Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm
Chương 2
“Ai!” Giả vờ ai oán thở dài, Liên Thu Nguyệt “đã xà tùy côn thượng”(1) tiếp lời Hoắc Nguyên Hi “Không phải là ba ba ngươi sao?”
(1) Đã xà tùy côn thượng: xem xét thời cơ thuận theo tình thế mà có những hành động đúng dắn khôn ngoan.
“Ba ba xảy ra chuyện gì.” Hoắc Nguyên Hi cùng mẫu thân một đáp một hát nói tới Song Hoàng(2).
(2) Song Hoàng: có nghĩa là kịch rối, hay còn một ý nghĩa khác nữa là hát nhép, hát nhép ở đây cũng là một loại hình nghệ thật của Trung Quốc, một người đúng sau màn hát, đọc lời thoại, người còn lại thì trên sân khấu biểu diễn.( Ây da ở đây cứ hiểu là 2 mẹ con bọn họ phối hợp ăn ý a~).
“Cái này, mẹ vốn là không muốn nói a~, sợ làm cho các con lo lắng” làm ra vẻ lau đi khóe mắt căn bản không tồn tại nước mắt, Liên Thu Nguyệt nói tiếp “Nhưng là, ta thực sự quá lo lắng, bởi vì ba ba các con gần đây thân thể không được tốt, mấy ngày trước cho A Mát kiểm tra, A Mát nói ba ba các con bởi vì lớn tuổi, lại quá vất vả, cho nên tim gặp một ít vấn đề, cần phải cố gắng điều dưỡng thân thể.”
A Mát là em trai Thu Nguyệt- Liên Thu Lương, năm nay 38 tuổi, chưa kết hôn, là viện trưởng cho bệnh viện của Hoắc gia, con người nho nhã, sạch sẽ khí tức phảng phất giống như học giả, nhưng không phải là diệu thủ hồi xuân(3), hành y tế thế.
(3) Diệu thủ hồi xuân: ý khen ngợi là y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Cảm tình thế giới thành mê. Chính mình sau khi tốt nghiệp, một mực đảm nhiệm chức vụ y sư cho gia đình Hoắc gia.
Tuy cùng Liên Thu Nguyệt tuổi thọ cách nhau rất lớn, mà Liên Thu Nguyệt đối cái này chênh lệch 12 tuổi này cũng không quan trọng đối vơi em trai mình cưng chiều không ít, so với Hoắc lão gia và các con của mình chỉ có hơn chứ không kém.
Cũng bởi vì như thế, vào thời điểm Hoắc Chính đang đeo đuổi Liên Thu Nguyệt, đối với Liên Thu Lương cực điểm nịnh bợ,cái này cũng là bởi vì yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, đạo lý này quả thực quá sâu sắc a~ đúng chất cáo già trên thương trường.
Tình hình như thế từ trước đến sau khi kết hôn chưa từng thay đổi, thậm chí mấy lần Hoắc Chính động viên không được Liên Thu Nguyệt, vẫn cứ phải đến nhờ em vợ đứng ra giải quyết, mới có thể dẹp loạn được a~. Cho nên mỗi vấn đề có liên quan đến Liên Thu Nguyệt thì chỉ vấn đề nhỏ, chỉ cần mời Liên Thu Lương ra, bảo đảm mã đáo công thành.
Nói ra cũng kỳ quái, Liên Thu Nguyệt tính cách tinh quái, ngang dọc Hoắc gia muốn làm gì thì làm, nhưng đối với tiểu đệ đệ Liên Thu Lương thì lời nói nhỏ nhẹ không triếp, bảo bối tới cực điểm, quả thực là nói gì nghe nấy, quả nhiên là một vật khắc một vật, không qua loa được.
Đối mặt tình hình như thế, bọn tiểu bối Hoắc gia đúng là phục sát đất, đại gia trưởng Hoắc gia-Hoắc Chính vừa ao ước vừa đố kị, càng thêm trông ngóng vào Liên Thu Lương.
Chính bởi loại công năng đặc dị này nên rất được người nhà họ Hoắc kính yêu, Hoắc Chính cùng Liên Thu Nguyệt càng không chỉ một lần hi vọng Liên Thu Lương vào Hoắc gia ở cùng bọn họ.
Nhưng Liên Thu Lương lại cố ý dùng lời nói nhỏ nhẹ từ chối, họ cũng biết rõ cá tính Liên Thu Lương là trong cứng ngoài mềm,nên bất đắc dĩ chỉ có thể coi như thôi, cuối cùng quyết định tìm mua chỗ ở cho Liên Thu Lương, Liên Thu Lương cũng vô điều kiện chối từ mà nhận lấy.
Bởi vì cùng Hoắc gia quan hệ mật thiết,bởi vậy bọn tiểu bối Hoắc gia dùng cách xưng hô A Mát để gọi Liên Thu Lương.
