Niệm Tiên Quyết
Chương 14 : Là Hổ, nhưng thích hù dọa người!
Không như Long, sinh ra đã là thiên tài, đi đâu cũng vác cái bản mặt kiêu ngạo, khinh thường mọi thứ, mọi sinh vật trên đời.
Bá Thiên Vũ, hắn là Hổ, một sinh vật thích sống trong thầm lặng, bàng quang với mọi thứ, mọi sinh vật ngoài mục tiêu chính hắn đang săn đuổi tựa như Hổ rình mồi.
Nhưng đừng nghĩ con người hắn, một con Hổ chỉ đơn giản như vậy.
Long và Hổ vì điều gì lại được đặt ngang hàng với nhau?
Long là sinh vật Thiên sinh, mang trong người thế vận nghịch thiên, cuồng ngạo đến cực điểm.
Long là biểu tượng của sức mạnh, dũng mãnh, ngang tàn, người chưa gặp thì cũng đã sợ danh uy thổi đến. Là của quyền thế. Và là của sự may mắn do thế vận trời cao dẫn dắt.
Nhắc đến Long, vạn vật sẽ nghĩ ngay đến ba từ “RỒNG VÔ ĐỊCH!”.
Còn Hổ là sinh vật Địa sản, mang trong người khả năng đột biến vô thường, lặng lẽ lại sắc bén đến cực điểm.
Hổ là biểu tượng của sự nổ lực, uy nghiêm, dữ tợn, người chưa gặp chưa biết nhưng một khi đã gặp thì tất phải sợ. Là của trí tuệ, sự vượt khó. Và là của sự tự do, khát khao mãnh liệt.
Nhắc đến Hổ, vạn vật chỉ nghĩ được ba từ “HỔ BẤT BẠI!”.
Cho nên một khi để con Hổ Bá Thiên Vũ điên người, tất cả đều phải trở nên sợ hãi!
- Dường như chúng mày chưa biết tao là ai thì phải?
Chỉ là một câu nói, một ánh mắt, một gương mặt lạnh lùng lại vô cùng uy nghiêm đến từ Bá Thiên Vũ.
Không biết tại sao và vì điều gì, cặp đôi trai tài, gái sắc cùng hai tên nam tử to con theo ở phía sau đều bỗng nhiên trắng mặt, trở nên cực kì hoảng sợ một cách khó hiểu.
Cơ thể, tâm lý họ giờ đây dường như cũng đã không còn nằm trong sự điều khiển của họ nữa.
Họ không dám đáp lời hắn mà chỉ im lặng, rồi vô thức lùi bước chân trong từng cơn run rẩy. Sự kiêu ngạo, tự cao, ỷ bản thân mạnh nên xem thường phế vật của họ đã hoàn toàn biết mất như chưa từng có.
Bá Thiên Vũ tiến lên một bước chân, tay rẻ tóc qua trán để làm tăng thêm sự đáng sợ cho gương mặt của một thằng từng là đại ca giang hồ ở Phố Đèn Đỏ. Giọng hắn âm lãnh.
- Tao chỉ cho chúng mày một lựa chọn duy nhất. Để lại tiền bồi thường cho tài sản và thuốc men là 100 lượng bạc, rồi cút.
- Không, ta… chúng ta không… trả đó, ngươi.. ngươi dám làm… làm gì chúng… ta không?
Thiếu nữ gái sắc ôm tay thiếu niên, còn thiếu niên trai tài thì gắng gượng hết sức, từ chối không trả tiền vì số tiền đó là quá lớn, bằng mẹ nó 3 tháng tiền ăn chơi của họ rồi. Trong người họ giờ chỉ còn chưa đến 60 lượng, lấy đâu ra mà trả.
Lúc này, họ chỉ còn có thể trông chờ vào việc tên phế vật này tự biết đánh không lại hai Luyện Khí cảnh nên bỏ qua, không làm tới. Vậy thì họ mới có cơ hội để chuồng khỏi nơi đây, tránh xa tên phế vật nhưng cực kỳ tà ma, đáng sợ này.
