Hãn Du Sinh một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ buồng tắm bước ra, trong nháy mắt trong không khí tản ra khí vị khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thật vất vả đem hai đứa nhỏ tinh lực dồi dào đưa lên giường ngủ, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng sinh hoạt, thời gian đã lặng lẽ sắp đến 9: 30, Hãn Du Sinh không khỏi lo lắng nhíu mày. Từ bỏ, chính mình pha chén trà hoa cần thiết để thả lỏng tinh thần, sau đó lại từ trên người Tiểu Vân tìm được ba số điện thoại cậu quyết định gọi thử một lần. Chán nản thả tay xuống đầu bên kia không có người trả lời điện thoại, ba số điện thoại, một số hoàn toàn không có người trả lời, hai số còn lại cũng không có ai tiếp, đương nhiên cũng sẽ không có người trả lời. Hãn Du Sinh thở dài, cậu vẫn chưa từng gặp tình huống giống như vậy, liền không khỏi thầm trách cứ cha mẹ đứa nhỏ không có tận cùng chiếu cố càng không có trách nhiệm. Trời sinh nhẹ dạ, thiện giải nhân ý, cậu ngược lại là âm thầm lo lắng đối phương có hay không đã gặp cái gì nên không cách nào đến đoán đứa nhỏ được. Vừa từ trong miệng Tiểu Vân lấy được một ít thông tin cũng không tính là nhiều gì, chỉ biết là Tiểu Vân họ Hoắc, gọi là Hoắc Trấn Vân, phụ thân thì lại gọi là Hoắc Nguyên Khanh. Đến mẫu thân thì chỉ thì thầm nói: “Không có”. Sau đó dáng dấp rũ mắt, làm cho cậu không khỏi sinh lòng thương tiếc, thật chặt ôm lấy tiểu thân thể nhóc con. Có lẽ là bởi vì mới vừa dọn nhà, hơn nữa còn nhỏ tuổi, không có cách nào cung cấp thông tin một cách cặn kẽ, chỉ có được số điện thoại trong nhà mình, điện thoại công ty phụ thân cùng tài xế lão Vương. Nguyên bản Hãn Du Sinh dự định nếu như Tiểu Vân biết địa chỉ nhà mình, liền tự mình đưa nhóc về nhà. Trong lòng là có nghi hoặc nói tại sao bên trong nhà tiểu Vân lại không có người nghe điện thoại, sau đó mới biết được từ miệng tiểu Vân, nguyên lai bởi vì Hoắc gia nhân khẩu đơn giản, cũng không có nhiều hầu gái, cho nên lão Vương bá bá vừa làm tài xế vừa kiêm luôn đầu bếp. Đến nỗi quét tước thì lại mướn người hầu, một tuần ba lần đến dọn dẹp. Mà Hoắc phụ bởi vì tự mình lái xe, cho nên lão Vương chỉ đảm nhiệm việc chuẩn bị ba bữa cơm cùng với việc đưa đón Tiểu Vân đến trường học. Liền thở dài, cảm thấy suy nghĩ nhiều cũng vô ích, sau đó cậu quyết định uống một bình trà hoa để làm cho thần kinh căng thẳng của mình được buông lỏng chút ít, chăm chú nhìn hài tử đang yên yên tỉnh tỉnh ngủ trên giường, thuận tiện chờ đợi vì cậu không biết lúc nào người nhà Tiểu Vân sẽ xuất hiện. ※ ※ ※ Hoắc Nguyên Khanh dừng xe ở trước nhà trẻ hoa hướng dương, cửa xe cũng chưa kịp đóng, vừa bước nhanh hướng hành lang bên trong nhà trẻ mà đi đến, vừa ở trong lòng nguyền rủa. Ngày hôm nay bởi vì xí nghiệp xảy ra chuyện, nên lẽ ra hắn có thể tan ca về nhà đúng giờ thì lại phải vào dự hội nghị từ 5 giờ kéo dài đến tân 4 tiếng. Toàn bộ hội nghị, quả thực là một đoàn hỗn loạn, thật vất vả để khống chế tình cảnh, đến lúc giải quyết ổn thỏa thì cũng đã đến 9 giờ nên mới tuyên bố tan họp. Vốn chỉ muốn trở về văn phòng lấy một ít đồ vật liền về nhà nghỉ ngơi, không ngờ tới vừa bước vào văn phòng liền nhận được một cuộc điện thoại đến từ bệnh viện, báo rằng lão Vương sau khi mua sắm chuẩn bị trở về xã khu hoa hướng dương, đã xảy ra tai nạn xe, thương thế mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lại rơi vào hôn mê, bởi vì lão Vương không có người thân, nên