Niếp môn: tâm kỳ như họa
Chương 2
Lãnh Tanh Thanh không ngờ lại dễ dàng tìm được người này, vốn tưởng rằng lịch hẹn của hắn kín mít, nhân viên bảo vệ không rời nửa bước, không ngờ một ngày phát hiện ra, hắn vậy mà đơn độc một mình.
Đưa một tay cầm lấy tấm ảnh lần nữa, nhìn đôi mắt sáng của người đàn ông này, không khỏi nhún nhún vai.
Niếp Tích, cô chỉ tra ra một cái tên, bối cảnh không rõ, tuổi tác không rõ, nghề nghiệp không rõ , yêu thích, hằn là yêu thích tranh châm biếm, ngoài ra vẫn như cũ không rõ.
Dựa vào những gì nhìn thấy, hắn cao 185 trở lên, một đại nam nhân như thế vậy mà thích tranh châm biếm? Toàn thân cô không khỏi run lên một cái, nổi cả gai ốc.
Vừa mới run rẩy xong, thì lại Niếp Tích từ trong quán bar đi ra.
________________________________
Đêm đầu xuân có chút đa tình, gió từ từ thổi qua, có vẻ như có thể thổi đến rung động tâm hồn
Lãnh Tang Thanh vội vàng đem xe chạy đến để lén theo dõi, cô vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ trực tiếp lái xe đi khỏi, không ngờ hắn vừa mới đi tới, rất nhanh lại một người đàn ông từ trong quán bar đi đến, lảo đảo mà đến bên người Niếp Tích, sau đó,
Người đàn ông kia thoáng cái vòng cánh tay qua người Niếp Tích, dĩ nhiên giống như tình nhân đang triền miên không buông!
Lãnh Tang Thanh tí nữa là lòi ra hai con mắt, thậm chí hít thở cũng bắt đầu không thông. Trời ơi, cô vừa nhìn thấy gì? Dùng sức xoa nhẹ đôi mắt một chút, cái người này khẳng định không hề nhìn lầm!
Người đàn ông đó thật sự ôm lấy Niếp Tích, không biết cùng hắn nói cái gì đó, sau đó Niếp Tích ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, người đàn ông đó khóc giống như một mỹ nhân rơi lệ, cả khuôn mặt đều chôn trong cổ Niếp Tích, hai người đàn ông cứ như vậy tại cổng quán bar ngang nhiên ôm ấp, giống như một đôi tình nhân.......
Ông trời ơi.........
Lãnh Tang Thanh không khỏi toát mồ hôi lạnh, không ngờ cái tên Niếp Tích này là một...
Đang toát mồ hôi lạnh, lại thấy người đàn ông say rượu đó đột nhiên té trên mặt đất, hai tay ra sức bịt trên miệng, giống như rất khó chịu, Niếp Tích có lẽ là không ngờ tới lại như vậy, lông mày hơi giật.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên chạy tới, gần như thế mà quan sát khuôn mặt Niếp Tích, thật vô cùng kinh ngạc, so với trên ảnh chụp, tự mình nhìn hắn càng thêm hấp dẫn, ngũ quan thanh tú, môi mỏng nước, còn có dáng vẻ cao ngất và cường tráng...
"Tiểu nhân, đưa kẹp cà-vạt của ngươi cho tôi mượn dùng một chút." Lúc này quan trọng nhất vẫn là cứu người, còn lại về sau hãy nói.
Niếp Tích đầu tiên là sửng sốt, lập tức bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đột nhiên xông ra trước mặt, hẳn là một phụ nữ tốt, còn có tóc ngắn chỉnh tề, ăn mặc giản dị, đội nón len, quần jean, đơn giản nhưng cực kì hợp, có điều quần áo trên người cô đều có hình ngôi sao, tầm mắt hơi nghiêng, rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô giống như đang dùng ngôi sao trên mắt để nhìn trộm hắn.
Nhưng chờ một chút....
"Cô gọi tôi là cái gì hả?" Niếp Tích mơ hồ chớp mi, trái lại không để ý tới người đàn ông nằm trên mặt đất.
