Niệm Mộ
Chương 37
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên nhiệt huyết, hơi thở của Sở Mộ gấp gáp, vội vàng giục Chu Niệm, “Tắt đèn, tắt đèn!”
Chu Niệm dùng răng nhay lên hai điểm hồng anh đã đứng thẳng ở trước ngực Sở Mộ, thân thể Sở Mộ run rẩy một chút, phát sinh ra một tiếng rên rỉ khó nhịn.
Thế nhưng, ngay sau đó anh vẫn cố giục Chu Niệm tắt đèn.
Chu Niệm phi thường không cam lòng, đành phải hơi khởi động thân thể trên giường, vươn tay tắt đèn.
Hai người lại ôm hôn nhau.
Khi chiếc quần hoàn toàn bị cởi ra, Sở Mộ cũng không có gì không thoải mái, suy cho cùng, với tình cảnh tối lửa tắt đèn này cũng không có gì làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Bất quá, khi Chu Niệm nâng hai chân của anh, vừa hít vừa liếm lên đùi trong, anh cảm thấy thẹn vô cùng, gương mặt đỏ bừng, trái tim loạn nhảy, muốn mở miệng nhưng thanh âm lại chuyển điệu, muốn khởi động thân thể ngăn cản loại hành vi này của Chu Niệm, nhưng lại bất thình lình bị hắn ngậm lấy bộ phận kia, thân thể vì cảm nhận được sự kích thích mà ngã trở lại trên giường.
Khi Chu Niệm lần đầu tiên làm điều này với anh, anh còn có thể có đủ sức lực để phản kháng một chút, thật không biết khả năng học tập thích ứng của đứa nhỏ làm sao lại mạnh mẽ như vậy, làm chưa tới hai lần đã nắm vững được kỹ thuật cùng tiết tấu, khiến cho mỗi lần anh bị hắn làm như vậy, liền giống như linh hồn cũng bị hắn hút vào mà không có bất cứ linh động phản kháng gì, chỉ có thể để hắn tùy ý khống chế thân thể đang chìm trong dòng thác dục vọng của mình.
Phát tiết ra nhiệt huyết, khi thân thể như còn đang bay bỗng trên một áng mây mỏng, thanh âm của Chu Niệm vừa ôn nhu vừa khẩn thiết mang theo sự kiềm nén vang lên bên tai Sở Mộ, trên mặt cũng không ngừng truyền đến từng cái tiếp xúc dịu dàng, “Thầy….”
Sở Mộ khẽ thở phì phò, đưa tay ôm lấy Chu Niệm.
Lần đầu tiên của hai người, bởi vì Chu Niệm không có kinh nghiệm nên đã làm tổn thương đến anh, người cũng đồng dạng không có kinh nghiệm, từ sau lần ấy hai người cũng không có làm chuyện này nữa, Chu Niệm đương nhiên cũng không dám nói muốn cùng Sở Mộ làm lại chuyện này.
Chính là, Sở Mộ rất cấm kỵ đối với việc dùng miệng, cũng không phải cảm thấy Chu Niệm bẩn hay gì khác, chỉ là mỗi lần như vậy đều làm anh rất khó chịu, căn bản làm không được, Chu Niệm đương nhiên cũng không muốn anh chịu khổ, nên cũng không yêu cầu anh, cuối cùng chỉ ôm anh chà xát hay tự mình dùng tay giải quyết.
Trong lòng của Sở Mộ cảm thấy rất hổ thẹn, sau một phen đấu tranh tâm lý, bèn mềm lòng thỏa hiệp, nói bên tai Chu Niệm, “Cậu thử làm một lần nữa đi!”
Chu Niệm ngây ngốc, có chút không xác định được ý tứ của Sở Mộ, chỉ hôn lên gương mặt Sở Mộ một cái, không có trả lời cũng không có hành động gì.
Sở Mộ cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng không ngừng bốc lên nhiệt khí, mà bình thường Chu Niệm rất thông minh, nhưng dường như bây giờ lại hết lần này tới lần khác nghe không hiểu ý của anh, vì thế, anh đành phải bổ sung nhắc nhở một câu, “Không phải hộp bao cao su lần trước cậu mua còn chưa dùng đến sao? Vẫn còn trong ngăn kéo, thử một lần nữa đi!”
