Thời điểm cửa lớn Hãn gia mở ra,  sau cánh cửa lộ ra thân hình cùng khuôn mặt của đối phương, Hoắc Nguyên Khanh ngây ngẩn cả người. Toàn thân phảng phất dường như bị sét đánh trúng không thể động đậy. Trái tim dường như cũng mừng như điên không cách nào tự kiềm chế. Thật giống như đã tìm kiếm thăm dò rất lâu, dùng hết trăm phương ngàn kế nhưng vẫn không tìm được báu vật mà mình muốn, vậy mà vào thời điểm không ngờ tới lại xuất hiện tước mặt mình cư nhiên lại không hề báo trước. Tinh tế, nhìn hình dáng trước mắt từ từ hiển hiện dưới ánh đèn dìu dịu,  hình thể mảnh khảnh, ngũ quan khéo léo xinh xắn, làm người khác không khỏi muốn thương yêu, như vậy lại vô cùng hồn nhiên, giống như tiểu tiên trên trời. Bởi vì tia sáng có chút yếu ớt, nàng vẫn chưa phát hiện ánh mắt nóng bỏng của mình ( ai nha đừng hiểu làm khúc này anh công tưởng em thụ là nữ nhân a), mong muốn tiến vào con ngươi đen bóng ôn nhuận của nàng, đáp lại hắn giống như là hươu con ngây thơ đơn thuần, thật là không tự chủ được muốn quyến rũ người khác phạm tội mà. Cảm thụ được thật giống muốn đem cái linh hồn kia hấp thụ vào từng tế bào của chính mình, lại một lần nữa nhịn xuống muốn dùng hai tay chạm đến sự vọng động của nàng. Hắn sợ tất cả những thứ này chỉ là mộng đẹp do chính mình sâu sắc hy vọng, mà mộng đẹp thì từ trước đến giờ luôn dễ dàng tỉnh dậy. Cũng sợ trước mắt chính mình từ lúc sinh ra liền bắt đầu chờ đợi tìm kiếm tình nhân trong mộng, lại chỉ trong chớp mắt liền tiêu biến. Trong nháy mắt tại thời điểm chính mình trầm mặc bất động, lại dường như ác mộng đã trở thành sự thật, đối phương lặng lẽ lùi lại một bước. Ở trong mắt hắn, thật giống như nàng sợ hãi liền muốn rời xa hắn, buộc hắn lập tức cũng tiến một bước, đồng thời theo bản năng chăm chú nắm lấy tay của nàng. Cảm giác được nàng kinh ngạc, nhưng là hắn không thèm để ý, khiến cho hắn cảm động chính là hắn cảm nhận được thân thể cùng nhiệt độ của nàng là thực không phải mơ đâu. Nhưng là thanh âm của nàng lại như một cây kim đâm thủng không gian yên tĩnh không khỏi làm người khác chấn động. Âm thanh cũng không khó nghe, ôn hòa mềm mại, lời nói rõ ràng nhỏ nhẹ mang theo thoáng trầm thấp gợi cảm, là âm thanh có thể động viên lòng người. Mà điều đáng nói là, mặc kệ là thanh âm quyến rủ dễ nghe, nhưng vẫn không thể che giấu một sự thật, đó chính là thanh âm của nam nhân, chứ không phải nữ nhân như hắn nghĩ. “Cậu là nam nhân!” Kinh ngạc làm cho hắn không để ý lễ phép mở miệng dò hỏi. “Đúng vậy a, ta là thật trăm phần trăm nam nhân.” Được cậu khẳng định mà khiến lòng hắn đáp loạn, làm Hoắc Nguyên Khanh áy náy không thôi. Tuy rằng lập tức nói áy náy, mà hắn cũng ngại ngùng cười nói không hề để ý,  trong lòng biết chính mình vẫn như cũ đã  làm thương tổn đối phương. Bởi vì cậu kia là không giấu được tâm sự, vẻ mặt chính là cho thấy lúng túng cùng thẹn thùng, da dẻ giống như sứ trắng càng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt. Nhìn đôi mắt cậu thẳng thắn cùng mê người đích xác thần sắc ngượng ngùng, Hoắc Nguyên Khanh chấn động trong lòng, tại đầu tiên nhìn liền xúc động chính mình tiếng lòng không phải là này đó sao? Vậy mình tại sao lại đi quan tâm giới tính của cậu làm gì chứ, đây chẳng qua là thế tục thiển cận thôi, chẳng lẽ bởi vì lý do nhỏ bé không đáng kể này, liền từ bỏ nhớ thương nửa cuộc đời từ bỏ người mà mình mông đợi yêu thương nhất sao?  . Cái này cũng là Hoắc Nguyên Khanh tuổi còn trẻ, lại có thể tại ăn tươi nuốt sống trên thương trường, ánh mắt chuẩn xác không chậm trễ chút nào, ngay thời khắc đầu tiên đã đưa ra quyết định vĩnh viễn. “Hãn tiên sinh xin chào, tôi là Hoắc Nguyên Khanh, phụ thân Trấn Vân. Cám ơn cậu trong khoảng thời gian này chăm sóc nhi tử.” Trong lòng như đã đưa ra quyết định, ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh thâm trầm một lần nữa tự giới thiệu chính mình, hy vọng có thể xóa bỏ ác ý vừa rồi do chính mình làm cho cậu mất tự nhiên để lấy lại ấn tượng lần đầu gặp mặt a~. Cùng mình nắm lấy tay nhau, bàn tay nhỏ bé mà non mềm, chỉ là ở ngón tay có một ít vết chai nhỏ. Ngón tay như giống xuân hành thon dài, móng tay sạch sẽ chỉnh tề, hiện ra màu sắc mê người. Nhìn bàn tay mình ngăm đen cương tính bao lấy bàn tay bạch ngọc nhu đề lại cảm thụ sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến càng làm cho hắn đắm chìm quên mất thanh âm Hãn Du Sinh. Bởi vì như thế, khi nghe được hai tiếng “Tiểu An” một cái tên xa lạ, không khỏi làm hắn sinh ra tí tẹo nghi hoặc. Nhưng hắn không nghĩ tới, nghi vấn nho nhỏ như vậy lại tựa hồ như bom kíp nổ, đủ để phá hủy tất cả nóng bỏng cùng  hi vọng nảy sinh ái tình của Hoắc Nguyên Khanh. Hãn Du Sinh thời điểm  cảm thấy nghi ngờ trong ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh, lại giống như tâm ý tương thông nói: “Tiểu An là con trai của tôi ” Như vậy một câu bình thường vô hại, lại như sấm sét giữa trời quang đánh vào trong đầu Hoắc Nguyên Khanh, gây nên một trận sóng to gió lớn trong nội tâm hắn.