Niếp Môn

Chương 24

Mật thất, ba người cùng im lặng không nói, từng người hình như đều có những dự định riêng của mình. Cách cửa phòng khách mở ra, quản gia La Sâm rất ung dung nhưng thân hình không thể xem thường, từ giữa khe hở cửa cánh cửa xuất hiện. "Xong bữa sáng rồi, đến phòng ăn dùng bữa đi." Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Giáo sư Tra Nhĩ buông quyển sách trong tay xuống, Lãnh Tang Thanh cũng từ trong phòng ngủ chạy ra, dĩ nhiên, mỗi người ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút bất ổn đặt ở cửa. "Hôm nay, là đi ra ngoài dùng cơm?" Tiêu Tông lần nữa xác định. Ba bữa cơm mấy ngày hôm nay đểu là đưa đến trong phòng, nói cách khác bọn họ ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa, vệ sinh tất cả mọi thứ cũng không ngoài phạm vi nhà khách này. "Hừ." Quản gia La Sâm không giải thích nữa, cười nhạt một tiếng, xoay người, không ngoảnh đầu: "Các người chuẩn bị lại một chút, quả tim ngày hôm nay sẽ đưa đến đây." Nói xong, hắn chậm rãi rời đi, để lại cánh cửa mở rộng, để lại trong phòng bầu không khí đóng băng. Ba người đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, chốc lát, Lãnh Tang Thanh đã mở miệng trước, "Tranh thủ thời gian mà nghĩ ra biện pháp!" Vẻ lo sợ trên mặt cô, trước tiên đi ra phòng khách. Thức ăn trên bàn cơm chủng loại so với lần trước khi bọn họ dùng cơm ở chỗ này, ít đi hơn một nửa, chỉ có điều, đã không ai lưu ý đến điểm ấy. Quá trình dùng cơm rất im lặng, mỗi người đều cứng nhắc mà gắp thức ăn, quản gia La Sâm cũng không nói gì, nhưng trong đầu mỗi người lúc này giống như đã có bão táp. Chỉ trong chốc lát tiếng bước chân ầm ĩ bên ngoài nhà ăn, phá vỡ sự yên lặng ở đây, quản gia La Sâm sau khi nghe được, vội vàng đi ra phòng ăn. Ba người liếc mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, buông bộ đồ ăn trong tay xuống, chạy tới hành làng tìm kết quả. Ngoài hành lang, trừ quản gia La Sâm còn có sáu người, Niếp Nhân Thế và người đàn ông mặc âu phục mang giày da, bốn người đàn ông cầm cáng cứu thương, trên cáng cứu thương có một người nằm, toàn thân bị quấn vải trắng, mà bốn thanh niên cùng nhìn xung quanh, dễ nhận thấy giống như cảm thấy hiếu kì với cách bài trí ở đây. Quản gia La Sâm và Niếp Nhân Thế sau khi nói nhỏ với nhau cái gì đó, đoàn người theo Niếp Nhân Thế hướng đến phòng phẫu thuật, quản gia La Sâm hướng tới vị trí ba người Lãnh Tang Thanh mà đi đến. "Dùng xong chưa? Đi theo tôi đến phòng khử trùng. Tôi thật sự sẽ cho các ngươi ngày mai đi ra mà cảm thấy vui vẻ." Giọng điệu của quản gia La Sâm, nghe rất chói tai. Mà những lời này giống như là đang ra lệnh, không chút thương lượng. Ba người rơi vào trạng thái thấp thỏm không yên, cùng nhau đi theo. Đến phòng khử trùng, tất cả quần áo trong phòng khử trùng đều được chế tạo đặc biệt, con trai của Niếp Nhân Thế nằm ở bên phải phòng phẫu thuật, lớp băng đã tan, sắc hồng toàn thân