Sở Mộ có chút không thoải mái với việc chính mình có thể nói ra những lời như vậy, sau khi nói xong liền cảm thấy trái tim như phải nhảy ra ngoài, may là Chu Niệm không có làm bộ nghe không hiểu nữa, ngược lại còn vui mừng mà nở nụ cười, hôn lên mặt anh một tiếng rõ to, chỉ là, chớp mắt một cái lại nghe được tiếng thở dài của hắn, “Thầy, em sợ sẽ làm thầy…Thầy biết mà, khi đó em căn bản không khống chế được mình.”
“Vậy thì quên đi!” May mắn bây giờ Sở Mộ đang ở trong tình cảnh tối lửa tắt đèn, Chu Niệm không nhìn thấy rõ gương mặt của anh, không phải, là không thấy rõ gương mặt đang đỏ hồng như mông hầu tử(1) của anh.
“Sao có thể quên đi được!” Chu Niệm nói, vươn tay xoa phần đùi trong cùng phần gốc của bộ phận kia, thân thể của Sở Mộ rất sợ loại khiêu khích này, cái lưng bỗng chốc tê dại như không hề có khí lực cũng vô pháp phản kháng.
“Lần này em sẽ cẩn thận, sẽ không làm cho thầy bị thương nữa, nhưng mà, nếu thầy cảm thấy không chịu nổi nữa thì phải nói cho em, không được im lặng nữa, bằng không, em cũng không biết rốt cuộc thầy có cảm giác gì, cũng sẽ không biết làm như thế nào mới tốt.” Chu Niệm nói, được một tấc lại tiến một thước, vừa giang hai chân của anh ra, vừa vuốt ve cặp mông của anh.
Sở Mộ bị hắn làm cho thở hổn hển không đều đặn, giương mắt trừng hắn.
“Cậu nhanh lên một chút…Không thì….Không thì là….” Sở Mộ định nói muốn nhập chân lại, nhưng bắp đùi lại bị Chu Niệm cầm chặt không có cách nào nhúc nhích.
Sở Mộ nằm, vươn tay lấy chiếc hộp bao cao su để trong ngăn kéo đầu giường đưa lên tay Chu Niệm.
Đối với việc phía trong ngăn tủ đầu giường đột nhiên có nhiều các hộp này nọ, ban đầu Sở Mộ còn rất kinh ngạc, thầm nghĩ Chu Niệm thật sự không có một chút tâm mắt nào cả, chẳng lẽ không sợ anh thấy những thứ này sẽ tức giận mà đánh đuổi hắn sao? Sở Mộ bèn bóng gió hỏi ra nghi vấn của bản thân, chính là, câu trả lời khi đó của Chu Niệm lại khiến Sở Mộ dở khóc dở cười, “Lúc lên mạng mua đồ, em thấy mua năm hộp sẽ được tặng một hộp, còn miễn phí vận chuyển, tất nhiên em mới mua nhiều như vậy a.”
Sở Mộ hiểu được bản thân thực sự không có chút sức chống cự nào với Chu Niệm, nên để hắn tùy ý đặt những vật này vào trong ngăn kéo đầu giường mà không hề có chút tức giận, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Bởi vì đã trải qua lần bóng ma, Sở Mộ có chút sợ hãi, trong lúc mở rộng, thân thể vì khó chịu mà lui lại, loại đau đớn trong ký ức này làm anh co quắp, có điều, khi anh đưa tay chạm vào thân thể của Chu Niệm, cảm thụ được thân thể của hắn cũng đang thắt chặt áp lực, rồi lại cảm thụ được độ ấm của hắn, nghĩ đến đây chính là người mà mình yêu cả đời này, anh liền thả lỏng bản thân, dùng tư thế không những phi thường khất nhục mà còn rất không được tự nhiên thừa nhận sự tiến công của người mà anh toàn tâm toàn ý yêu thương.
Bởi vì Sở Mộ tích cực phối hợp, hơn nữa Chu Niệm cũng đã tiếp thu bài học kinh nghiệm lần trước, không chỉ làm tốt công tác chuẩn bị, mà các động tác sau đó còn rất dịu dàng cùng cố kỵ, lần này không có nỗi đau đớn như trong trí nhớ của Sở Mộ, chỉ là, ban đầu hai người vẫn không quá hòa hợp, một lúc sau mới cảm thấy càng ngày càng tốt.