- Làm được gì các ngươi ư? Khà khà…
Thế nhưng đối với lời của họ, Bá Thiên Vũ chỉ đơn giản là cười khẩy và nói.
- Đúng, một tên phế vật như ta thì chả làm gì được các ngươi. Nhưng mà các ngươi đừng quên lấy điều này, ta là người của Bá gia, là cháu ruột của gia chủ Bá gia!
Hắn chợt rét lạnh âm thanh, nói như lời thì thào của ma, quỷ.
- Từ nãy đến giờ, các ngươi chửi Bá gia, lăng nhục Bá gia ra làm sao, ta đều nghe, đều thấy rõ, thậm chí là cả việc đòi ngồi lên đầu của ông nội ta, hay là bắt Bá gia ta làm gia tộc chi nhánh cho Đổng gia của các ngươi.
- Các ngươi nghĩ, Đổng gia của các ngươi có thể gánh chịu được cơn giận dữ của Bá gia chúng ta không?
Phải, đây chính là phong cách trừng phạt của Bá Thiên Vũ đối với những đứa thích xộn lào, ỷ mạnh hiếp yếu trong nhiều năm qua.
Lấy bối cảnh phía sau để đè người chứ không cần phải động tay hay động chân!
Mà điều này cũng dĩ nhiên thôi, bởi nếu hắn dùng tay, chân đánh người thì danh hiệu phế vật, hắn đã không thể mang được cho đến tận bây giờ.
Chỉ cần vài lời hù dọa, cộng với đó vẻ mặt dữ tợn, nói tất làm, thì không một thằng nào đủ thiếu não để có thể dám bỏ qua lời cảnh cáo của hắn cả.
- Ngươi nói láo, chúng… chúng ta chưa hề mắng… chửi gì Bá gia. Ngươi nói tầm bậy!
Thiếu niên nghe vậy thì lập tức tiến qua một cảnh giới cao hơn của sự sợ hãi. Mặt hắn xanh xao, miệng liên tục phủ nhận những điều Bá Thiên Vũ vừa vu khống.
Hắn thật sự không thể ngờ, tên súc vật Bá Thiên Vũ này lại chơi chó đến như vậy, dùng lời vu oan giá họa đổ lên đầu hắn, lên Đổng gia của hắn.
Trời ơi, nếu Bá gia tin lời hắn, nổi trận lôi đình thì hắn sẽ thành tội nhân thiên cổ của Đổng gia mất.
Đổng gia chỉ là một thế lực nhị lưu, cha ông cao lắm chỉ được vài ba vị Ngưng Lực cảnh giữ nhà thì làm sao có đủ sức để chống với đại gia tộc Bá gia sừng sửng có trên chục vị Ngưng Lực cảnh đây trời ơi là trời?
Bá Thiên Vũ tiếp tục cười âm hiểm, nói.
- Tầm bậy? Đúng, là tầm bậy đấy!
- Bất quá ta lại nói cho ngươi biết. Lời của ta, có thể tất cả người trong Bá gia đều không tin, nhưng riêng ông nội của ta, cũng là gia chủ của Bá gia thì chắc chắn sẽ tin, vì ngươi hẳn cũng biết, ông nội ta yêu thương ta như thế nào rồi đấy.
- Ngươi… ngươi…!
Nghe đến những ma âm, lạnh lẽo này, thiếu niên trai tài đã hoàn toàn gục ngã, không còn khả năng để kháng cự được nữa.
Chịu thôi, cái chuyện gia chủ Bá gia yêu thương đứa cháu phế vật nên không bao giờ đồng tình việc đuổi cổ hắn ra khỏi Bá gia, cả cái trấn Thanh Hà này ai mà chả biết. Thế nên cái lý trong lời hù dọa của Bá Thiên Vũ là không thể bị chối từ.
Chỉ có thể tin, chẳng thể cãi!
