Niên niên hữu dư
Chương 70
Trần Tinh biết, nếu Niên Ấu Dư biết chuyện tình của Hàn Hân và Ninh Dĩ Tầm thì chỉ càng tăng thêm áp lực tâm lý cùng cảm giác không an toàn cho nàng thôi, cho nên Trần Tinh vẫn còn đang do dự rốt cục có nên nói cho nàng nghe hay không. Trần Tinh ngóng trông tình cảm Niên Ấu Dư và Ninh Dĩ Tầm mâu thuẫn mà chia tay, nếu Hàn Hân trở về không chừng là lý do thích hợp nhất, nhưng mà, Trần Tinh vẫn thấy Niên Ấu Dư không sai, hy vọng nàng chịu ít tổn thương hơn một chút. Dù sao nếu quả thật Ninh Dĩ Tầm quay đầu về phía Hàn Hân, thì thật sự có điểm đáng ghét, nhưng xét theo lý trí mà nói, Ninh Dĩ Tầm cho dù có thực sự yêu Niên Ấu Dư, thì tương lai hai người bọn họ cũng không nhìn thấy được ánh sáng.
Bất quá nếu Niên Ấu Dư chủ động hỏi, mình vẫn nên nói cho nàng đi, dù sao lỡ như Niên Ấu Dư bị knockout, ít nhất cũng biết nguyên nhân, không đến nổi thua không minh bạch. Trong lòng Trần Tinh vẫn thấy Hàn Hân có phần thắng khá lớn, dù sao cũng là 10 năm cảm tình, đáng tiếc Niên Ấu Dư là một người tốt như vậy, nói đi nói lại đều do Ninh Dĩ Tầm xấu xa, làm gì trêu chọc Niên Ấu Dư vô tội, mà cũng không thể trách Ninh Dĩ Tầm hoàn toàn nữa, trách nhiệm lớn nhất là Hàn Hân. Nàng ném Ninh Dĩ Tầm vào trong nước, nếu thấy khối gỗ ai mà không chủ động bắt lấy, Ninh Dĩ Tầm ôm khối gỗ vất vả duy trì mạng sống đi, thì Hàn Hân lại mang thuyền lớn lại đón, tất nhiên Ninh Dĩ Tầm sẽ do dự là lên thuyền lớn hay ôm khối gỗ rồi. Trần Tinh cảm thấy bản thân mình là người đứng xem còn cảm thấy rối rắm, quá nhiên tình cảm là chuyện phiền toái nhất mà.
Trần Tinh vẫn lựa chọn đem 10 năm cảm tình của Hàn Hân và Ninh Dĩ Tầm kể cho Niên Ấu Dư nghe. Niên Ấu Dư càng nghe càng thấy bất an, càng nghe càng thấy sợ hãi, nàng lập tức không còn tự tin với bản thân mình, nàng lấy cái gì chống lại 10 năm yêu nhau say đắm của Hàn Hân và Ninh Dĩ Tầm. Ninh Dĩ Tầm trãi qua 10 năm thanh xuân, tất cả trí nhớ đều là về Hàn Hân. Lúc Niên Ấu Dư tắt điện thoại, nàng phát hiện tay mình đã lạnh như băng.
Trần Tinh cảm giác được Niên Ấu Dư trầm mặc cùng bất an, đến khi Niên Ấu Dư nói cảm ơn, tắt điện thoại, Trần Tinh vẫn cảm giác được cỗ cảm giác không an toàn trong lòng Niên Ấu Dư, Trần Tinh không hiểu thở dài cho Niên Ấu Dư một hơi. Giờ phút này bữa sáng của nàng đã lạnh rồi, xem ra nàng phải hâm nóng lại một chút.
Vừa hâm nóng xong, chuẩn bị ăn thì Ninh Dĩ Tầm gọi điện thoại đến, đôi tình nhân này giống nhau lắm, canh thời gian đặc biệt vừa vặn.
“Chuyện gì?” Trần Tinh đành phải buông bữa sáng xuống, xem ra hôm nay bữa sáng này đại khái là nàng không cần ăn nữa.