“Như vậy, Thu Lương cữu cữu có nói ba ba cần điều dưỡng như thế nào không?”
“A Mát nói, tốt nhất là từ chức tổng tài, không cần quan tâm chuyện của công ty qua nhiều. Tốt nhất là có thể thả lỏng tâm tình xuất ngoại, giải sầu.”
Mấy câu nói đến tựa hồ là vì muốn Hoắc Chính khỏe mạnh,nhưng tình hình thực tế trong lòng mọi người đều rõ, thứ nhất chính là vị trí tổng tài xí nghiệp Hoắc thị muốn thay người làm một chút xem sao, thứ hai là bởi vì bản thân Thu Nguyệt muốn lấy việc công làm việc tư một vòng tròn hoàn du thế giới mộng đẹp mà thôi.
Hoắc Nguyên Khanh ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút thoáng thấy cha mẹ đệ muội ánh mắt dường như đèn pha tập trung ở trên người hắn, trong đó xen lẫn Liên Thu Nguyệt vô cùng đắc ý, Hoắc Chính cầu xin, đồng lõa hoắc Nguyên Hi khiêu khích cùng với tiểu muội Hoắc Như Nguyệt xem kịch vui.
“Nhưng là…, ” buông thực khí (cứ hiểu là khí chất khi ăn đi nha, khó quá mờ), Hoắc Nguyên Khanh tiếp nhận tách cà phê nóng hổi, “Con hai ngày trước nhìn thấy Thu Lương cữu cữu, ” thoáng dừng lại đem ánh mắt đảo qua mọi người, “Cậu rõ ràng rất cao hứng gọi con bảo là chúc mừng mẫu thân, nói là thân thể của phụ thân một điểm xấu đều không có, năm mươi mấy tuổi nhưng thân thể vẫn rất tốt,những người 30~40 tuổi căn bản không sánh được.”
Lời nói làm tứ phía kinh ngạc, người nói thì cứ bình chân như vại, ngược lại là người nghe thì mang một bộ dáng như đang chột dạ, đặc biệt là Liên Thu Nguyệt, mắt thấy liền muốn không nhịn được mặt.
“Hơn nữa, Thu Lương cữu cữu còn nói…., ” không để ý chút nào những ánh mắt chung quanh, Hoắc Nguyên Khanh ung dung thong thả uống cà phê sau đó nói tiếp: “Phụ thân mẫu thân tình trạng thân thể rất tốt, tiếp sinh hai đứa nhỏ nữa cũng không thành vấn đề.”
Trong nháy mắt, hai vị thành viên Hoắc gia mang theo nụ cười ranh mãnh, mập mờ ánh mắt trôi về hướng cha mẹ hành chú mục lễ.
Hoắc Nguyên Khanh thì lại như một người không có chuyện gì tiếp tục ăn điểm tâm, uống cà phê, đồng thời rất hài lòng vì phát hiện cuộc đối thoại nhàm chán này, cũng không có ảnh hưởng đến con trai đang ăn uống.
Hoắc Nguyên Hi càng không sợ chết đối Hoắc Chính nói: “Ba! quả thực không sai nha, bảo đao chưa lão, lúc nào đó liền cho chúng con thiêm tiểu đệ, tiểu muội đi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Chính liền rất vui vẻ càng cười càng đắc ý, hoàn toàn không hề có một chút phong độ nào của lão tử.
Riêng bản thân Liên Thu Nguyệt thì vừa tức vừa xấu hổ, một khuôn mặt tươi cười lập tức chuyển hồng, miệng càng nói không ra lời.
“Hoắc Nguyên Khanh, cái đứa nghiệt tử này, con muốn chọc ta tức chết a~” thật vất vả mới nói ra lời, Liên Thu Nguyệt tức giận liền kêu đích danh con trai mà nói.
Mắt thấy nhi tử đối với mình không có nửa phần phản ứng, ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái rồi phớt đi, càng làm Thu Nguyệt tức giận thêm bà nghiến răng, vừa chuyển động ý nghĩ, quyết định thay đổi chính sách.
“Ta thật là khổ mệnh a! 18 tuổi bị lừa gạt tiến vào lễ đường, 19 tuổi liền sinh Hoắc Nguyên Khanh ngươi- là một đứa con xấu, làm mẹ 33 năm kiêm thiếu phụ luống tuổi có chồng. Hiện tại chỉ muốn để cho các ba ba ngươi về hưu, theo ta cùng ra nước ngoài đi một chút, ngươi không thể hiếu thuận mà chấp nhận chức vụ này sao? Sớm biết sẽ như vậy ta liền không gả cho ba ba ngươi, sinh ra ngươi một đứa con xấu muốn tới bắt nạt ta, ngay cả một tâm nguyện nho nhỏ cũng không đáp ứng ta, ta đi chết thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
7 chương
93 chương
80 chương
64 chương