đã khôi phục, bên trái phòng phẫu thuật, vừa mới đẩy vào một người bị bọc vải trắng toàn thân. Cùng lúc đó, bọn họ cũng gặp được chủ nhân của bộ quần áo khác, là một phụ nữ, cô đứng ở nơi đó, cầm một thứ giống như bùa chú gì đó bên cạnh, rất dễ nhìn thấy bộ quần áo này không phù hợp với cô, nhưng ngược lại cũng không nói gì, chỉ hơi nhíu mày một chút. "Thế nào, Mặc Di sư phụ? Quần áo này mặc vào sao lại như vậy." Niếp Nhân Thế nhìn Mặc Di Nhiễm từ trên xuống dưới, tỏ vẻ lo lắng. "Không sao, Niếp lão, không cần lo lắng, tâm tĩnh thì cả thế giới sẽ bất động, quần áo thì có quan trọng gì." Mặc Di Nhiễm thản nhiên đáp, lại đem bùa từng cái rải ra, rất nhanh, cả phòng giải phẫu giống như một không gian kì bí. Lực chú ý của ba người đồng thời bị thu hút tới trên người phụ nữ này, nhất là Lãnh Tang Thanh, chỉ ngạc nhiên mà nhìn cô. ( thực tế ở đây sẽ gặp không ít những "nhân vật nổi tiếng" trong quá trình ra vào, sắp xếp lại lần nữa tình hình) "Vị này chính là..." Tiêu Tông có chút khó hiểu hỏi. "À, Tiêu tiên sinh, con người của tôi theo tín ngưỡng phật giáo, Mặc Di đại sư là tôi mời tới trong quá trình làm phẫu thuật, giúp đứa con tôi bình tĩnh tâm hồn." Niếp Nhân Thế giải thích, bất cứ lúc nào, trên người hắn cũng tồn tại một loại nho nhã lịch sự. "Phật giáo? Tính ngưỡng? Một người có lòng dạ ma quỷ quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu xin che chở sao? Nếu thực sự nói dáng vẻ tiều tụy, ngươi nên ngừng tất cả mọi chuyện đang làm." Lãnh Tang Thanh cực kỳ xem thường mà nói. Niếp Nhân Thế không nói gì, chỉ lạnh lùng cười. "Ta đã đem tất cả sự tu nghiệp của mình chuyển lên người Niếp lão, mà Niếp lão không cẩn thận phạm phải nghiệp chướng, cũng sẽ được ta giải trừ." Mặt của Mặc Di Nhiễm nhìn về phía Lãnh Tang Thanh, giọng điệu trước sau đều tĩnh như nước. "Có tiền có thể đuổi ma thôi, xem ra còn có thể đuổi quỷ rồi." Lãnh Tang Thanh nghĩ thầm, thế nhưng trong tình cảnh này cô cũng không thể bỏ đi, dùng sự suy nghĩ lớn nhát từ trước đến nay, tìm đến những cách có thể áp dụng, rõ ràng trên mặt cô vẫn duy trì vẻ tuyệt vọng có thể thấy rằng cô vẫn không có cách nào. Không ngờ, Niếp Nhân Thế nắm lấy "cả trái tim" trên người bọc vải trắng, hành động bất ngờ dọa Lãnh Tang Thanh nhảy cẩng lên, từ trên người bọc vải trắng chậm rãi hạ xuống, ánh mắt ba người cũng rơi trên người hắn. Sau một khắc, trong đầu Lãnh Tang Thanh vang lên một tiếng "Ầm", tất cả tinh thần cũng rơi xuống mức thấp nhất. Giữa viền mắt xinh đẹp của Lãnh Tang Thanh, có một sự hoảng sợ, môi trở nên trắng có chút run rẩy, mấp mái môi, "Niếp..." "Vâng?" Niếp Nhân Thế ở bên cạnh có chút khó hiểu. "Lãnh tiểu thư biết hắn?" Cô cắn răng, ép khóe miệng bản thân cong lên, lộ ra vẻ tươi cười xinh đẹp nhưng lại mất tự nhiên, đối mặt với Niếp Nhân Thế mà nói: "Niếp lão, hôm nay rất khó chịu, ta sợ không có cách nào tiến hành phẫu thuật." Không có trả lời, chỉ làm