Niệm Tiên Quyết

Chương 68 : Nhặt được Khai Vân Chưởng

Kể đến thì tại sao khi Bá Thiên Vũ mất tích, những tên lính đeo mặt nạ của hắn luôn đầy tình thương người, quý đồng bào, lại không bao giờ xuất hiện nữa, mặc dù những băng cướp do Chí Cương tạo ra đều chỉ có thực lực cao lắm là Ngưng Lực cảnh tầng 1? Họ thông minh, biết rõ đó là bẫy nên không dại mà đưa đầu ra? Không, họ không thể thông minh như vậy. Mà tất cả đều là do Bá Thiên Vũ đã chỉ thị. Á đu! Chỉ thị hồi nào thế men? Chẳng lẽ trong lúc hắn bất tỉnh, hắn hiện hồn về báo mộng à men? Đcm, hư cấu nhé! Lại bảo hư cấu nữa, sao tối ngày bảo hư cấu hoài vậy trời. Sao không bao giờ nghĩ, một người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh như hắn thì khi hành động tất sẽ có kế sách dự phòng? Đã là người tính toán, mưu sâu trí lược, thì ai cũng có phương án A, B, C, D để đề phòng trường hợp phương án A thất bại, thì lập tức thi hành phương án B, C, D để thay thế, vì dĩ nhiên là con người, ai cũng từng có sai lầm. Bá Thiên Vũ cũng vậy. Cái ngày mà hắn vừa tát Số 4 xong, khi ra ngoài cổng hắn đã căn dặn một tên lính quèn, chuyển lời về cho bảy tên lính óc cớt của hắn: “Nếu đến trưa mai ta vẫn chưa về. Hãy giải tán lực lượng, quay trở về cuộc sống bình thường. Nếu không cả nhà sẽ bị diệt”. Do vậy nên kế hoạch của Chí Cương thất bại là điều hiển nhiên. Lính của Bá Thiên Vũ đúng là có tình thương người, nhưng họ lại càng yêu quý gia đình nhỏ của họ hơn hết, cho nên họ không có khùng đến nỗi đi đánh đổi mái ấm nhỏ chỉ để cứu những người dưng không quen biết. “Lòng tốt nên đặt đúng chỗ, đặt đúng ở khả năng của mình. Và hãy tuyên thệ, có chết hãy chết một mình, đừng liên lụy đến một sinh vật nào khác, dù là một con chó”. Chính là lời dạy đầu tiên của Bá Thiên Vũ đối với 8 tên lính óc cớt của hắn. Việc hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ hình con chó, là vì hắn muốn 8 tên lính óc cớt của hắn luôn ghi nhớ lời tuyên thệ, chứ hắn đâu có rãnh háng mà lấy chiếc mặt nạ con chó đê tiện ra đeo trên mặt để cho người ta cười thúi mặt. - Lão… lão gia? Bá Thiên Vũ vừa vác Chí Cương từ cửa sau đi vào Dưỡng Lão Trang, môt vị trung niên tầm 45 tuổi, mặt khá phúc hậu, có một nốt ruồi nhỏ ở mày trái, để râu dê, đang cầm kéo tỉa cây lập tức kinh ngạc nói. Trung niên này cũng không phải ai xa lạ mà chính là người đeo mặt nạ đã đứng trước cửa Dưỡng Lão Trang chờ hắn ở mười ngày trước, là tên lính mang số hiệu “Số 8”. Bá Thiên Vũ nhìn trung niên, tay trái giơ ra, vẫy vẫy gọi trung niên lại. Trung niên thấy hành động này thì biết ngay đó là lão gia. Trung niên liền đưa bộ mặt vui vẻ đi lại, quan tâm hỏi. - Lão gia, ngài không sao… Bốp! Ây vậy mà thật tội nghiệp cho vị trung niên, không ngờ con chó Bá Thiên Vũ lại tát trung niên một tát mạnh đến nỗi chảy cả máu miệng, hình như còn có cái răng sâu đã bắn ra ngoài. Hắn lạnh giọng. - Nếu đây là kẻ đã giết ta, sau đó giả mạo ta đến đây, ngươi cứ như vậy gọi hai tiếng “lão gia” để bại lộ thân phận? Trung niên nghe vậy thì hiểu ra, lập tức cúi người nhận lỗi. - Là ta ngu si thưa lão gia, mong lão gia nguôi giận. Bá Thiên Vũ cũng chỉ có thể than thở hai từ “óc cớt” đối với trung niên, hắn nói. - Tập hợp mọi người lại. Tối nay ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố. - Dạ, ta đã rõ rồi thưa lão gia. Trung niên nhận lệnh. Bá Thiên Vũ cũng không dừng lại lâu. Hắn nhanh chân mang Chí Cương xuống tầng hầm. Sau khi cho Chí Cương uống một viên Hồi Thương Đan do chính hắn điều chế, hắn lột hết quần áo trên người Chí Cương, dùng vải đen trùm đầu Chí Cương để Chí Cương không nhìn thấy quan cảnh xung quanh, rồi dùng xích lớn treo Chí Cương lên một cộc gỗ hình chữ thập. Hoàn toàn khiến Chí Cương giống như cái ngày mà Chúa Jesus bị người ta xử tử, vì chỉ có làm như vậy mới khiến Chí Cương hoàn