Niềm Hạnh Phúc
Chương 22
“Tiểu Hy là ai... Dật Trạch sao cậu lại đến đây”
“Tôi đến làm công việc...”
“Công việc? Nơi đây?”
“Hàn Ngân Hy, chẳng phải tôi nói cô là sau một tháng đến kiểm tra sao?”
“À.. tôi ổn không cần một viện trưởng như anh phải đích thân đến đây”
“Tiểu Hy...em bị...”
Đang định mở miệng hỏi thăm vết thương của cô nhưng đột nhiên lại có thứ gì như chặn lại ngay cổ họng mình, Vệ Thành Vũ biết dù cho mình có thật lòng đến đâu đi chăng nữa chỉ cần mở miệng là sẽ nhận lại sự khinh bạc của người con gái trước mặt nên đành im lặng chờ người bạn mình trả lời.... Bạch Dật Trạch tâm trạng lúc này không tốt là bao vốn dĩ muốn đến thăm cô nên diện lên lí do nhưng thật không ngờ lại bị Vệ Thành Vũ phỏng tay trên đúng là tức chết mà... Hàn Ngân Hy nhíu mày nhìn Bạch Dật Trạch hắn ta lại muốn gì đây? Cái lỗ đạn đó đã khép lại khi cô còn ở bệnh viện rồi còn gì, bây giờ hắn đến đây có cái gì đó không hợp lí cho lắm? Cô không đến kiểm tra thì thôi chứ một viện trưởng như hắn cần vì phải đến tận nhà chẳng lẽ lại điều chế ra thuốc mới nên đi tìm chuột bạch sao? Trên đời này đâu có thiếu những kẻ ác nhân nhưng sao cứ phải chọn cô chứ. Cô khinh bọn nam nhân đúng là đồ thích mỹ mạo nhìn một góc đáng giá tổng thể, chắc là đến thay Mai Ngữ Linh trả mối nhục tại Lam gia...tội nghiệp cho Bạch Dật Trạch nếu biết Hàn Ngân Hy nghĩ gì chắc tức là đến hộc máu, lòng tốt của hắn lại bị cô xem là hại người...
“Hai người không phiền thì mời đi, tôi còn phải đến trường không có thời giờ tiếp các người” Hàn Ngân Hy vừa nói vừa chỉ tay ra cửa ý muốn đổi khách
“Anh đưa em đi..”
“Để tôi đưa em đi...”
Hàn Ngân Hy đầu chảy vài vạch hắc tuyến hai tên này không hiểu hay giả vờ không hiểu ý cô đây. Thật ra thì bọn hắn hiểu nhưng lại cố ý không hiểu, nhăn mặt nhìn đối phương, Bạch Dật Trách vốn dĩ về chuyện Vệ Thành Vũ ở đây đã thấy khó chịu bây giờ lại tăng tiếng thành tình địch thì càng thấy nóng hơn còn Vệ Thành Vũ thì cũng phát giác ra cái mùi thuốc súng quen thuộc cả người lạnh lẽo nhìn Bạch Dật Trạch. Long - Hổ chuẩn bị giao đấu thú vị đây, cô muốn xem ai là kẻ thắng cuộc? Trong hai tên đó bất kể ai thắng thì đối với cô đều có lợi vì mất đi một chướng ngại quá đơn giản
“Hai người cứ tiếp tục đi” Nói xong Hàn Ngân Hy đẩy cả hai ra khỏi nhà, cô suy nghĩ lại rồi cái nhà của cô đã nghèo, hai tên này mà làm gì thì ai đền cho cô đây. Hai kẻ bị tống cổ ra ngoài gương mặt oán than nhìn Hàn Ngân Hy nhưng cô liếc mắt một cái cũng không, hờ hững bỏ đi.
“Tiểu Hy đợi anh”
“Hàn Ngân Hy cô đứng lại đó”
“Hai người sáng sớm không có chuyện gì làm sao? Không phải lúc trước nói mình bận bịu với hằng tá công việc sao? Nhàn hạ thật.”Hai người vừa nghe Hàn Ngân Hy nói mà trong lòng bất chợt chột dạ. Đúng thật, lúc trước họ gì không muốn gặp mặt cô nên mới dùng công việc để từ chối, bây giờ thì hay rồi...
Hừ. Hàn Ngân Hy cười một cách châm biếm nhìn những kẻ bị mình nói trúng nội tâm, các người tưởng lúc trước mình nói gì Hàn Ngân Hy cũng tin đó là đúng sao? Mơ tưởng.
“Tạm biệt”
Cô hít một hơi thật sâu bước vào lớp, phải cố gắng lên dù gì cũng gần nữa năm là tốt nghiệp rồi.
“Hàn Ngân Hy, nghe nói cô làm hòa với Vệ hội phó rồi à”
“Cái gì!!!”
“Minh Ý là thật sao?”
