhất để bọn họ không bị bắn chết, nhưng theo độ cao như vậy nhảy xuống thì hẳn sẽ chết mà không cần nghi ngờ gì.
“Nhảy xuống đi!” Niếp Ngân rống lớn một tiếng.
Niếp Tích đối quyết định của anh trai cũng không cảm thấy quá bất ngờ, bởi vì bọn họ muốn sống sót thì chỉ còn cách này:“Được rồi! Liền đánh liều một phen đi!”
Nói xong, hắn thả người nhảy xuống trước, nhảy qua vòng bảo hộ, sau khi hắn nhảy qua vòng bao hộ hắn dừng lại động tác nhìn về phía dưới ngây ngẩn cả người, Niếp Ngân cũng chú ý tới hành động của hắn, đứng dậy trống tay vào lan can nhìn xuống dưới, sau đó hắn cũng rất kinh sợ.
Lại có một chiếc trực thăng nữa đến, ở phía dưới đang chậm rãi bay lên, hai anh em thấy không rõ bên trong cửa sổ là ai, chỉ thấy một cánh tay theo sườn trực thăng thò ra ngoài, ngón cái làm một tín hiệu.
Ngay sau đó, cái trực thăng phía dưới này bắn ra một chiếc pháo đồng, thực thô, tựa như xe tăng pháo đồng, hai người không kịp phản ứng thì chiếc pháo đồng trong nháy mắt lòe ra một ánh lửa, sau đó là một tiếng nổ, hai người quay đầu nhìn lại, cái chiếc trực thăng màu đen phía trước kia ở giữa không trung đã biến thành một quả cầu lửa lớn, rơi thẳng xuống phía dưới.
Hai anh em có chút chần chờ, cái trực thăng này bay đến biết rõ hai người bọn họ, một cái thang dây từ khoang cửa trực thăng bỏ xuống, để tại trước mặt hai người bọn họ.
“Ngân! Tích! Mau lên đây!” Một thân ảnh quen thuộc đi tới cửa trực thăng, hai người tập trung nhìn vào, thì ra là Lãnh Tang Thanh.
Nhìn thây cô, hai anh em rốt cục cũng nhẹ nhõm thở ra, lưu loát đi lên thang dây, vừa tới cửa trực thăng, Lãnh Tang Thanh liền lập tức bổ nhào vào trong lòng Niếp Ngân, khóc không thành tiếng.
Niếp Ngân nhìn thấy Lãnh Tang Thanh không sao, trong lòng hắn rốt cục cũng có thể buông lỏng, không còn chuyện gì lo lắng nữa, hắn cũng không nghĩ mình sẽ lo lắng chuyện gì, hắn bảo vệ Lãnh Tang Thanh chỉ sợ cô sẽ biến mất trước mắt mình.
Này không chỉ có một mình Niếp Ngân, khi Niếp Tích thấy Lãnh Tang Thanh không sao, thật sâu trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt hắn không chút thay đổi, biểu hiện bi thống không lộ ra dù chỉ một chút khi thấy Lãnh Tang Thanh và anh mình ôm nhau.
Lúc này, lại có một cô gái khóc lóc bổ nhào tới người Niếp Tích, Niếp Tích nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tu Nguyệt.
“Sao em lại ở trong này?” Niếp Tích có chút kinh ngạc.
“Sao anh bỏ lại em một mình! Sao anh bỏ lại em một mình!” Tu Nguyệt vừa nói, còn đầu thì ngục vào ngực Niếp Tích, sau đó lập tức tiến vào trong lòng hắn khóc lớn.
Niếp Tích dịu ngoan vuốt ve mái tóc Tu Nguyệt tóc, mà ánh mắt vẫn thủy chung không có rời, nhìn Lãnh Tang Thanh và anh mình ôm nhau.
Trực thăng chậm rãi bay, không biết đã đi về phương hướng nào.
Hai cô gái vẫn như cũ ôm lấy người mình yêu, nước mắt lo lắng thì không ngừng chảy.
Không một tiếng động, một khẩu súng để tại huyết thái dương Niếp Ngân, thứ lạnh như băng này trong nháy mắt đánh tan đi sự bình thản.
"Ôm đủ chưa? Cũng ôm với tôi một cái đi." Giờ phút này có một âm thanh trầm thấp bên tai Niếp Ngân vang lên, hắn mở mạnh hai mắt, lập tức liền nhận ra khuôn mặt đó, sau đó vạn trượng giáo mũi nhọn từ trong ánh mắt bắn ra.
Tất cả mọi người kinh ngạc lên, nhất là Lãnh Tang Thanh vào Tu Nguyệt, trong ánh mắt lại toát ra một tia oán hận khó hiểu.
"Cũng tôi ôm một cái đi, tôi muốn nhìn anh có bao nhiêu lợi hại, ai cũng đều dám ôm!" Thanh âm có chút bất mãn mãnh liệt.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
88 chương
78 chương
960 chương
108 chương