Hàn Hân xuống xe trước, nhìn đến Ninh Dĩ Tầm cùng một nữ nhân khác xuống xe, trong lòng có chút không vui, trước kia chỉ có mình độc chiếm Ninh Dĩ Tầm, có một ngày lại phải nhìn em ấy cùng một nữ nhân khác ở bên nhau. Hàn Hân nhìn đến Niên Ấu Dư, đây là một người trẻ tuổi hơn mình, xinh đẹp hơn mình, khí chất ôn thuận, không có sắc bén, mang đến cho người khác cảm giác thật thoải mái. Hàn Hân tiếp xúc với rất nhiều người sắc bén, cho nên biết loại khí chất không sắc bén này cũng rất khó làm người khác quý mến, nếu được người khác yêu mến, khẳng định là do cô gái này có tính ẩn nhẫn cực kỳ cao. Không thể phủ nhận, đây là một cô gái cực kỳ vĩ đại, cái nàng kém mình bất quá chỉ là thời gian mà thôi. Thời gian là nhược điểm, nhưng cũng là ưu thế, Hàn Hân từ trước đến giờ đều có thói quen tất thắng, giờ phút này nội tâm đã có chút không xác định mình có thể thực sự là thắng hay không. Nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, không phải bản thân mình không đủ mạnh, mà là đối thủ cũng rất mạnh. Hàn Hân quan sát mình, Niên Ấu Dư biết, giống như mình cũng đang quan sát nàng, kỳ thật Hàn Hân không phải là người cực kỳ xinh đẹp, dung mạo nhiều nhất cũng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng Niên Ấu Dư hiểu rõ, trong chuyện tình cảm, dung mạo cũng chỉ là điều kiện thứ yếu. Ninh Dĩ Tầm dễ dàng hấp dẫn người khác nhìn đến, là một người tự tin dựa trêи dung mạo của mình, một trái tim không bị bó buộc, mang đến linh hồn tự do, trong ngoài kết hợp, lộ ra một cỗ khí chất không giống người thường. Hàn Hân cũng đồng dạng như vậy, không để cho bất luận người nào bỏ qua, đứng trong đám người, cũng cực kỳ phân biệt, hấp dẫn của nàng đến từ nội tâm, khí chất đều tản mát ra một cổ tự tin cường đại. Mà bề ngoài của nàng lại đặc hữu nhu hòa, cố ý nhu hóa, dung hợp với loại hơi thở cường đại, khiến cho nàng tỏa ra mị lực không giống người thường. Niên Ấu Dư hiểu rõ, trời sinh con người có tính cách ngưỡng mộ người giỏi hơn mình, đặc biệt là nữ nhân, nàng phát hiện bản thân mình rất hiểu Ninh Dĩ Tầm, tuy rằng Ninh Dĩ Tầm biểu hiện ra ngoài đều là bộ dáng không sợ hãi, nhưng kỳ thật nội tâm Ninh Dĩ Tầm cũng không mạnh mẽ, nàng hình như có thể dễ dàng lý giải được vì sao năm đó Ninh Dĩ Tầm lại đối với Hàn Hân nhất kiến chung tình. Loại ngưỡng mộ này căn bản không thể tiêu trừ, trước mặt Hàn Hân, Niên Ấu Dư biết mình yếu thế hơn nhiều. “Xin chào, tôi là Hàn Hân.” Hàn Hân đang đợi Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư đến gần mình, sau khi đến gần xong, nàng mỉm cười vươn tay với Niên Ấu Dư. “Xin chào, em là Niên Ấu Dư.” Niên Ấu Dư đồng dạng mỉm cười đáp lễ, nhẹ nhàng nắm tay Hàn Hân một chút, cái bắt tay như chuồn chuồn lướt nước này cũng khiến Ninh Dĩ Tầm nhìn thấy mà trong lòng run sợ. “Em có chút tò mò với chị, nên muốn để Dĩ Tầm giới thiệu, muốn được biết chị.” Niên Ấu Dư giống như giải thích ý đồ của bữa ăn này. “Vừa lúc, tôi cũng muốn biết em.” Hàn Hân cười đến có chút thâm ý nói. Ninh Dĩ Tầm không hiểu sao có chút khẩn trương, cô đặc biệt sợ Hàn Hân trở mặt, tuy rằng cô cũng biết rõ người yêu cũ của mình không phải là loại nữ nhân xấu xa, nhưng cô cũng cảm giác được bản thân mình rất vô thố, đứng ngồi không yên, đặc