"Không muốn nhìn hắn chết, ngươi cũng đừng nói những lời vô ích." Lãng Tang Thanh thấy được trên khuôn mặt người đang ông này đang rất đỏ, là hình dạng của người đang bị ngạt thở, liền đưa tay về phía Niếp Tích, cử động nhẹ nhàng nhưng thái độ rất kiên quyết.
Niếp Tích nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên mặt đất, lại nhìn Lãnh Tang Thanh, im lặng, trong mắt mang theo một chút cân nhắc đem kẹp để lên tay cô.
Anh không biết cô muốn làm cái gì, cũng không biết người phụ nữ này có lai lịch như thế nào.
Lãnh Tang Thanh cầm kẹp cà -vạt, đem mũi nhọn nhắm ngay phía trái yết hầu của người đàn ông đó, dùng sức ấn xuống phía dưới, người đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn, máu, chảy ra, chỉ một lát, sắc mặt lại từ từ khôi phục lại bình thường.
Tất cả quá trình Niếp Tích đều tận mắt chứng kiến, anh không ngờ tới sẽ có một người phụ nữ cầm kẹp cà-vạt của anh mà làm việc này, đây là cứu người hay giết người?
Sau khi người đàn ông say rượu có thể hô hấp bình thường. Lãnh Tang Thanh lấy khăn tay đè lại trên vết thương đang chảy máu, đồng thời gọi xe cấp cứu, đợi sau khi mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa, cô mới thở dài một hơi, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh một chút, khe khẽ cười,
"Niếp tiên sinh, tôi vừa mới cứu mạng người yêu của anh, anh nên báo đáp như thế nào đây?"
Niếp Tích vốn đang nhìn chằm chằm vào xe cấp cứu sau khi nghe Lãnh Tang Thanh nói vậy, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn ý cười trên mặt cô,
"Cái gì? Người yêu?"
Chưong 2: Ra oai mới là cọp
Người đàn ông trước mặt đúng là "Kẻ gây họa", dùng từ này để hình dung về hắn quả không sai, nói thật, cô nữa đời này đã gặp qua nhiều người tài giỏi, chẳng hạn như hai người anh trai của cô, chẳng hạn như mấy người đàn ông ở Lãnh gia, Cung gia và Lăng gia ( chi tiết xin đọc tứ đại tài phiệt)
Chỉ có điều, cái tên Niếp Tích này cũng có thể xem là có chút thú vị.
Không nói đến dáng người cao lớn, ngoại hình của hắn cơ bản cũng có thể xem là dễ nhìn, trên người hắn phát ra một loại nguy hiểm, lại mang theo vẻ lười biếng, không thể nói được là kì lạ chỗ nào, nói chung, không thể khinh thường.
Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu, khó chịu mà khẽ chớp đôi mi thanh tú, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, vừa rồi dùng sức hơi nhiều, nhưng mà cái người đàn ông này cũng thật vô tâm, người yêu vào bệnh viện, hắn còn làm như không có việc gì.
Gió đêm nhẹ thổi qua những sợi tóc trên trán, rơi vào khuôn mặt cô, Niếp Tích thấy vậy, bổng dưng kề sát khuôn mặt cô.
"Tiểu nha đầu, cô vừa mới nói cái gì hả?"
Cô chỉ là một người dáng vẻ nhỏ bé, không ngờ cũng thật sự có bản lĩnh.
Lãnh Tang Thanh cũng không trốn tránh, nhìn thẳng hắn, nói đùa, hắn thật sự cho rằng mình dũng mãnh là có thể dọa cô bỏ chạy sao? Không biết từ nhỏ đến lớn cô đã miễn dịch đủ những người dũng mãnh rồi hả.
"Vị tiên sinh này, anh đem khuôn mặt tự nhận là thanh tú của mình để trước mắt tôi, anh sẽ không có hứng thú với phụ nữ chứ?"
Niếp Tích cuối cùng cũng hiểu cô vừa nói gì, lại không nói gì mà chỉ cười cười, có nguyên nhân gì mà nói vậy?
