Niệm niệm có ăn
Chương 9 : Ngươi biết ta là ai không?
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Khi gặp được Kiều Vĩnh, ta ngạc nhiên sững sờ.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác (1). Từ nhỏ tới lớn, bất kể cha hắn ép hắn nhịn ăn luyện võ như thế nào, đồ ngốc này cũng không gầy được bằng vào nhà lao một khoảng thời gian.
Lần này gặp mặt, hắn lại có thể biến từ tên béo trở lại thành người rồi.
Mặc dù hắn đang mặc áo tù, vô cùng nhếch nhác, nhưng ngũ quan vốn mơ hồ nay đã rõ rét hơn hẳn, lại có chút mi thanh mục tú (2).
Chỉ là loại người thích ăn đòn này, vừa mở miệng đã làm cho sự thông cảm của người khác biến mất không còn dấu vết.
Kiều Vĩnh ngồi trong góc tường, cách xa ta, cười lạnh về phía ngoài cửa: “Lâm Niệm, ngươi không phải là nghĩ đến thăm ta, thì khi ra tù ta sẽ cưới ngươi đấy chứ, ngươi nghĩ ngon lắm chắc!”
Ơ.
Tên cao to ở bên cạnh cười như không cười. Mặt ta không nén được giận: “Kiều Vĩnh, ngươi đừng có không biết phân biệt như vậy, nếu không phải nể mặt bá phụ, ta mới không thèm đến thăm ngươi.”
Hắn khinh thường, lỗ mũi phun ra một hơi: “Hừ!”
Tức chết ta rồi, ta nhét hộp cơm mang từ nhà đến vào bên trong: “Ngươi yên tâm đi, đợi ngươi ra tù, muốn cưới ai thì cưới, Lâm Niệm ta nhìn ngươi vẫn thấy chướng mắt đây.”
Nghe được câu này, Kiều Vĩnh ngớ người, đôi tay đang khoanh trước ngực cũng thả ra: “Vậy ngươi làm thế nào?”
Ta lườm trắng mắt: “Tổ phụ đã giúp ta định một mối hôn ước từ khi còn bé, có người cưới ta rồi, ngươi được giải thoát nhé.”
Mặt hắn nghi ngờ, chỉ gật đầu, đứng lên đi tới gần: “Lâm Niệm, cảm ơn ngươi đã đến thăm.”
Trên đường ra khỏi nhà lao u ám, ẩm thấp, tâm trạng của ta lại có chút phức tạp.
Không ai có thể vô lo vô nghĩ sống một đời, chỉ cần không cẩn thận một chút là tai họa có thể sẽ buông xuống ngập đầu. Kiều gia cũng tính là may mắn, người nhà của thừa tướng kia chỉ sợ đến tính mạng cũng không giữ được.
Ra tới cửa nhà lao, ta quay người, hết sức nghiêm túc cảm ơn tên cao to: “Cảm ơn ngươi, đại cá… đại nhân!” (3)
“Là ta nên cảm ơn ngươi.” Hắn cúi xuống, một bàn tay to duỗi tới đỉnh đầu ta, “Ta vốn tưởng bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ được, trái lại thua một ván, lần đầu tiên trong đời có loại cảm thụ này, cũng khá mới lạ.”
Ớ?
Hắn đang nói gì thế? Sao mà một chữ ta cũng nghe không hiểu vậy?
Dù đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng thân thể đã rất mẫn cảm mà tránh bàn tay hắn: “Đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, xin tự trọng.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân?” Tên cao to thu tay lại, ý cười trên mặt càng rõ rệt: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Ta quan tâm người là ai làm gì.” Nụ cười của hắn làm ta bực mình, giơ tay chống nạnh, “Ngươi là ai thì cũng không được xoa đầu ta.”
Lần trước rơi từ trên cây xuống, đó là vì cứu người. Hôm nay mặc dù xung quanh không có ai cả, nhưng Lâm Niệm ta nam tính đến mấy cũng không phải là một nam tử thật sự.
Phù.
Hắn cười nhẹ: “Ngươi...”
“Cố đại nhân!”
Phía sau truyền tới một giọng nói, ta quay đầu nhìn, là một người trung niên to béo mặc quan phục, lo lắng không yên chạy về phía tên cao to: “Cố đại nhân, xảy ra việc lớn rồi!”
Người này rất có mắt nhìn, tới trước mặt chúng ta, làm như không nhìn thấy ta, chắp tay với tên cao to: “Đại nhân, đã đào được đồ vật rồi.”