“Hôm qua Hàn Hân liên hệ với em, chị ấy nói chị ấy ly hôn, chị nói vì sao chị ấy lại ly hôn?” Nỗi lòng Ninh Dĩ Tầm thực sự vẫn rất hỗn độn, cô không thể kể với Niên Ấu Dư, cũng chỉ có thể kể với Trần Tinh.
“Cô muốn biết nguyên nhân thì hỏi nàng đi, làm sao tôi biết nguyên nhân chứ.” Lại bị mình đoán trúng, quả nhiên Hàn Hân ly hôn, hơn nữa nghe ngữ khí của Ninh Dĩ Tầm, giống như là quay đầu tìm về Ninh Dĩ Tầm, rõ ràng là tâm Ninh Dĩ Tầm cũng rối loạn, nếu không ngữ khí của cô cũng không lo âu như vậy.
“Lúc trước chị ấy nói mang thai, em nghĩ chị ấy định sống hạnh phúc với chồng, em mới bức bản thân mình hết hy vọng, chị ấy thế nào lại ly hôn là ly hôn?” Ninh Dĩ Tầm biết rõ chính mình hiện tại không nên như vậy, nhưng là cô khống chế không được.
“Chị nghĩ nàng muốn có con.” Trần Tinh nổi lên một cỗ phiền toái, tình cảm của nàng còn lo chưa xong, lại phải làm cố vấn cho Ninh Dĩ Tầm, đặc biệt là Ninh Dĩ Tầm đang lâm vào tình tay ba, vừa thấy cũng biết là chuyện thật phiền, nhưng Trần Tinh vẫn nhận mệnh đem suy đoán của mình nói cho Ninh Dĩ Tầm nghe.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, muốn có con không phải dễ dàng lắm sao, không nhất định phải kết hôn mới được!” Muốn có con nên kết hôn rồi ly hôn quả thật rất vớ vẩn.
“Nàng là Hàn Hân, bối cảnh Hàn gia là cái gì, cả nhà đều quyền quý, có thể nhận một đứa con không rõ lai lịch sao? Đứa con này phải có danh phận rõ ràng, hơn nữa còn phải môn đăng hộ đối, đây là điều Hàn gia có thể nhận. Hơn nữa có con rồi, Hàn Hân cũng là mẹ, tất nhiên có thể dựa vào đứa con kia mà được bảo kê. Tính cách của Hàn Hân là loại đi 1 bước tính 10 bước, trong cuộc sống không cho phép có loại lệch lạc như vậy, nếu có lệch lạc sẽ lập tức điều chỉnh. Dây dưa với em 10 năm, chị đoán là điều bốc đồng nhất mà nàng làm. Hàn gia cũng không phải là dạng vừa, cho nên các người chia tay, cũng có thể là do Hàn gia tìm cách chia rẽ.” Trần Tinh cảm thấy thực sự cũng không khó đoán được phản ứng của Hàn gia khi biết được đoạn tình cảm của Hàn Hân và Ninh Dĩ Tầm.
“Nhưng cái gì chị ấy cũng chưa nói cho em biết….” Ninh Dĩ Tầm biết gia cảnh Hàn Hân là nhà quan chức, nhưng Hàn Hân chưa bao giờ nói về gia đình của chị ấy trước mặt mình, nên Hàn Hân có gặp áp lực gia đình hay không, cho đến bây giờ cô cũng không thể nào biết được. Ninh Dĩ Tầm cũng cho rằng Hàn Hân giống Trần Tinh, chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết, mà không cần dựa vào một người nào khác. Có lẽ đại khái là, Hàn Hân muốn giải quyết xong mọi chuyện rồi quay về tìm mình, nhưng là chị ấy vì sao lại gây gổ với mình, không nói với mình một tiếng, để mình chờ chị ấy, mình tuyệt đối sẽ chờ chị ấy mà, bây giờ bản thân mình làm thế nào đây, hiện tại bên người lại có Niên Ấu Dư rồi.