toàn trở nên bất động khi tỉnh. Tiếp đó thì hắn ngồi trên ghế, chờ đợi Chí Cương bình phục thì sẽ bắt đầu một màn tra tấn, khai thác những thông tin hắn cần. - Ồ, đây là? Trong lúc cơ thể Chí Cương đang bốc khói, những vết thường dần dần khép lại nhờ hiệu dụng của Hồi Thương Đan. Bá Thiên Vũ kiểm tra trên quần áo Chí Cương để tìm một chút tài sản thì kinh ngạc khi phát hiện ra một quyển sách trông khá cũ. Hắn vội cầm quyển sách mỏng dính, hẳn là chỉ có vài trang lên, xem xét. - Bát phẩm Chưởng pháp – Khai Vân Chưởng? Đọc tên quyển sách cũng thấy hay hay. Hắn nhanh tay lật đến trang đầu tiên, cái trang mà lúc nào cũng là giới thiệu này nọ. "Chưởng pháp giành cho Khai Lực cảnh bao gồm chín phẩm. Yếu nhất là Cửu phẩm, mạnh nhất là Nhất phẩm. Khai Vân Chưởng là Chưởng pháp Bát phẩm, do một vị cường giả Linh Sư cảnh bí ẩn tùy ý vung tay lên trời, phá tan mây đen mà tạo thành. Tu luyện Khai Vân Chưởng có thể khiến Khai Lực cảnh dưới tầng 3, có thể đối chiến với một chưởng thông thường của người tầng trên, hoặc hơn năm linh huyệt". Đọc xong những dòng giới thiệu, hắn liền bị bất ngờ. - Đù, hóa ra chuyện đánh đấm của Khai Lực cảnh cũng không đơn giản như bề ngoài. Vậy mà cứ tưởng thằng nào có nhiều linh huyệt hơn, tu vi cao hơn, thằng đó sẽ thắng chứ. Bá Thiên Vũ bất giác đưa mắt nhìn Chí Cương trần như nhộng, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. - May là bố mày đã đánh úp, không để con đượi này được chơi. Không thì nếu để hắn xuất ra Khai Vân Chưởng, thuyền ai lật còn chưa biết. Mặc dù trong sách đã có ghi rõ, Chí Cương với tu vi Khai Lực cảnh tầng 2 dùng Khai Vân Chưởng thì cũng chưa chắc đã thấm thía với một chưởng thông thường của Bá Thiên Vũ, người vừa tu luyện Niệm Tiên Quyết, lại vừa khai mở được 100 linh huyệt. Nhưng ngặt nỗi là hắn éo biết Chí Cương có tu vi gì nên đành chịu, cứ cho là Chí Cương có tu vi Khai Lực cảnh tầng 7, 8, 9 mà so sánh. Hắn chưa thành Linh Nhân cảnh, chưa thể nhìn thấu được tu vi của một người. Mà dù thành Linh Nhân cảnh rồi, cũng chưa chắc đã biết được chính xác tu vi của một Linh Nhân cảnh khác. Thế giới này vốn dĩ là vậy, đánh sai thằng thì xác định bái bai cuộc đời. Cũng giống như Chí Cương đây, thấy Bá Thiên Vũ còn non, cứ tưởng hắn hư cấu lắm là Ngưng Lực cảnh tầng 10 viên mãn nên không đề phòng, cứ mãi mê bám theo để rồi bây giờ phải đóng vai thành Chúa Jesus, bị treo trên cây thánh giá đầy tội nghiệp. May là Bá Thiên Vũ còn chưa mang đinh ra đóng vào tứ chi, không thì khổ. - Xem nào. Bá Thiên Vũ lật sang kế tiếp, tiến vào nội dung tu luyện Khai Vân Chưởng. "Yêu cầu để tu luyện Khai Vân Chưởng: phải khai mở được 50 linh huyệt cơ bản và linh huyệt đứng ở vị trí 58 (nằm ở bụng)". Đọc đến đây, Bá Thiên Vũ liền trợn mắt lên. - Á đù. Ở bụng bố có đến năm chục cái linh huyệt, vậy cái nào là linh huyệt thứ 58 vậy? Nói thế sao bố mò đây? Bây giờ hắn đã bắt đầu hiểu ra một cái vấn đề khó nhai nếu muốn tu luyện Khai Vân Chưởng hoặc các loại Chưởng pháp khác. Đó là xác định được cái linh huyệt này tên gì, cái linh huyệt kia tên chi. Không biết linh huyệt nào là linh huyệt nào thì sao có thể làm theo hướng dẫn? Thử bậy, thử bạ thì liệu có gây ra hậu quả gì nghiêm trọng? Hắn thở nhẹ một hơi chán nản. - Lại cần phải có thêm thông tin, có thêm sơ đồ linh huyệt rồi. Khổ. - Mà… phải rồi. Biết đâu trong đây lại có vẽ hình để giảng thuật cho người tu luyện dễ hiểu? Nghĩ đến điều này, hắn lập tức lật qua trang kế tiếp và nở nụ cười, vì nội dung của trang này hoàn toàn giống như hắn dự đoán. Nó mặc dù không có vẽ đầy đủ 100 linh huyệt, chỉ có 50 linh huyệt cơ bản và linh huyệt ở vị trí thứ 58. Nhưng như vậy là đã đủ, hắn cũng chỉ có Chưởng pháp Khai Vân Chưởng thôi, không có Chưởng pháp khác nên cũng không cần biết tên những linh huyệt kia. Cứ để sau này lại tính tiếp.