Thấy hắn không nói, Lãnh Tang Thanh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là chính xác, hắng hắng giọng, lui về sau một bước nhìn hắn, "Đừng sợ, tôi sẽ không nói với ai, tôi thấy việc này rất bình thường. Trở lại vấn đề, tôi cứu người yêu của anh, xuất phát từ phép lịch sự, anh có phải cũng nên có qua có lại với tôi hay không?"
Niếp Tích nhíu mày nhìn cô, sau một hồi, lấy tay khoanh lại trước ngực, "Có qua có lại? Đúng là cô rất thích làm việc thiện, nhưng có liên quan gì đến tôi?"
Nha đầu này từ đâu chui ra vậy?
Lãnh Tang Thanh lạnh lùng cười, cô thích làm việc thiện? Nói đùa, cô là sinh viên khoa y, cứu người là trách nhiệm của cô, người đàn ông này còn ra vẻ coi thường cô.
"Ý của anh là tôi xen vào chuyện của người khác?"
"Cô cho là thế nào?"
Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, giống như bất đắc dĩ mà nói một câu, "Không ngờ, anh lại là người nói chuyện không có đạo đức như thế, tim cũng rất thất đức. Nghĩ lại, nếu như anh tại quán bar có niềm vui mới, đương nhiên muốn vứt bỏ người yêu cũ, thậm chí còn muốn hắn nhanh chóng chết đi cho rồi."
"Chúng tôi cũng không nhận ra." Niếp Tích buồn cười mà nói một câu, ý là - cô căn bản không biết tôi.
"Niếp tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống từ từ tâm sự.", Lãnh Tang Thanh rất thông minh, đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, phản đối mà đưa ra ý kiến.
Niếp Tích nhún nhún vai, quan sát tỉ mỉ người phụ nữ xinh đẹp này, "Tâm sự? Tốt, chỉ có điều địa điểm do tôi chọn." Nói đến chỗ này, anh lại tiến sát cô, tùy tiện mà hít thở mùi hương trên người cô, mắt anh đầy tà khí, "Trên giường, thế nào?"
Không đợi hắn có cơ hội thưởng thức vẻ lúng túng hoảng sợ của cô, Lãnh Tang Thanh liền đưa điện thoại di động ra trước mặt hắn,
"Niếp tiên sinh, sau khi nhìn tấm ảnh, anh còn có quyền lựa chọn sao?"
Niếp Tích vừa nhìn, vốn môi hơi mỉm cười đột nhiên nghiêm mặt ....
"Còn không đi theo tôi?" Lãnh Tang Thanh chưa nói hai lời, trực tiếp kéo áo hắn rời khỏi cửa quán bar.
"Thương lượng" địa điểm coi như cũng tốt, ít nhất Lãnh Tang Thanh có chút thời gian để suy nghĩ đến vị này, nhìn qua là biết thân phận người đàn ông này rất cao quý, một quán cà phê cao cấp không thể cao cấp hơn, lúc này so với ở bar, quán cà phê này người ngồi có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Cô rốt cục muốn thế nào?" Niếp Tích lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, tiếp đó huýt sáo một tiếng, "Tốt, chính tông Lam sơn, càng ngày càng hiếm, bây giờ nhất định phải uống nhiều một chút mới được."
"Tùy ý, dù sao tiền cũng do anh trả," Lãnh Tang Thanh sau khi nói xong, gõ ngón tay mình lên tách cà phê trước mặt, "Dĩ nhiên cũng bao gồm luôn ly này của tôi."
Xoay người từ trong túi lấy ra một phần tài liệu, để lên trước mặt Niếp Tích,
"Ký nó!" Yêu cầu dứt khoát, ngắn gọn.
"Đây là cái gì?" Niếp Tích không lập tức mở ra, chỉ thờ ơ hỏi một câu.
"Lời xin lỗi và tiền bồi thường!" Lãnh Tang Thanh nhấn mạnh từng chữ mà tuyên bố, đôi mắt lấp lánh không hề hoang mang.
Niếp Tích không nhìn kĩ người này không được, bổng nhiên xuất hiện một nha đầu, còn bắt hắn phải ký cái hiệp ước xin lỗi và bồi thường gì đó? Có vẻ hiệp ước có chút không bình đẳng này rất thú vị.