Bịch!
Thiếu niên trai tài cùng thiếu nữ gái sắc mang theo vẻ tuyệt vọng, ngã ngồi xuống đất.
Bởi lẽ Gia chủ Bá gia tin lời hắn vậy thì chả khác gì cả cái Bá gia đều tin lời hắn. Đổng gia của hai người có thể sẽ còn con đường sống vì nguyên bản sự tình cũng không phải do cao tầng Đổng gia tự tiện cuồng ngôn, nhưng hai người, kẻ bị Bá Thiên Vũ vu oan là người sủa những câu trèo đầu Bá gia thì tất không thể sống.
- Hư… hư… hức…
Thiếu nữ gái sắc không kiềm được nỗi sợ, nước mắt rơi xuống lả chả, vang vọng cả một không gian đoạn đường.
Khiến những người xung quanh, những kẻ xem kịch đều vô cùng hài lòng, thoải mãn, thầm nhủ đáng đời bọn bất lương.
- Hừ, một lũ ti tiện.
Bá Thiên Vũ cũng chán nói thêm với hai người.
Hắn dùng một cước đánh ngất thiếu niên trai tài, rồi đưa tay bóp lấy cằm của thiếu nữ gái sắc nâng lên.
Đôi mắt sắc liệm như dao của hắn nhìn nàng, nói.
- Xấu như chó, ai mà thèm sàm sỡ ngươi hả con điếm!
Chát!
Tiếp đó là một tát mạnh vào mặt nàng, đánh cho nàng ngất đi.
Bá Thiên Vũ nhanh tay lục lọi cơ thể hai người, lấy hết vòng vàng, hoa tai, tiền bạc rồi nói với hai tên người hầu to con đang co rúm một chỗ.
- Lần này, ta tha. Nhưng nên nhớ, sẽ không bao giờ có lần sau.
Hắn quay người, bất quá khi đang chuẩn bị đi đến chỗ người mẹ đáng thương, đánh thức bà dậy thì bất chợt hắn nhận thấy một cảm giác kỳ lạ phả vào người hắn, cứ như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, say đắm không rời, làm hắn phải lập tức đưa đôi mắt hổ quay thẳng về một hướng.
“Hử, không có ai?”
Nhìn vào quán Tiểu Tiểu Lâu, ngay vị trí cảm nhận được không thấy ai, ngoài ở xung quanh có vài ba lão già mỉm cười, gật đầu với hắn cùng một thiếu nữ rất xinh đẹp, tóc búi thành hai cục tròn tròn đáng yêu trên đầu cũng đang đưa mắt ngó hắn, nhưng chắc chắn không phải ánh mắt kia, ánh mắt mà hắn đã cảm ứng.
“Hài, chắc là do thiếu vitamin A quá nên hoa mắt đây mà. Đệt cụ, lát mua bí đỏ về nấu canh ăn cho bổ mắt mới được”.
Bá Thiên Vũ đành nhíu mày hổ, quay về việc cần làm.
- Ê chim, tỉnh!
Lay lay người mẹ vài cái, Bá Thiên Vũ thấy bà có vẻ sắp tỉnh người thì đặt hết tài vật vừa cướp được trên người đôi trai tài, gái sắc lên người bà.
Sau đó liền cất bước rời đi, thẳng một mạch đến Bách Mại Dược Các, chứ cũng chả còn gì để nói hay để làm ở nơi đây.
Việc thì tôi đã giải quyết rồi, tiền bạc bồi thường cũng ở nơi đó, bà tự lo con bà với gian hàng của bà đi thôi. Chào nhé!
Đó là phong cách làm việc của con Hổ Bá Thiên Vũ.
Chỉ làm việc mà mình muốn làm chứ chả thèm để tâm đến những thứ khác.
“Những lời cảm ơn đầy nước mắt hay những lời tung hô ngập trời? Thôi, cho bố xin hai từ yên bình".
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
10 chương
145 chương
69 chương
105 chương
35 chương