“Hôm qua chính mắt tôi thấy cô ta cùng Vũ caca cùng nhau vào nhà hàng sau đó còn có thêm một nam nhân khác”
“Thật, không ngờ cô không khác Mai Ngữ Linh là bao”
“Các cậu không nên nói thế, biết đâu đó là bản tính bẩm sinh của cô con gái Mai gia thì sao? “
“Đúng vậy cùng một loại....t.i.ệ.n..n.h.â.n “
“ Haha”
Rầm!!!
“Các người nói xong chưa, nếu xong thì đến lược tôi. Phùng Minh Ý cô tưởng mình cao quý lắm sao? Không phải lúc trước cô từng là cái đuôi của Mai Ngữ Linh à, không phải cô đi theo cô ta vì muốn Vệ Thành Vũ để ý đến mình sao? À mà thêm một vấn đề nữa tôi không phải người nhà Mai gia...”
Nói xong Hàn Ngân Hy đi đến túm cổ áo Phùng Minh Ý, đè giọng đầy mỉa mai
“...Cẩn thận trước lời nói của mình....tôi là kẻ rất ghét bị người khác nói xấu trước mặt nhưng lại tỏ ra vẻ cao thượng...”
“Tiểu Hy....chuyện gì đã xảy ra?”
Độc Cô Nhi ngơ ngác nhìn Hàn Ngân Hy bỏ đi, vẻ mặt âm trầm nhìn những kẻ gây chuyện còn đống nữ nhân kia mặt người nào cũng căng thẳng nhìn Độc Cô Nhi
“Là ai đề xướng trong chuyên này?”
“Minh...Ý”
“Phùng Minh Ý, có vẻ tôi đã quên mất sự tồn tại tại của cô, nên lá gan cô ngày càng to nhỉ”
“Độc..Cô..tiểu thư..tôi..tôi...”
“Tôi? Chẳng phải tôi nói cô không được gây chuyện với tiểu Hy nữa sao”
“Tôi nói cái gì sai sao? Chính mắt tôi thấy cô ta cùng Vũ caca cùng nhau đi ăn tối qua”
“Thật”
“Không tin thì cậu cứ việc hỏi cô ta”
Độc Cô Nhi không nghĩ chuyện đơn giản như thế? Nếu chỉ có vậy thì không đủ làm tiểu Hy nhà cô tức giận bỏ đi “Cô cứ chờ đi, tôi sẽ xử lý cô sao” Nói thế Độc Cô Nhi cũng bỏ đi, bỏ lại những kể đang hít từng đợi không khí, đang âm thầm cảm tạ ông trời, may quá họ không bị Độc Cô thị nhấm đến nếu có chắc cổ phiếu công ty cha mẹ họ bị đóng băng mất. Phùng Minh Ý khuông mặt hiện lên sát ý đáng sợ nhìn Độc Cô Nhi đang bỏ đi và cả Hàn Ngân Hy trước đó “Cô cứ chờ đó, rồi sẽ có ngày tôi khiến cô phải xuống gót giày van xin tôi“...
“Tiểu Hy, em....”
“Tránh ra...”
“Tiểu Hy đợi một chút...”
Khốn nạn, khó khăn lắm mới sống được mấy ngày bình yên bây giờ lại nổi thêm chuyện. Phùng Minh Ý đã xuất hiện giờ chỉ còn cô ta nữa là đủ bộ, chắc phải nhanh chống xử Phùng Minh Ý cùng Trình Mẫn Tâm trước khi cô ta quay về ủng hộ Mai Ngữ Linh. Lại thêm chuyện cổ phiếu của Dạ gia tự nhiên khi không giảm, Nhan gia cùng Lam gia liên kết với nhau, Tiêu thị và Bắc thị mâu thuẫn vì dự án ở khu T. Đúng là rối thật, mọi chuyện gần như đi xa với nguyên tác, cứ cái đà này chắc mai sau cô phải tự ngồng lưng giải quýêt mọi chuyện vì tương lai dường như thay đổi. Hây...chán thật, chắc tại cô thất hứa với bộ não nhiều quá nên giờ nó thất bại hứa lại chính cô rồi...
“Cô mà cũng có lúc ủ rủ sao?”
“Sao anh còn chưa vào lớp học”
“Chán, thế còn cô thì sao?”
“Tôi cũng vậy, nghe nói Lam gia cùng Nhan gia hợp tác với nhau?”
“Chà, chuyện còn chưa công bố, cô biết nắm bắt thông tin nhanh thật”
“Nếu không biết, anh nghĩ tôi sẽ ra sao trong cái xã hội này”
“Hì, trong cô bây giờ giống như những lão già khó tính trong gia tộc, lúc nào cũng nói chuyện đời”
“Thì vốn như thế... Thôi tôi đi đây”
“Đi sớm thế”
“Ây, đỡ hơn nữa nhiều rồi”
“Không biết quý cô tối nay có rãnh, cho tôi xin một cái hẹn”
“Không”
Đùa à, bây giờ thị trường chứng khoáng đang biến động, cô sắp thành kẻ rỗng túi tớ nơi rồi, hơi đâu mà đi hẹn với chả hò...
====================
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!!!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
42 chương
142 chương
147 chương
60 chương