Niệm Xuân Quy

Chương 22 : Chỉ điểm

Hết thảy phát sinh trong phủ thái tử, Mộ Trường Hủ hoàn toàn không biết gì cả. Sự tình đã xảy ra, có oán trời trách đất cũng không có ý nghĩa gì. Thà để thời gian hối hận mà ôn tập học hành thì tốt hơn. Tâm yên tĩnh, vốn là ảo não phiền muộn, cũng dần dần tán đi. Mộ Nguyên Xuân lại canh cánh trong lòng vô pháp thoải mái, gọi Phương mama tới, thấp giọng phân phó vài câu. Phương mama vâng lệnh, lặng yên lui xuống Trong Y Lan viện. Mộ Niệm Xuân đang luyện chữ, đây là nhiệm vụ sau khi học xong do Trần nương tử giao, mỗi ngày chí ít luyện tập hai tờ giấy. Trước sau giờ ngọ đều là khuê học, muốn luyện, chỉ có thể là buổi tối. Bốn góc thư phòng thắp nến, ánh sáng ấm áp nhu hòa soi rọi bên trong. Lông mi Mộ Niệm Xuân rũ xuống thật dài, vẻ mặt chuyên chú. Thạch Trúc tâm thần không yên đứng mài mực, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Mộ Niệm Xuân, như muốn hỏi cái gì lại thôi. Vài lần như vậy, Mộ Niệm Xuân rốt cuộc buông bút xuống, cười hỏi: “Thạch Trúc, em đã có chuyện muốn hỏi, vì sao không nói?” Thạch Trúc bị nói trúng tâm tư, mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Nô tỳ không, không có gì muốn hỏi.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười: “Ở đây không có người khác, chỉ có chủ tớ hai chúng ta. Trong lòng em có gì không hiểu thì cứ hỏi, Ta sẽ không trách em.” Thạch Trúc lấy dũng khí hỏi: “Nô tỳ ngày hôm qua đi tới cửa hàng hương liệu mua túi bột hoa đào, có phải là đã cho vào canh không ạ?” Vì vậy, đại thiếu gia mới bị dị ứng? “Phải.” Mộ Niệm Xuân nói ngắn gọn. Tuy rằng đã nằm trong dự liệu, nhưng tự mình nghe Mộ Niệm Xuân thừa nhận, vẻ mặt Thạch Trúc vẫn vô cùng khiếp sợ. Bật thốt lên: “Tiểu thư, cô không sợ nô tỳ không giữ được bí mật sao?” “Đương nhiên là không.” Ánh mắt Mộ Niệm Xuân trong suốt tràn đầy tín nhiệm: “Thạch Trúc, em là người thân cận nhất bên cạnh ta. Nếu ta không tin em, ta còn tin được ai?” Thạch Trúc nghe xong lời nói này cực kỳ cảm động: “Tiểu thư, nô tỳ vụng về, không biết nói lời êm tai. Tiểu thư tín nhiệm nô tỳ như vậy, sau này chỉ cần tiểu thư phân phó một tiếng, nô tỳ lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày.” Mộ Niệm Xuân khẽ cười một tiếng: “Ta không cần em phải lên núi đao xuống biển lửa cái gì. Em nhớ kỹ, mặc kệ gặp phải chuyện gì, quan trọng nhất là bảo vệ chính mình. Nếu ta xảy ra chuyện gì, em không được quan tâm cùng nhảy vào, không cứu được ta mà còn nguy hiểm theo. Tấm lòng trung thành, không phải là cùng ta đồng sinh cộng tử, mà thời điểm ta nguy nan, trở thành đường lui của ta.” Ưu điểm của Thạch Trúc là đôn hậu trung thành và tận tâm, khuyết điểm là một khi trái tim đã chết thì trong mắt sẽ tắt hi vọng. Cố chấp không gì sánh được. Hi vọng cô ấy hiểu mong muốn của nàng. Thạch Trúc sợ sệt chốc lát, yên lặng suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Tiểu thư nói đúng, nô tỳ đã hiểu sau này phải làm thế nào.” Mộ Niệm Xuân mím môi, mỉm cười. Thạch Trúc thực sự hiểu tâm ý nàng sao? Chỉ sợ là chưa chắc. Tính tình một người không thể đơn giản như vậy là có thể đảo ngược. Có điều, có bắt đầu là tốt rồi. Ngày sau còn nhiều thời gian. Cửa bị gõ, giọng nói vui vẻ hoạt bát của Ngọc Trâm vang lên: “Tiểu thư, nô tỳ đưa đồ ăn khuya tới.” Thạch Trúc vội vàng cười đi mở cửa. Ngọc Trâm trời sinh tính hoạt bát thích nói chuyện. Có cô ấy, trong thư phòng nhất thời náo nhiệt lên. “Tiểu thư, hôm nay ăn khuya là canh đậu đỏ ngân nhĩ.” Ngọc Trâm ân cần nói: “Nên ăn lúc nóng đi ạ, để lạnh sẽ không ngon nữa.” Mộ Niệm Xuân cười ừ một tiếng, nếm thử một miếng, liền nhíu nhíu mày: “Cho hơi nhiều đường, vị ngọt át mất vị thơm của đậu đỏ.” Lần sau nhớ nói với đầu bếp. Còn nữa, đừng thả nhiều đường phèn, cho một chút đường cát là được.” Ngọc Trâm vâng một tiếng, sau đó nhịn không được cười nói: “Tiểu thư, đầu lưỡi của cô thật đúng là lợi hại. Có thể phân biệt các loại đường khác nhau.” Hầu hạ Mộ Niệm Xuân hơn một tháng, Ngọc Trâm dần dần lĩnh giáo sự yêu cầu của Mộ Niệm Xuân với đồ ăn. Mộ Niệm Xuân cười, nhìn Ngọc Trâm nói: “Lá gan của em thật đúng là càng lúc càng lớn, dám sắp đặt cho cả chủ tử hả.” Vừa nói vừa đặt chén xuống, thuận miệng nói: “Còn dư lại, hai em ăn đi.” Ngọc Trâm tham ăn vui mừng cười nói: “Đa tạ tiểu thư, Đinh Hương hôm nay không có lộc ăn rồi, vừa lúc bị mẹ cô ấy kêu đi.” Mộ Niệm Xuân cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia châm chọc. Đinh Hương đúng là bị mẹ cô ta gọi đi. Sau sẽ đi chỗ nào, cũng chưa chắc là tới chỗ mẹ cô ta. Thạch Trúc tựa hồ cũng đã nhận ra cái gì, nghi ngờ nhìn Mộ Niệm Xuân. Chuyện đại thiếu gia bị dị ứng, đúng là tiểu thư lén ra tay. Lúc này, Đinh Hương bị kêu đi khỏi Y Lan viện, đúng là có chút liên tưởng không hay! Có Ngọc Trâm ở đây, Mộ Niệm Xuân không tiện nói thêm gì, chỉ nhìn Thạch Trúc, thâm trường ý vị nở nụ cười. Thạch Trúc trong nháy mắt đã hiểu, không khỏi trong lòng tức giận, âm thầm nắm chặt tay. Đinh Hương này, đúng là ăn cây táo, rào cây sung. Chờ cô ta quay lại, nàng nhất định không bỏ qua. Khi Ngọc Trâm rời đi, Mộ Niệm Xuân mới nghiêm mặt dặn dò: “Chuyện này chỉ có em biết, trước mặt Đinh Hương tuyệt không được tiết lộ nửa điểm. Càng không thể để cho cô ta nhận thấy được em nổi lòng nghi ngờ.” Thạch Trúc nghe không hiểu ra sao: “Nhưng…” Biết rõ Đinh Hương là cơ sở ngầm của người khác, vì sao còn phải nhân nhượng? Vạn nhất Đinh Hương ngày sau làm ra sự tình quá đáng hơn bây giờ thì làm sao? “Giữ lại Đinh Hương, ngày sau còn có lúc dùng.” Mộ Niệm Xuân nhẹ bỗng nói một câu, liền không chịu nói thêm nữa. Thạch Trúc nhất thời ngây ngốc: “Tiểu thư, cô phân phó làm gì nô tỳ cũng đều nguyện ý. Nhưng mà nô tỳ thật sự không hiểu gì hết