động tác mời. Sao lại là Niếp Tích? Anh không phải là người của Niếp môn sao? Làm sao Niếp Nhân Thế lại hạ độc thủ đối với anh? Vẻ mặt Niếp Nhân Thế không chút thay đổi, hắn quét mắt nhìn một cái. "Nha đầu chết tiệc kia đừng nghĩ đến những trò bịp bợm!" Quản gia La Sâm không phân biệt nặng nhẹ mà nắm cổ tay của Lãnh Tang Thanh, một sự đau đớn lập tức kích thích tới thần kinh não của cô, cô vung vẫy cả buổi, cho đến khi quản gia La Sâm chủ động buông tay. "Tang Thanh!" Tiêu Tông vội vàng đỡ Lãnh Tang Thanh, tiếp theo chân thành mà nhìn Niếp Nhân Thế: "Niếp lão, trước kia chúng tôi cùng người đó có chút qua lại, nhìn thấy anh ta, chúng tôi ít nhiều cảm thấy khó có thể chấp nhận, hôm nay thật sự không thích hợp phẫu thuật." Niếp Nhân Thế nhìn chằm chằm Tiêu Tông, trong mắt tràn ngập ác độc: "Tiêu tiên sinh tài giỏi đừng viện cớ, dù thế nào xin vì cái đầu này trên cổ các vị mà nghĩ nhiều một chút. Tiêu Tông ôm Lãnh Tang Thanh, vô thức mà lui về sau một bước. "Ôi! Các vị dường như đem mạng của những người khác thấy quá nặng!" Niếp Nhân Thế nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đưa quản gia La Sâm một ánh mắt, quản gia La Sâm gật đầu, xoay người rời khỏi phòng phẫu thuật. Đại khái khoảng hai mươi phút, Niếp Nhân Thế dùng điều khiển từ xa mở màn hình trong phòng phẫu thuật, ánh mắt mọi người đầu thay đổi, ngoại trừ Mặc Di Nhiễm còn đang lặng lẽ mà đọc kinh. Tiêu Tông sau khi nhìn thấy người trên băng ca cũng ngây ngẩn cả người. Từ trong dòng khí xuất hiện chính là vệ sĩ trong đại sảnh, vừa rồi còn là bốn người thanh niên thế nào mà ngã trên mặt đất, rõ ràng là bị trọng thương không cách nào đứng dậy, cả đám đang nổ lực đến hơi sức cuối cùng. Mà quản gia La Sâm đang chỉnh lại quần áo trên người, cởi một nút trên bộ âu phục, từ trong áo móc ra một khẩu súc lục màu trắng bạc, giơ ngang ngực. "Không biết, mặc dù không phải các ngươi làm, nhưng tất cả vì các ngươi mà chết..." Sắc mặt Niếp Nhân Thế thay đổi chuyển hướng đến ba người, toàn thân lộ vẻ gian ác, "Như vậy có tính là các ngươi giết không?" "Nổ súng!" Giọng điệu Niếp Nhân Thế bình thản. Trong màn hình, quản gia La Sâm từ trên mặt đất túm lấy một người, họng súng đặt ở trên cổ hắn, "Đùng!" mau đỏ văng khắp nơi, người kia triệt để bất động. "A!" Lãnh Tang Thanh che tai thét lên đầy sợ hãi. Giáo sư Tra Nhĩ lùi lại, đứng tại chỗ mà liều mạng hít thở, Tiêu Tông thì đột nhiên trừng lớn hai mắt. Niếp Nhân Thế thở dài: "Mỗi lần một người chết, các người đều có một lần cơ hội lựa chọn, làm, hay không làm." Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, lấy tay sờ vào khuôn mặt trắng bệch của cô, "Cho nên, mỗi người bọn họ sống hoặc chết, đều tùy vào sự tính toán của các vị. Nếu đã chết hết, mà các vị không thể phối hợp, đạn còn lại trong súng, cũng chỉ còn dùng cho các vị. Thế nào? Lãnh tiểu thư." "Làm, chúng tôi phẫu thuật, đừng có giết tôi!" Giáo sư Tra Nhĩ gào lên. Lãnh Tang Thanh vẫn không di chuyển, cúi đầu, cả người không ngừng run rẩy, có sợ, có giận. "Thanh nhi! Lẽ nào con muốn nhìn bọn chúng giết chúng ta sao? Con suy nghĩ cho ta một chút đi?" Nhìn thấy Lãnh Tang Thanh không có phản ứng, giáo sư Tra Nhĩ đi nhanh tới, muốn nói chuyện. Nhưng vừa mới đi tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, đã bị Niếp Nhân Thế ngăn cản: "Loại chuyện này là phải tự nguyện, giáo sư Tra Nhĩ đáng kính." Nói xong quay đầu lại nhìn Lãnh Tang Thanh. Khoảng chừng năm giây, Niếp Nhân Thế bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại dặn dò kẻ dưới một tiếng: "Nổ súng!" Trong màn hình, quản gia La Sâm lại nâng một người trên mặt đất, họng súng vừa để trên đầu hắn, bên trái một người trẻ tuổi cật lực mà bò lên, hướng tới quản gia La Sâm. Quản gia La Sâm liếc mắt nhìn qua, ung dung mà mỉm cười, một tay nắm lấy cổ hắn, cánh tay cầm súng xoay một cái, ra sức khóa chặt cổ người thanh niên dưới nách, ngay sau đó hai tay hợp lại, ấn xuống dưới mặt đất, mà lúc này, cổ của hai người trẻ tuổi đã chồng lên nhau, hắn nhanh chóng rút khẩu súng đặt trên cổ, cánh mũi to ra, bấm cò. "A! Trời ơi! Việc này không phải do người tính! Hắn không phải vì Lãnh tiểu thư mà chết, là hắn tự chuốt vạ vào mình, chỉ có điều, La Sâm người này thật đúng là hư hỏng, hắn cho các ngươi một viên đạn cũng lâu như vậy”. Ba người đã chết, trên mặt Niếp Nhân Thế không chút mảy may xúc động Lần này, ngay cả Tiêu Tông trước sau im lặng cũng không nhịn được., cầm lấy vai của Lãnh Tang Thanh lay nhẹ, liều mạng mà nói: "Tang Thanh! Chúng ta đã không còn lựa chọn khác rồi! Đồng ý đi! Nếu không em sẽ chết!" Lãnh Tang Thanh hạ mi, siết chặt tay, giống như đêm không trăng, không có phẫn nộ, không còn sợ hãi, thay thế bằng một người ngấm đầy bi thương. Viền mắt xinh đẹp cũng trở nên sưng đỏ, trong vành mắt dường như có lệ, cô che giấu bởi đôi mắt hiểu lòng người, làm ướt đôi hàng mi quật cường của cô, nước mắt chảy xuống hai má trắng bệnh của cô, chỉ có khóe môi tái nhợt của cô, run rẩy dưới cầm, dáng vẻ thương xót, khiến người ta tan nát cỏi lòng cả nghìn lần. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lớp khí trên tường, chỉ còn lại một người sống, quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể thấy hơi thở của hắn phập phồng. "Tự nguyện sao?" Cô lạnh lùng lên tiếng, đi tới bên cạnh bàn phẫu thuật. Trước mắt, là một cơ thể hoàn mỹ, đường cong cơ thể mạnh mẽ mà lưu loát, cánh tay cường tráng nhìn qua tràn đầy sức mạnh, cơ và cơ bụng được sắp xếp chỉnh tề trên người, giống như đã trải qua sự trạm trổ tinh tế của danh sư, nửa người trên thon dài có tỉ lệ vàng, trên người mặc một chiếc quần soóc, khí phách của người này đầy thu hút. Tiêu Tông thấy tình hình này, trong lòng dâng lên nổi chua xót, anh cầm chai cồn đưa tới trước mặt Lãnh Tang Thanh: " Tang Thanh, thả lỏng một chút, bắt đầu đi." "Bắt