Niệm nô kiều
Chương 15
CHƯƠNG 15
Ở một gian phòng khác, Tễ Hồng Lẫm cùng Tễ Thấm Diêu đang nghĩ cách từ trong miệng ba nữ tử kia tìm chút manh mối. Nhưng địch nhân lại che dấu rất tốt, bọn hắncũng không lấy được đáp án nào có lợi. . . . . .
“Hai vị công tử, Tam công tử kia sao còn chưa trở về a?” Bạch y nữ tử Tiểu Thiến cảm thấy kỳ quái đầu tiên.
Tễ Hồng Lẫm cùng Tễ Thấm Diêu thuộc loại người một khi đã chuyên tâm vào công sự thì sẽ không bận tâm đến những việc tư như vậy, nhưng nghe Tiểu Thiến vừa nói, bọn họ mới phát giác Tấn Nhã xác thực đã ra ngoài thực lâu !
“Có thể nào là lạc đường hay không?” Lam y nữ tử Đóa Nhi dự đoán, “Nơi này của chúng ta rất lớn a!”
“Thấm Diêu ngươi chờ ở đây ! Ta trước ra ngoài tìm xem!” Hồng Lẫm đứng dậy, ngoài mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng mồ hôi toát ra trên đầu đã tiết lộ tâm tình của hắn.
Hồng Lẫm còn chưa đi tới cửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Kì Viêm khoanh tay, tà tựa vào cửa, đôi thẳng nhìn chằm chằm vào hai nam nhan trong phòng.
Kì Viêm xuất hiện cũng hấp dẫn ánh mắt của Hồng Lẫm, “Nam nhân này rất nguy hiểm” – đây là ý niệm đầu tiên trong lòng hắn khi nhìn thấy Kì Viêm. Sau đó ánh mắt hai người đối diện nhau, trong ánh mắt của Kỳ Viêm là lãnh khốc mang theo tàn bạo, sâu không thấy đáy, lạnh đến thấu xương rồi lại tràn ngập khí phách. “Hắn chính là người khống chế tất cả” – Bản năng của Hồng Lẫm nói với chính hắn như vậy!
“Ngươi nếu muốn tìm đứa nhỏ kia! Hắn vào Hoa Lôi phòng.” Kì Viêm tà mị nói.
“Cái gì! Tam công tử tiến Hoa Lôi phòng làm cái gì?” Tiểu Thiến kinh hãi, ai chẳng biết, căn phòng kia là dùng để khai bao cho thanh quan!
Hồng Lẫm vừa nghe, cũng không quản Kì Viêm ở đây, phân phó Thấm Diêu: “Thấm Diêu về nhà! Ta mang theo Tiểu Nhã đi sau!”
Thấm Diêu tất nhiên cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm của Kì Viêm, vì thế thực thuận theo đáp: “Hiểu rồi!”
Đang nói chuyện, Hồng Lẫm đã hướng Hoa Lôi phòng mà chạy đi, khi lướt qua bên người Kì Viêm, Kì Viêm liền dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ mới nghe được nói: ” Nhanh đi bảo hộ thứ quan trọng nhất của ngươi đi!”
“!” Hồng Lẫm cảm thấy lời này có ý khác, nhưng cũng không dùng lại cước bộ mà đi thẳng tới Hoa Lôi phòng.
Kì Viêm thấy được biểu tình kinh ngạc của Hồng Lẫm khi nghe thấy hắn nói như vậy, hắn đứng ở cạnh cửa nhìn Hồng Lẫm đi xa, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn đã lâu không thấy, xem ra đây chính là một hồi trò chơi rất thú vị. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hồng Lẫm mạnh mẽ đá văng cửa của Hoa Lôi phòng, người trong phòng cũng không có phản ứng gì quá lớn, Hồng Lẫm liếc mắt một cái liền thấy trên giường có người, hắn chậm rãi tới gần, đến khi nhìn rõ ràng lại khiến hắn ngây ngẩn cả người, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này!
Tấn Nhã bị một kẻ không biết tên đặt ở dưới thân không nói, áo đã bị lột sạch, hai tay bị cột trên trụ giường, khóe mắt lộ ra giọt nước mắt trong suốt, trên mặt có dấu vết bị đánh qua. Cái kẻ đang áp y đang không ngừng chạm vào da thịt của Tấn Nhã, hiện tại đôi trư thủ kia còn đang muốn mở nút kết trên quần của y! (trư thủ: tay heo)
“Súc sinh!” Không đợi nói nhiều, Hồng Lẫm liền kéo người nọ ra.
Tên trung niên cảm thấy có người đến làm phiền mình tầm hoan mua vui, tất nhiên là khó chịu tới cực điểm, mở miệng liền mắng: “Ôi. . . . . . Ông nội ngươi. . . . . . A!”
Hồng Lẫm không đợi hắn mắng xong đã đánh cho hắn một đòn hiểm, “Ngươi tính là cái gì, ngay cả y mà cũng dám chạm? Muốn chết!” Lúc sau lại là một trận quyền đấm cước đá. . . . . .