“Ân…Chu Niệm, a…..nhẹ….Nhẹ một chút…..”
Lẫn trong sự thống khổ là niềm vui sướng rung động lòng người không nói nên lời, thanh âm run rẩy, đánh mất sự ôn nhuận của ngày xưa, mang theo tình sắc mơ hồ trêu ghẹo niềm vui thú của con người.
“Được….Thầy, thầy….thầy tách chân ra xa một chút….”
Thanh âm bình thường của Chu Niệm đã trầm thấp mang theo từ tính phi thường gợi cảm, lúc này trong hơi thở gấp gáp càng trở nên khàn khàn gợi cảm, bất thình lình, Sở Mộ thoáng một cái bị hắn đâm vào để(2), thân thể đang lay động trong thế giới phiêu thăng lại rơi xuống trên giường, thế giới mờ ảo, chỉ còn lại người đang ở phía trên mình, giống như không biết sau đó bản thân nên lãnh đạm trốn chạy, hay càng nhiệt tình hơn phóng túng bản thân mình trên giường khiến cho người khác không thể nhìn thẳng vào.
“Đừng…..Ân….” Khi chỗ kia không ngừng bị đụng vào, Sở Mộ có một loại cảm giác trên thế giới này cái gì anh cũng không khống chế được, đó là một loại vui sướng cực độ của thân thể, nhưng cũng làm cho trái tim bay vào một thế giới không thực khiến người ta có cảm giác sợ hãi, anh không khống chế thân thể của mình được nữa, những thanh âm phát ra từ miệng khiến anh cảm thấy giống như không phải bản thân mình vọng lại, mà là từ một người khác, mà người khác đó, vừa làm cho anh cảm thấy xấu hổ vừa thầm nghĩ hẳn là nên hảo hảo đối mặt với bản thân mình.
Phía sau rõ ràng vừa trướng lại vừa đau, nhưng cũng không ngừng dâng lên khoái cảm, trong thế giới chập chờn không ổn định này Sở Mộ chỉ có thể gắt gao ôm chặt cánh tay của Chu Niệm, như thể đó là chỗ dựa duy nhất trong thế giới của anh, cho dù vĩnh viễn sánh cùng thiên địa(3), cũng là một loại liên hệ mãi mãi không thay đổi.
“Chu Niệm….Ân….” Sở Mộ chỉ có thể gọi tên hắn trong hơi thở gấp gáp cũng những tiếng rên rỉ đứt đoạn.
“Thầy…..” Chu Niệm đáp lại anh, ôm chặt lấy anh, hai người hợp lại thành một.
Trong dư âm của cơn cao triều, Sở Mộ nghe được Chu Niệm thấp giọng kêu gào, “Sở Mộ, em yêu anh…..rất yêu rất yêu anh….”
Sở Mộ vươn tay gắt gao ôm chặt tấm lưng của hắn.
Trên người hai người đều là mồ hôi, niêm niêm nị nị(4), Sở Mộ muốn đi tắm ngay lập tức, Chu Niệm không đồng ý ôm anh lại, còn mè nheo hôn lên vai anh làm nũng, “Để em ôm thầy như vậy một chốc!”
Sở Mộ bèn để cho hắn làm như vậy, chỉ là, rất nhanh sau đó liền xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu của anh, Chu Niệm lại vân vê chơi đùa trước ngực anh, sau đó lại bắt đầu hôn lên thân thể anh.
Sở Mộ biết hắn lại muốn làm một lần nữa, thế nhưng, trong dư âm mỹ hão của tình dục cũng đồng dạng tồn tại một nỗi đau nhức chậm rãi truyền đến từ phía sau, nếu như dung túng Chu Niệm đến thêm một lần nữa, thì nói không chừng có một lần này rồi lại có thêm một lần sau rồi lại tiếp tục có thêm một lần nữa, như vậy, tình hình thảm thống trước đó sẽ lại tái hiện.