biệt dày vò, cô chỉ biết, mình không nên đáp ứng Niên Ấu Dư gặp mặt như thế này, bất quá cô cũng không có biện pháp từ chối yêu cầu của Niên Ấu Dư, dù sao Niên Ấu Dư cũng rất ít khi yêu cầu cô làm gì. Ninh Dĩ Tầm cũng đặc biệt sợ các nàng nói về mình, sau đó lại phát hiện hai người này cực kỳ ăn ý, các nàng nói đủ chuyện, nhưng cũng không nói đến Ninh Dĩ Tầm, điều này làm cho Ninh Dĩ Tầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi nghe các nàng nói chuyện phiếm, lại có cảm giác đặc biệt rất thú vị, Ninh Dĩ Tầm vốn xuất thân từ diễn viên, kiến thức văn hóa cũng không được tiếp xúc nhiều, nay gặp hai người này tán gẫu đến đặc biệt nghiêm túc, từ triết học cho đến nghệ thuật, khiến cho cô cảm giác như mình bị thất học, làm sao còn có cảm giác cảnh tượng người yêu cũ gặp người yêu mới, kỳ thật không giống một chút nào, tư vị này càng khiến cô cảm thấy đặc biệt không xong. Đồ ăn đã đưa ra hết, nhưng hai người kia cơ bản cũng chưa động đến một chiếc đũa, chỉ có một mình Ninh Dĩ Tầm yên lặng dùng cơm, đồ ăn mỹ vị, nhưng Ninh Dĩ Tầm nhai như nhai sáp, một chút cũng không cảm thấy ngon, chỉ là cô không ăn, thì cũng cảm thấy kỳ quái. Hàn Hân cùng Niên Ấu Dư tán gẫu hợp ý nhau như vậy, không có một chút bầu không khí gì gọi là ‘gặp tình địch đỏ mắt’ cả, ngược lại bản thân cô ngồi đây giống như điểm đen trong đêm tối, không có chút cảm giác tồn tại. Ninh Dĩ Tầm cũng không biết loại bầu không khí hòa thuận vui vẻ kiểu này thì cô có nên cảm thấy may mắn hay không. Đề tài là Niên Ấu Dư mở ra, Niên Ấu Dư hiển nhiên sẽ không nhắc đến Ninh Dĩ Tầm, Hàn Hân tự nhiên cũng sẽ không nói đến Ninh Dĩ Tầm. Ban đầu Hàn Hân còn không nắm được mục đích Niên Ấu Dư muốn gặp mình, sau đó lại phát hiện, Niên Ấu Dư hình như cũng không có mục đích, chỉ là muốn biết nàng mà thôi, đại khái chính là hiếu kỳ về tình địch. Hàn Hân cảm thấy Niên Ấu Dư quả là cô gái tốt, nếu không có Ninh Dĩ Tầm ngăn cách, nàng sẽ rất vui vẻ khi kết giao được một người bạn như Niên Ấu Dư, đáng tiếc. Niên Ấu Dư vốn chỉ là không muốn làm cho không khí xấu hổ, nên tùy ý nói về một đề tài nào đó, sau đó lại phát hiện Hàn Hân đều có thể đáp lại được bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa quan điểm còn rất độc đáo, học thức uyên bác, đây thực sự là một nữ nhân vĩ đại, nữ nhân vĩ đại như vậy, tuyệt đối là nữ nhân đáng giá Ninh Dĩ Tầm có được. “Chỉ lo nói chuyện phiếm, đồ ăn đều sắp lạnh rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.” Niên Ấu Dư nói xong, dù sao nàng cũng là mời người ta đến ăn cơm. “Gọi đồ ăn rất ngon.” Hàn Hân thuận miệng nói một câu, cũng là khẳng định. Đương nhiên Niên Ấu Dư nghe ra ý Hàn Hân muốn nói, Ninh Dĩ Tầm giúp nàng gọi đồ ăn, đều là những thức ăn nàng thích, Niên Ấu Dư nhìn đồ ăn trêи bàn một chút, cũng không thể nói Ninh Dĩ Tầm vô tâm, ít ra cũng đoán trúng một nửa, nhưng so sánh với người kia, nội tâm Niên Ấu Dư vẫn không khỏi có chút chênh lệch, giống như lại bị nhắc nhở một lần, bản thân mình ở trong lòng Ninh Dĩ Tầm cũng không quan trọng như Hàn Hân. Ninh Dĩ Tầm tất nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói Hàn Hân, cô không tự giác nhìn về phía Niên Ấu Dư, thấy trêи mặt Niên Ấu Dư cũng không có biểu hiện ra cái gì