Tên trung niên bị Hồng Lẫm đánh cho kêu ai ai liên tục, thống khổ đến tột cùng, Hồng Lẫm gần như lấy sạch nửa cái mạng của hắn mới bằng lòng bỏ qua! Sau đó hắn lập tức đi đến bên giường xem tình trạng của Tấn Nhã. Hắn trước giúp Tấn Nhã cởi dây trói, sau đó dùng sàng đan ôm lấy y.
Lúc này Tấn Nhã đã bị dược lực phát tác, phân không rõ là địch hay ta, ánh mắt mê mang, chỉ là thanh âm mỏng manh càng không ngừng lặp lại : “Lẫm ca ca. . . . . . Lẫm ca ca. . . . . .”
“Không có việc gì, không có việc gì, Tiểu Nhã. . . . . . chúng ta trở về!” Không biết là đang trấn an Tấn Nhã, hay là muốn trấn an bản thân, Hồng Lẫm ở bên tai Tấn Nhã nhẹ nhàng thì thầm.
Nhưng bởi vì quá mức kích động, Hồng Lẫm cũng không có phát giác Tấn Nhã đã ăn dược, một phen ôm lấy y tìm mã xa trực tiếp dẹp đường hồi phủ!
—— Hoàng cung. Tẩm cung Thái tử ——
Đến tẩm cung, Hồng Lẫm đem Tấn Nhã đặt ở trên giường, phân phó các cung nữ lấy khăn và nước, sau đó cho lui mọi người, tự mình hầu hạ Tấn Nhã. Lấy khăn mặt thấm nước, nguyên bản tính toán định giúp Tấn Nhã lau mặt, nhưng khi tay Hồng Lẫm chạm đến cơ thể với nhiệt độ cao của Tấn Nhã thì bị dọa hoảng sợ.
“Lẫm ca ca. . . . . . Nóng quá. . . . . . Hảo khổ sở. . . . . .” Suy nghĩ của Tấn Nhã trống khi, cảm thấy có thứ gì đó man mát thì chủ động đến gần.
“Cái tên chết tiệt kia. . . . . .” Hồng Lẫm chú ý tới gương mặt đỏ ửng không bình thường của Tấn Nhã, “Dám dùng đến chiêu thức hạ lưu như thế!” Dược tính đã phát tác mãnh liệt đến mức khiến Tấn Nhã không còn khả năng nhận thực, nói không chừng nếu hiện tại ở trước mặt hắn chính là tên nam tử mập mạp, Tấn Nhã cũng sẽ đem hắn trở thành “Lẫm ca ca” !
Lúc Hồng Lẫm đang thầm mắng, khăn mặt trong tay hắn không cẩn thận rơi xuống bên cổ Tấn Nhã, Tấn Nhã cảm thấy thực thoải mái mà khẽ kêu: “Ân. . . . . . Hảo lạnh. . . . . . Thoải mái. . . . . .”
“Tiểu Nhã? Tiểu Nhã?” Hồng Lẫm thu hồi khăn mặt, ý đồ gọi về thần trí của Tấn Nhã, đáng tiếc một chút hiệu quả cũng không có.
“Lẫm ca ca?” Tựa hồ bất mãn Hồng Lẫm thu lại tay, Tấn Nhã bắt đầu vặn vẹo, nghĩ muốn càng thêm tiếp cận Hồng Lẫm.
“Tiểu Nhã. . . . . . Không thoải mái sao?” Trên đầu Hồng Lẫm đã lấp kín mồ hôi, nhìn thấy Tấn Nhã như vậy, hắn đã không biết nên làm thế nào cho phải.
“Ân. . . . . .” Cảm thấy Hồng Lẫm không muốn chạm vào mình, thân thể lại khó chịu như bị hỏa thiêu, Tấn Nhã nhịn không được mà rơi nước mắt, “Lẫm ca ca. . . . . . Giúp ta. . . . . .”
Thấy nước mắt của Tấn Nhã, Hồng Lẫm tất nhiên là không đành lòng, vì y lau đi nước mắt, “Tiểu Nhã, Lẫm ca ca giúp ngươi. . . . . . không phải sợ!” Nói xong liền kéo xuống y phục của Tấn Nhã. . . . . .
“A!” Da thịt cảm nhận được cảm giác mát lạnh, Tấn Nhã không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Môi của Hồng Lẫm dừng trên mặt Tấn Nhã, hai tay ở trước ngực y không ngừng trêu chọc, Tấn Nhã đã hoàn toàn sa vào trong khoái cảm, thực thẳng thắn biểu hiện ra sự thư sướng của chính mình, “Ân. . . . . . A. . . . . . Thoải mái. . . . . . Ân. . . . . .”
Tương phản với đôi tay, trên mặt của Hồng Lẫm hoàn toàn là trấn định cùng lý trí, bởi vì hắn biết, hiện tại nếu chạm vào Tấn Nhã, như vậy quan hệ của bọn họ sẽ không còn đường vãn hồi. . . . . . Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
138 chương
147 chương
31 chương
69 chương
154 chương
75 chương
62 chương