bệnh viện không có cách nào liên lạc, mãi đến khi lão Vương vừa tỉnh, mới vội vã nhờ người thông báo cho hắn. Điều này cũng biểu thị rằng trong khoảng thời gian này, căn bản không có người đi đón Hoắc Trấn Vân về nhà, hắn biết rõ nhà trẻ sẽ không nhận trách nhiệm chăm sóc trẻ em sau khi tan học. Nên ngày hôm nay chắc chắn là con trai hắn không phải là đã chờ đợi suốt 4 tiếng đồng hồ đi~, mặc dù bình thường Trấn Vân biểu hiện coi như là rất bình tĩnh, nhưng nhóc vẫn chỉ là đứa nhỏ 5 tuổi a~! Tuy rằng hắn đối với xã khu hoa hướng dương là có lòng tin tuyệt đối về sự an toàn, dù sao nó từ bên trong đến ở ngoài đều do Hoắc thị đứng đầu xây dựng nên, nhưng mà chuyện một đứa nhỏ 5 tuổi ban đêm một mình ở bên ngoài, thì đúng là một chuyện ngu xuẩn không thể khiến người ta an tâm được. Vừa nghĩ tới nhi tử kia thân thể nho nhỏ giờ khắc này khả năng chính là đang co rúm lại trong góc tối, sợ hãi khóc lóc, làm cho tâm của người làm cha như hắn không đánh mà đau. Sãi bước nhanh về trước, trong lòng cảm giác nặng nề, phóng tầm mắt nhìn chung quanh toàn bộ khu vườn, bao quát cả hành lang, nhưng là một bóng dáng ma quỷ cũng không có, càng không cần phải nói đến bóng dáng con trai hắn. Không buông tha lại hướng trên hành lang đi đến, bỗng nhiên một vật nhỏ đặt ở trên hành lang, dưới ánh trăng sáng vật thể màu trắng hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đi về phía trước nhìn thử, bên trong tờ giấy là ghi lại lời nói, ôm lấy một chút hy vọng nhìn vào nội dung, nguyên bản thần kinh căng thẳng của hắn, trong phút chốc thả lỏng xuống. Lời nói ghi lại cho hắn, đại thể nói cho hắn biết nguyên nhân mang đi Trấn Vân đi, cùng phương thức liên lạc và địa chỉ nhà. Nhìn thấy địa chỉ đối phương lưu lại, hắn khẽ nhíu mày, vừa vặn nằm sát vách hai tòa nhà. Lại nhìn đến chữ viết đối phương tựa như nước chảy mây trôi, tuy rằng xinh đẹp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là được viết ra từ tay nam nhân.( ai nha thí dụ bây giờ em viết anh có biết là nam hay nữ hok a~) Ghi lại lời nói phần cuối đề tên Hãn Du Sinh, ở trong lòng hắn khẽ lặp lại cái tên này, hắn không tự chủ được đối với chữ viết này đúng là hảo đẹp mà, làm hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ cùng hảo cảm. Nhận ra được chính mình bản tính vô tình, vậy mà chỉ với tên cùng chữ viết của một người chưa từng gặp mặt lại khiến trong lòng hắn sinh ra hảo cảm mà trước nay chưa từng có. Trong lòng luôn cảm thấy ngày hôm nay tựa hồ như có một việc trọng đại sắp phát sinh đối với bản thân mình, nhưng là chính mình cũng không biết rõ, chỉ là tim chợt khẽ đập một cách lợi hại, từng tế bào toàn thân nổi lên một trận gây rối không rõ nguyên do, đặc biệt là thời điểm khi nhìn thấy cái tên Hãn Du Sinh kia. Hoắc Nguyên Khanh lắc lắc đầu, đem cái hiện tượng này quy nạp thành cảm kích đối với cái người tên Hãn Du Sinh kia. Tuy rằng sâu trong nội tâm chính mình lại mãnh liệt phủ nhận ý nghĩ này. Đem tờ giấy ghi lại lời nói cẩn thận xếp vào túi trong tây trang, hắn bước chân kiên định bước thẳng về hướng xe, chuẩn bị đi đến Hãn gia chào hỏi, cũng là mang Hoắc Trấn Vân đón về nhà. Chỉ là, chính hắn tựa hồ như không phát hiện ra bản thân mình là do lý trí hay theo bản năng lại thận trọng đem một tờ giấy hẳn là không quá quan trọng xếp lại kỹ càng đồng thời đem nó đặt ở trong túi áo… Một vị trí gần nhất với tim mình.( ai vậy mà tác giả cũng nghĩ ra ha…. thật bái phục đi)