đầu?" Lãnh Tang Thanh thấp giọng nói, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của người đàn ông ấy, gặp nhau vào ban đêm ở quán bar, đối diện dưới gốc cây anh đào, dáng vẻ anh tao nhã dùng cơm, anh cười xấu xa, lúc bắt mình bưng nước, lúc anh thờ ơ nhưng rất ấm áp. "Cứ như vậy giết anh ta, chỉ vì bảo vệ tính mạng của bản thân sao?" Nghĩ tới đây, bên môi xẹt qua một tia cười khổ, nhưng trong viền mắt lần nữa lại trào nước mắt, ngày càng nhiều, từng giọt rơi xuống, vươn những ngón tay xanh xao lau nước mắt, tiếp theo liền ngẩng đầu lên, đối diện với Niếp Nhân Thế kiên định mà nói: " Đối với người đàn ông này, tôi thật sự có quen biết, Niếp lão, hôm nay thực sự không có cách nào cầm dao phẫu thuật." Niếp Nhân Thế không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nhìn màn hình trên tường, lần nữa nói: "Nổ súng!" Trong màn hình, khẩu súng trong tay quản gia La Sâm giơ ngang ngực, nặng nề mà hướng tới người thanh niên cuối cùng. "Thật không còn cách nào! Bởi vì tôi trong lúc làm phẫu thuật, không cẩn thận bị dao cắt trúng tay! Có thể không cầm được dao phẫu thuật rồi!" Lãnh Tang Thanh thét to. Ngay sau đó, sau đó cô cầm lấy dao trên mâm, lại xòe bàn tay phải của mình, cắn răng, nhắm chặt mắt, hung hăng đâm xuống. "Tang Thanh! Đừng!" "Thanh nhi!" Ngoài hai người bọn họ lo lắng mà la ra. Niếp Nhân Thế và Mặc Di Nhiễm cũng bị sự quyết đoán của cô gái này làm khiếp sợ. Nghìn quân một khắc, chỉ nghe một tiếng nổ "Ầm", toàn bộ căn phòng dường như cũng đều run lên, khí trong phòng, trong nháy mắt dày đặc như sương mù, cái gì cũng không nhìn thấy. Dao nhọn, rời khỏi bàn tay phải của Lãnh Tang Thanh, còn cách vài centimet, nhưng ngừng lại. Cổ tay cầm dao của cô, bị một bàn tay khỏe mạnh dịu dàng nhưng vô cùng vững vàng nắm giữ, con dao này cũng bị một bàn tay cường tráng nhẹ nhàng đè xuống. Tất cả mọi thứ, khiến cô giống như đang nằm mơ, bây giờ trước mắt, cô lại lộ vẻ mệt mỏi như thế. “Làm cho tôi nằm trong bệnh viện đủ hai ngày, chuyện này giả bộ không tình toán đã nghĩ đến chết sao?" Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng người đàn ông, âm thanh không lớn, lại giống như nổi khiếp sợ đã lên tới chín tầng mây rồi. Trong đầu Lãnh Tang Thanh không còn chỗ nào để suy nghĩ ra câu trả lời, cả người giống như bức tượng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt chất phác, gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mắt, sau đó ngã trên mặt đất. "Niếp Tích! Ngươi là Niếp Tích, không đúng! Ngươi không phải Niếp Tích!" Trên mặt Niếp Nhân Thế cũng không tỏa ra nho nhã nữa, trong hai mắt, lộ vẻ kinh sợ. Khóe miệng người đàn ông khẻ cong lên, vổ nhẹ đầu cô, nhìn về phía Niếp Nhân Thế, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, hung hăng như loài dã thú, thượng đế hình như chôn một linh hồn ác quỷ trong người anh, lúc này lại lộ ra niềm vui. "Tôi nói, bác cả, đã lâu không gặp rồi."