“Nói cho động vật đơn bào như em biết có ít gì, em có thể giải quyết vấn đề thay nàng sao? Trêи thực tế mâu thuẫn gia đình nàng, trừ bỏ nàng ra ai cũng không thể giải quyết thay nàng được.” Nói trắng ra là do Ninh Dĩ Tầm thiếu tính kiên nhẫn, Hàn Hân muốn gạt Ninh Dĩ Tầm là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Ninh Dĩ Tầm tắt điện thoại Trần Tinh, cô muốn chứng thật suy đoán của Trần Tinh nên chủ động gọi điện thoại cho Hàn Hân.
“Bây giờ chị đang ở đâu, tôi đi tìm chị.” Ninh Dĩ Tầm nghe Hàn Hân nói xong địa chỉ liền chuẩn bị ra ngoài, chính là lúc ra ngoài lại gặp phải Niên Ấu Dư.
“Em làm xong bữa sáng rồi, chị có muốn ăn một chút không?” Niên Ấu Dư chăm sóc hỏi.
“Không được, chị muốn ra ngoài một chút.” Bây giờ Ninh Dĩ Tầm không có khẩu vị gì.
“Chị sẽ quay về sao?” Thậm chí Niên Ấu Dư còn không dám hỏi có phải Ninh Dĩ Tầm đi tìm Hàn Hân hay không.
“Em nói ngốc cái gì đó, đương nhiên là trở về rồi.” Ninh Dĩ Tầm cười nói, cô thực sự thích Niên Ấu Dư, nhưng cô cũng rõ ràng bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn buông được Hàn Hân.
“Vậy em chờ chị.” Chỉ cần Ninh Dĩ Tầm nói về, nàng liền tin tưởng cô sẽ trở về.
“Uhm.” Ninh Dĩ Tầm nói xong liền xoay người rời khỏi Niên gia.
Niên Ấu Dư nhìn Ninh Dĩ Tầm xoay người, giống như hoàn cảnh trong mơ tối qua, nàng cảm giác tim mình co rút lại một chút, thực rất đau, nàng cũng không có tâm tình ăn bữa sáng, mặc cho hai phần ăn sáng dần dần lạnh ở trêи bàn.…//…
Ninh Dĩ Tầm lái xe vào một căn hộ sa hoa, đây là căn hộ cực kỳ an toàn, hơn nữa còn sát bờ biển.
Ninh Dĩ Tầm bấm mật mã, cửa tự động mở ra, cô nhìn thấy Hàn Hân cầm ly rượu đỏ trêи tay, đứng nhìn bờ biển bên ngoài cửa sổ, bóng dáng yểu điệu, thản nhiên nhưng lại xa cách, loại cao quý tao nhã này, là Hàn Hân trong trí nhớ của Ninh Dĩ Tầm, nữ nhân từng làm cô điên cuồng mê muội, dáng người kia một chút cũng không giống đã có em bé.
“Chị đã nghĩ mình hiện tại còn chưa được nhìn thấy em, có chút vui mừng ngoài ý muốn.” Hàn Hân nhìn về phía Ninh Dĩ Tầm mỉm cười, Ninh Dĩ Tầm dường như không có thay đổi gì, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, nhan sắc được cả nước công nhận, quả thật khiến cho người khác không thể rời mắt, bốc đồng như vậy, tùy tâm sở ɖu͙ƈ như vậy, làm bất cứ chuyện gì đều có thể không nghĩ đến hậu quả, có thể làm càn mà sống khiến cho người ta có chút hâm mộ.
“Không phải mỗi lần chị đều muốn cách xa tôi gắt gao sao?” Ninh Dĩ Tầm cười lạnh hỏi.
“Trước kia, em chưa bao giờ dùng ngôn ngữ lạnh nhạt như vậy với chị, em như vậy, chị sẽ khổ sở.” Hàn Hân đến gần Ninh Dĩ Tầm, đưa tay muốn chạm đến mặt Ninh Dĩ Tầm, bị Ninh Dĩ Tầm tránh được.