không vui, mới hơi hơi yên tâm. Nội tâm Ninh Dĩ Tầm tràn ngập áy náy với Niên Ấu Dư, cô nghĩ về sau mình nhất định phải chú ý đến sở thích của Niên Ấu Dư mới được. Ninh Dĩ Tầm thấy Hàn Hân gắp tôm vào chén, cô biết Hàn Hân thích ăn tôm, nhưng rất ngại bóc vỏ, cơ hồ rất ít khi chủ động lột vỏ. Ninh Dĩ Tầm có thói quen lột vỏ tôm cho Hàn Hân, giờ phút này cô không nghĩ nhiều, liền gắp tôm từ trong chén Hàn Hân để đến chén mình, dùng đũa cực kỳ kỹ xảo lột hết vỏ tôm, sau đó trả về chén cho Hàn Hân. Niên Ấu Dư nhìn thấy rất rõ, Ninh Dĩ Tầm dị ứng rất nặng với hải sản, cơ bản là không ăn hải sản, mà kỹ thuật bóc vỏ tôm lại cực kỳ lưu loát, nếu không cố ý học vì Hàn Hân, thì cũng là huấn luyện lâu dài mà ra. Ninh Dĩ Tầm lại không ngốc, cô cũng hiểu được giờ phút này bóc vỏ tôm cho Hàn Hân là không ổn, nhưng cô đối tốt với Hàn Hân cơ hồ chính là một loại bản năng, căn bản khiến cho cô không kịp suy nghĩ. Cho nên cũng chỉ có thể tự cứu lấy chính mình mà lột tôm cho Niên Ấu Dư. Niên Ấu Dư không biết nên cảm thấy tuyệt vọng hay là may mắn, chỉ cần một chi tiết nhỏ như vậy cũng khiến mình tuyệt vọng, liền biết bản thân mình chưa từng được Ninh Dĩ Tầm chân chính yêu đương qua, hay là may mắn, vì mặc dù đến bây giờ, Ninh Dĩ Tầm vẫn rất để ý đến cảm nhận của mình, ít nhất trong lòng Ninh Dĩ Tầm, mình cũng rất quan trọng. Ninh Dĩ Tầm làm xong, mới nhớ đến Niên Ấu Dư ở đây, bản thân cô như vậy thực sự là không ổn, cô cũng nhanh chóng gắp đến một con tôm, nhanh chóng lột vỏ để vào chén Niên Ấu Dư, vẫn còn luôn quan sát thần sắc của Niên Ấu Dư. Niên Ấu Dư hình như vẫn không có phản ứng gì. Nhưng lần này Ninh Dĩ Tầm lại rõ ràng, Niên Ấu Dư cũng không phải người trì độn, nàng không có khả năng không cảm thấy khổ sở vì chuyện thế này, đều duy nhất có thể giải thích là, Niên Ấu Dư bình tĩnh tự nhiên như thế là vì giả vờ, nghĩ đến chuyện gọi món rồi chuyện này, Niên Ấu Dư đều đang giả vờ bình thản, trong lòng Ninh Dĩ Tầm liền cảm thấy cực kỳ bất an. Cô cũng cảm thấy thực đau lòng, đặc biệt ảo não, cô không biết sao mình lại lột vỏ tôm cho Hàn Hân, nếu có thể, cô cực kỳ muốn thu hồi những động tác kia. Đương nhiên, giờ phút này cô còn chưa biết tâm cơ của Hàn Hân thì cô cũng thật khờ, giờ phút này, cô đã hoàn toàn biết Hàn Hân cố ý. Hàn Hân quả thật là cố ý gắp tôm, nàng đang thử Ninh Dĩ Tầm, cũng đang chờ phản ứng của Niên Ấu Dư, hiển nhiên Ninh Dĩ Tầm không làm nàng thất vọng, nhưng nàng lại có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Niên Ấu Dư. Mặc dù thua, mặt vẫn không đổi sắc, nếu không đủ yêu Ninh Dĩ Tầm, thì là do có tính ẫn nhẫn quá sâu, bất luận là loại nào, Hàn Hân đều đánh giá Niên Ấu Dư cực cao, quả thật là một cô gái cực tốt, mặc dù có thất bại, cũng tuyệt đối không yếu thế, khinh thường nửa điểm đáng thương đồng tình của người khác. “Em biết em thua, em hy vọng chị không cần rời khỏi chị ấy nữa, chị ấy thực yêu chị.” Niên Ấu Dư thừa lúc Ninh Dĩ Tầm đi rửa tay, đột nhiên mở miệng nói với Hàn Hân. “Lần này tôi trở về, tuyệt đối sẽ không rời đi nữa.” Hàn Hân còn nghiêm túc trả lời. Tuy rằng Niên Ấu Dư chỉ mới gặp Hàn Hân mấy tiếng đồng hồ, nhưng nàng biết Hàn Hân tuyệt đối không phải là loại ăn nói lung tung, lời của nàng đáng giá tin