cả.” Khuôn mặt thanh tú, lúc này đã nhăn như mướp đắng. Biết rõ Đinh Hương không tốt đẹp gì, còn phải tiếp tục chung sống như không có gì dưới một mái hiên. Đối với nàng thực sự quá khó. Mộ Niệm Xuân bị vẻ mặt khổ sở của Thạch Trúc chọc cười: “Có gì mà khó, em cứ coi như không biết, giống như trước đây là được. Em sẽ mau thích ứng thôi, sau này loại chuyện như vậy còn nhiều, em cũng không được để lộ chân tướng.” Thạch Trúc buộc phải đáp ứng, biểu tình thực bị tráng, khiến Mộ Niệm Xuân không nhịn được cười. Nhân sinh như hí, tất cả đều chỉ là diễn xảo. Không phải ai cũng trời sinh diễn trò, hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ và hiện thực lại buộc con người ta phải học được cách đóng kịch. Kiếp trước nàng thua khi bắt đầu, nhưng ở trong cung nhanh chóng lớn lên, cẩn thận và tùy thời, nhìn sắc mặt để mà hành động, trải qua năm tháng tôi luyện, điều đó như hòa tan vào máu, thành bản năng của nàng. Thạch Trúc cũng phải mau sớm lớn lên, thực sự trở thành phụ tá đắc lực của nàng. Đến giờ hợi, Đinh Hương trở về. “Tiểu thư, nô tỳ đã trở về.” Đinh Hương hơi có chút ngập ngừng: “Nô tỳ lâu ngày chưa về, cha mẹ có nhiều chuyện hỏi, kết quả trì hoãn thời gian, trở về hơi chậm một chút.” Trong mắt Mộ Niệm Xuân lóe lên, như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Không sao. Thỉnh thoảng mới vậy, đừng lo lắng. Sau này chuẩn ngươi cách nửa tháng về thăm cha mẹ một lần.” Đinh Hương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui mừng tạ ân. “Mấy ngày nay, ngươi làm việc tận tâm tận lực, ta đều ghi nhận.” Mộ Niệm Xuân dịu dàng mỉm cười, thái độ thập phần ôn hòa, hoàn toàn là bộ dạng chủ tử mua chuộc: “Đây là ngươi nên được.” Đinh Hương cảm tạ ân đức nói một đống lời cảm kích, sau đó dõng dạc thề thốt trung tâm. Cuối cùng còn ân cần hầu hạ Mộ Niệm Xuân rửa mặt chải đầu, xong xuôi mới lui xuống. Thạch Trúc từ đầu đến cuối nhìn một màn này, ngay cả một lời cũng không có cơ hội chen vào. Im lặng đứng một phía, gương mặt khiếp sợ và ngơ ngẩn. Mộ Niệm Xuân ngoắc ý bảo Thạch Trúc tới gần, hứng thú hỏi: “Cảm giác thế nào?” “Nếu như không phải đã biết trước, nô tỳ tuyệt đối nhìn không ra Đinh Hương có vấn đề.” Thạch Trúc thành thành thật thật đáp, sau đó buồn rầu thở dài: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không làm được như Đinh Hương.” Cùng là nha hoàn, vì sao nàng và Đinh Hương lại chênh lệch lớn như vậy? Mộ Niệm Xuân cười khích lệ nói: “Kẻ am hiểu diễn trò, trên mặt tựa như mang theo mặt nạ, tuyệt sẽ không để cho người khác dễ dàng đoán trong lòng mình đang suy nghĩ gì. Đinh Hương sẽ là mục tiêu và tấm gương của em, ngày nào đó em có thể tiến tới được bước này, thì đó là chân chính đủ tư cách. Thạch Trúc dùng sức gật đầu. Sau đó lo lắng nhìn xung quanh nói: “Đinh Hương đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết đi đâu.”