Tên cao to lập tức biến sắc, bỏ lại cho ta một câu: “Ngươi tự về nhà đi, trên đường cẩn thận an toàn.” Liền đi theo người béo kia.
Còn lại ta đứng trước cửa bối rối một mình: Cố đại nhân?
Tên cao to cũng họ Cố?
Cho tới lúc ăn cơm tối ta vẫn đang suy nghĩ về việc này, đến cha hỏi cũng không nghe thấy gì, bị ca đá cho một cái.
Ta lập tức lườm ca.
Cha ta hắng giọng: “Tiểu Niệm, vừa xong con nghĩ gì vậy, xuất thần như thế?”
Ta hạ đũa: “Không nghĩ gì ạ, cha, trừ nhà thế tử, trong triều còn ai hộ Cố không ạ?”
“Vậy nhiều lắm, nhưng mà cơ bản họ Cố đều có quan hệ thân thích với thân vương gia.” Cha ta vuốt râu, “sao tự nhiên lại hỏi việc này?”
“Hôm qua, ở phủ quận chúa, con gặp được hai người, một người là Lý Quân Nguyệt, một người con chỉ biết là họ Cố, con không dám thất lễ, mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi tên hắn.”
“Niệm nhi đã lớn rồi, cũng biết khi nói chuyện cần để ý, tốt, tốt.” Cha vui vẻ gắp cho ta một miếng cá, “Lý Quân Nguyệt chính là Lý thị lang, thư đồng của hoàng thượng mà lần trước cha nói với cả nhà, nhưng con em họ Cố thì rất nhiều, cha không biết là vị nào.”
Ca nhét đầy thức ăn, phồng mồm trợn má, chớp mắt với ta: “Yến hội hôm qua thế nào?”
Ta cúi đầu ăn cơm: “Cũng được ạ, đều là cao lương mỹ vị.”
Ca hứng trí bừng bừng: “Không gặp chuyện gì hay ho à?”
Ta thầm nghĩ: Có mà muội muội của ca chính là chuyện hay ho trong mắt hắn ý. Liền bất mãn trả lời: “Không ạ.”
Cha nương nhìn nhau một cái, nương thở dài: “Niệm nhi, về sau phủ quận chúa lại có lời mời, con hãy báo bệnh từ chối thôi.”
“Thế sao được?” Cha kinh ngạc nhìn nương, “Về sau Niệm nhi chính là thế tử phi, sao có thể cửa trước không ra, cửa sau không tới, vẫn sống y hệt nữ nhi tiểu quan cửu phẩm như trước được.”
Nương tiếp tục cúi đầu ăn cơm: “Cái gì mà thế tử phi, không thế tử phi, kể cả nó là hoàng hậu, cũng là nữ nhi của ta. Việc làm nó không vui vẻ, ta xem ai dám ép nó.”
Ta nâng đũa nhìn nương, mũi chua xót, nước mắt sắp rơi tới nơi: “Nương.”
Cha thấy nương kiên quyết như vậy, lại không phản bác, nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt.
Ca thấy không khí hơi bất thường, cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, liền lấy tay vỗ ngực: “Cha nương yên tâm đi ạ, về sau con nhất định sẽ không chịu thua kém, phải làm quan to, đến lúc đó ai dám bắt nạt Niệm nhi, con liền chống lưng cho muội muội!”
“Ôi trời!” Ta đúng lúc ngồi cạnh ca, trên tay áo còn dính hạt cơm ca vừa mới phun ra, nhanh chóng lấy khăn lau, tức giận nói: “Ca, ca có thể nuốt hết cơm rồi mới nói được không ạ, bẩn chết đi được!”
Nương xì một tiếng, cười vui vẻ.
~~~~~~~~~~
(1) Tam Quốc Chí: “Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi”: ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật. Đây là câu nói của nhân vật vốn được coi là “hữu dũng vô mưu” Lữ Mông, một vị tướng bên Đông Ngô, sau quá trình học tập, nỗ lực thay đổi của ông. Các bạn search để đọc thêm nhé.
(2) Mi, mục: lông mày và ánh mắt. Hình dung vẻ bề ngoài thanh tú, không tầm thường.
(3) Chỗ này bạn Niệm định nói tên cao to, nhưng sửa miệng kịp. “Đại cá tử” - người cao lớn. Vì bạn Niệm lúc này chưa có ấn tượng tốt với anh Cố nên mình để là “tên cao to”.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
84 chương
39 chương
135 chương
294 chương