“Lúc trước không phải chị cũng khiến cho tôi khổ sở như vậy sao?” Ninh Dĩ Tầm cười lạnh hỏi ngược lại.
“Chị cũng không muốn đối lập như vậy, nhưng là chị không có biện pháp gì tốt hơn, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất em.” Hàn Hân giải thích nói.
“Cho nên bây giờ chị là muốn nói cho tôi biết, chị có nỗi khổ riêng, giống như Trần Tinh nói, vì áp lực gia tộc, vì muốn sinh một đứa con có danh phận môn đăng hộ đối rõ ràng mới kết hôn?” Ninh Dĩ Tầm hỏi.
Hàn Hân không có phủ nhận. Lúc trước vừa quen với Ninh Dĩ Tầm được ba năm, gia đình nàng đã biết chuyện, bức bách nàng tách khỏi Ninh Dĩ Tầm, nàng thỏa hiệp với gia đình, tạm thời kéo dài thời gian, vì bản thân mình tranh thủ vài năm tự do, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải kết hôn sinh con trước 35 tuổi. Kỳ thật Ninh Dĩ Tầm là điều ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc sống Hàn Hân, ngoài ý muốn cũng là lệch lạc, nàng muốn điều chỉnh lệch lạc này, nhưng phát hiện bản thân mình không thể điều chỉnh được, thậm chí còn vô cùng dung túng, phóng túng cho phép lệch lạc này tồn tại. Hàn Hân cũng hiểu rõ bản thân mình không có khả năng vì Ninh Dĩ Tầm mà bỏ qua sự kỳ vọng bồi dưỡng của gia tộc, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm với gia tộc, nên vẫn tìm cách làm cân bằng mối quan hệ giữa hai bên. Kết hôn sinh con ngược lại lại trở thành lợi thế lớn nhất để mình thoát ly khỏi gia tộc. Hàn Hân không biết bản thân mình cần bao nhiêu thời gian để đánh thắng trận này, nàng thậm chí còn không chắc mình có thể thắng hay không, cho nên cũng chỉ có thể làm cho Ninh Dĩ Tầm tạm thời rời đi.
“Chị có áp lực gia tộc lớn như vậy, vì sao không nói với tôi?” Ninh Dĩ Tầm thấy Hàn Hân không phủ nhận, liền biết Trần Tinh đoán đúng rồi.
“Nói cũng không làm gì, chỉ làm tăng thêm phiền não cho em mà thôi.”
Hàn Hân thản nhiên nói.
“Vậy ít nhất cũng để cho lòng tôi có cái để trông đợi, chị chỉ cần nói cho tôi thời gian, để tôi chờ 10 năm hay năm năm đều được, tôi đều nguyện ý chờ chị, chị quyết tuyệt bức tôi rời khỏi như vậy, chị không sợ tôi sẽ đi tìm người khác sao?” Ninh Dĩ Tầm đỏ mắt quát Hàn Hân, bây giờ cô nên làm cái gì bây giờ, cô biết mình vẫn còn tình cảm với Hàn Hân, cũng luyến tiếc Niên Ấu Dư, cô thậm chí còn có chút oán giận Hàn Hân khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Hàn Hân có chút lăng lăng nhìn Ninh Dĩ Tầm, đột nhiên cái gì cũng hiểu được, lại có chút không biết phải làm sao.
Nàng biết Ninh Dĩ Tầm không có kiên nhẫn như vậy, Ninh Dĩ Tầm không chờ lâu được 5 năm hay 10 năm, cho dù chờ 3 tháng đều không kềm chế được mà bức mình lập tức ly hôn, cho nên nàng cũng chỉ có thể đi hiểm chiêu, bức Ninh Dĩ Tầm đoạn tuyệt. Nàng nghĩ Ninh Dĩ Tầm yêu mình sâu đậm như vậy, hẳn là sẽ không dễ dàng đi tìm người khác.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
15 chương
156 chương
48 chương
1360 chương
5 chương