Sở Mộ di chuyển thân thể tránh né hắn, đẩy hắn ra, nói, “Phía sau của tôi rất đau, không được, cậu đừng, bằng không, tôi sẽ giận.”
Chu Niệm lại giống như một con tiểu cẩu đáng thương, đôi mắt đen đen, con ngươi sâu thẳm ngẩng lên nhìn Sở Mộ, dù trong phòng u ám không có bật đèn thì cặp mắt ấy cũng dị thường sáng tỏ, bên trong cất chứa một tầng ánh sáng nóng rực, khiến cho Sở Mộ cảm thấy kinh hãi, anh không muốn làm thêm một lần cùng Chu Niệm nữa, bằng không nhiều ngày sau sẽ rất khó ở.
“Đừng….Không được….” Sở Mộ kiên quyết cự tuyệt.
“Thầy….” Chu Niệm hề hề đáng thương mà hôn lên mặt Sở Mộ, dùng hạ thân nhẹ ma sát lên đùi Sở Mộ, biểu đạt rằng hắn đang khó chịu cùng không nhẫn được nữa.
Chu Niệm hôn khắp gương mặt Sở Mộ một hồi lâu, khẩn cầu vài câu bên tai Sở Mộ, Sở Mộ vừa nhíu mày khó chịu, vừa buộc lòng gắt gao nhập hai chân lại theo yêu cầu của Chu Niệm.
Giữa hai bắp đùi bị một vật vừa cứng vừa nóng rực ma sát, làn da nơi đùi trong vốn non mềm lại mẫn cảm, Sở Mộ bị hắn ôm chặt làm chuyện như vậy, cảm giác nơi ấy rất rõ ràng, chỉ cảm thấy so với lần đầu tiên khi bị yêu cầu dùng miệng quan hệ còn làm anh xấu hổ hơn cùng không biết làm thế nào mới đúng, song, chỉ có thể ra sức gộp chặt hai chân lại, thừa nhận những cái trừu sáp(5) của Chu Niệm, lồng ngực hai người đều phập phồng, Chu Niệm bắt đầu đến gần hôn lên môi anh, Sở Mộ bị hôn đến mơ mơ màng màng, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp.
Khi Chu Niệm vuốt dọc lưng anh, xoa nắn cái mông nhằm phục vụ cho vật đã nổi lên phản ứng của hắn, anh cũng chỉ có thể quên mình chìm vào bể dục vọng của bản thân.
Khi ở trong phòng tắm tắm rửa, Sở Mộ nhìn hai bên đùi trong bị ma sát đến đỏ bừng thậm chí có một vài nơi bị tróc da của mình, ngay cả đụng nước còn cảm thấy đau đớn.
Chu Niệm vừa đáng thương lại vừa áy náy nhìn Sở Mộ, đôi con ngươi sâu đen nỗi lên một tầng dày thủy quang, khiến cho Sở Mộ không đành lòng nói hắn câu nào.
Tắm rửa đi ra, Chu Niệm thu dọn giường, Sở Mộ để hắn đi ra khỏi phòng ngủ, tự mình thoa thuốc lên những nơi bị thương.
Dưới ánh đèn sáng sủa, nhìn các vết tích khắp trên người mình, Sở Mộ đỏ mặt nhớ đến chuyện vừa xảy ra với Chu Niệm, cảm thấy bản thân thật sự đã sa vào lưới tình do Chu Niệm dệt ra, không biết sau này có thể đấu tranh giãy khai được nữa hay không, nhưng dù có thể giãy khai, nhất định cũng sẽ bị thương rất nặng!
Sở Mộ còn đang đờ ra, thì Chu Niệm ở ngoài gõ cửa hỏi anh có ổn không, Sở Mộ hồi phục tinh thần lại, sau khi mặc áo ngủ xong liền ra mở cửa.
__
Chú giải
(1) Hầu tử : con khỉ.
(2) Để : đáy, ngọn nguồn, căn nguyên (ngầm hiểu là điểm nhạy cảm í)
(3) Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa : lâu như trời đất.
(4) Niêm niêm nị nị : niêm = dính, nị = nhầy.
(5) Trừu sáp : trừu = rút ra, sáp = cắm vào.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
56 chương
64 chương
68 chương
29 chương
13 chương
51 chương