tưởng. “Chị ấy khẳng định sẽ áy náy với em, nhưng em sẽ không để cho nàng cảm thấy áy náy.” Khi Niên Ấu Dư quyết định, lòng nàng đau như dao cắt, nhưng nàng cũng không muốn để Hàn Hân nhìn ra nửa điểm cảm xúc, tự tôn của nàng không cho phép nàng yếu thế trước mặt Hàn Hân. “Cảm ơn, tôi cần một chút thời gian để cho nàng hoàn toàn thuộc về mình lần nữa.” Hàn Hân khẽ gật đầu nói. “Vậy chị nói chuyện với chị ấy một chút đi, em về trước.” Niên Ấu Dư cầm lấy túi xách của mình, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Hàn Hân nhìn bóng dáng đơn bạc của Niên Ấu Dư, không biết vì sao lại không có vui sướиɠ khi thắng lợi, nàng không biết Niên Ấu Dư chủ động rời khỏi như vậy, bản thân nàng có thể hoàn toàn có được Ninh Dĩ Tầm lần nữa hay không, hơn nữa, cho dù Ninh Dĩ Tầm trở lại bên cạnh mình lần nữa, trong lòng Ninh Dĩ Tầm thực sự có thể xóa bỏ Niên Ấu Dư đã lưu lại trong trí nhớ cô sao, tất cả đều không biết được. Ninh Dĩ Tầm từ nhà vệ sinh đi ra, lại phát hiện Niên Ấu Dư không có ở đó, nội tâm không hiểu sao lại có chút khủng hoảng, loại khủng hoảng này thực sự càng lúc càng mảnh liệt. “Ấu Dư đâu?” Ninh Dĩ Tầm có chút bối rối hỏi Hàn Hân. Hàn Hân nhìn biểu tình bối rối của Ninh Dĩ Tầm, đối với thắng lợi của mình lại càng thêm không xác định, loại bất an này lại càng thêm lớn lên. “Em ấy đi về trước.” Hàn Hân trả lời. “Tôi đến cùng với em ấy, sao em ấy lại một mình đi về trước.” Ninh Dĩ Tầm không tin hỏi. “Em ấy chuẩn bị chủ động rời khỏi tình tay ba này.” Hàn Hân cũng không giấu diếm, nói thẳng ra lựa chọn của Niên Ấu Dư. “Chị nói cái gì với em ấy? Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt.” Ninh Dĩ Tầm hỏi Hàn Hân, cô không hiểu sao đột nhiên Niên Ấu Dư lại rời đi, nghĩ đến mình sắp mất đi Niên Ấu Dư, cảm giác nội tâm bất an cùng bất lực, loại cảm giác này cực kỳ giống như cảm giác lúc trước Hàn Hân đề nghị chia tay với mình. “Tôi cần nói gì với em ấy sao? Hành vi của em không phải phản ứng từ nội tâm của em sao?” Hàn Hân hỏi, nàng cảm giác được giờ phút này Ninh Dĩ Tầm sợ hãi bất lực, tim Hàn Hân nhíu lại, nàng ý thức được, trong lòng Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư còn quan trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều, quan trọng đến mức làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. Ninh Dĩ Tầm không thể phản bác, nhưng nội tâm hiện tại cũng nhận thức rõ, giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô nhất định phải tìm Niên Ấu Dư về, cô lập tức gọi điện thoại cho Niên Ấu Dư, điện thoại vang lên hồi lâu, mới có người nhấc máy. “Chị rõ ràng không có lựa chọn, sao em có thể tự quyết định thay chị?” Ninh Dĩ Tầm chất vấn nói. “Trong lòng chị kỳ thật đã sớm có câu trả lời, chỉ là chị không muốn đối mặt mà thôi, cứ giằng co như vậy không có ý nghĩa.” Ninh Dĩ Tầm nghe được ngữ khí Niên Ấu Dư có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng, nói xong câu kia liền tắt điện thoại. Lần đầu tiên Ninh Dĩ Tầm nghe được Niên Ấu Dư dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy với cô, Ninh Dĩ Tầm ý thức được, Niên Ấu Dư thực sự là chuẩn bị rời khỏi mình. Ninh Dĩ Tầm cảm thấy không nên như vậy, cô cực kỳ lo lắng, giống như con thú bị nhốt đi tới đi lui trong phòng.