Sau khi mở tài liệu ra, rất nhanh quét mắt qua vài lần, ánh mắt liền lộ ý cười xấu xa,
"Cô chính là Phác Tuệ? Cái người vẽ tranh biếm họa gì đó?" Nói xong lại bồi thêm một câu, "Vừa nhìn cô thông thạo y thuật như vậy, tôi còn tưởng cô là một bác sĩ."
Lãnh Tang Thanh lười biếng giải thích, dứt khoát dựa vào ghế, "Anh ký hay không?"
" Xem ra cô đang cô uy hiếp tôi để đòi tiền rồi." Niếp Tích nhẹ nhàng cười, giống như đó chỉ là chuyện nhỏ, vẻ đẹp mê người.
Lãnh Tang Thanh vì nụ cười của hắn mà có chút nghi ngờ, giơ điện thoại lên, nụ cười mang theo rõ vẻ cảnh cáo, "Tốt, nếu như không ký tên, vậy thì tấm hình trong điện thoại của tôi rất nhanh sẽ là đầu đề của các trang báo, Niếp tiên sinh, anh không muốn như vậy chứ?"
Chính tấm hình này mới có thể làm hắn ngoan ngoãn đi cùng cô, tấm hình là do cô chụp, chính là hình ảnh Niếp Tích và người đàn ông say rượu kia đang ôm ấp, dù sao bây giờ phóng viên nhiều như vậy, cô không ngại lợi dụng bọn họ. Loại người như hắn tuyệt đối sẽ không để cho người ngoài biết được sở thích đặc biệt của hắn, nếu hắn dám bất nhân, cũng đừng trách cô bất nghĩa.
Ánh mắt Niếp Tích như lưỡi dao, đem tâm tư của cô phân tích rõ ràng, cười cười, hai tay mở ra, "Phác tác gia, tôi tự nhận thấy mình không chỗ nào đắc tội với cô."
"Không có sao?" Lãnh Tang Thanh khẽ cắn môi, hai mắt nhìn thẳng hắn, "Anh nói chuyện thật đúng là không hợp lý, nếu biết rõ tên Phác Tuệ, chẳng lẽ không biết bản thân đã làm chuyện gì? Thì bởi vì những lời anh nói, làm hại sách tranh châm biếm sắp xuất bản của tôi ít đi mấy vạn quyễn, không những khiến người ta tổn thất tiền, còn sĩ nhục kết quả lao động của người ta, quan trọng là làm đối phương mất lòng tin, lẽ nào, tôi bắt anh xin lỗi và bồi thường tinh thần có gì sai sao?"
“Tôi nhìn dáng vẻ của cô không nghĩ đã bị đả kích." Niếp Tích càng buồn cười mà nhìn cô, bộ dạng chán đời.
"Cuối cùng tôi hỏi anh một câu, ký, hay không ký." Lãnh Tang Thanh luôn là người thẳng thắng nhanh nhẹn, không muốn cùng người như thế nhiều lời, dứt khoát hỏi một câu.
* Chị hỏi mà không có chấm hỏi gì hết sao anh trả lời.
"Không ký, cô có thể làm gì tôi?" Niếp Tích rất thích thú, đáy mắt hiện lên ý cười.
Lãnh Tang Thanh bỗng cười nhạt, "Thuyết phục một người có hai cách, thứ nhất chính là nói lý với người đó, tôi mới dùng qua rồi, xem ra không tốt, như vậy", cô đứng dậy, xoay xoay cổ tay, nụ cười càng sâu, "Tôi chỉ có thể dùng cách thứ hai, chính là - dùng võ với ngươi!"
Nói xong, nụ cười bên môi của cô trong nháy mắt tan biến, hướng về khuôn mặt tuần tú của Niếp Tích hung hăng đánh một đấm, ngay sau đó lại đá vòng một cái,"Binh" một tiếng, cả người Niếp Tích ngã xuống đất...
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
133 chương
44 chương
217 chương
21 chương
50 chương