Khi bước ra xe, ánh mắt chú tài xế trở nên kinh ngạc. Chẳng là làm làm tài xế ở Trần gia đã lâu, hơn nữa chứng kiến sự trưởng thành của Trần Minh Diệp ông chưa từng thấy anh có ánh mắt nhu hòa vậy với bất kỳ cô gái nào. Hơn nữa còn mở cửa xe cho cô gái,mời cô gái lên xe anh, hơn nữa khuôn mặt vui vẻ, không còn sự lạnh lùng như ngày thường bước vào xe. Anh cất tiếng, làm thần trí của tài xế quay về: - Chú khởi động xe đi, đưa Giản tiểu thư về nhà cô ấy - Vâng thưa thiếu gia! Chiếc xe BMW rời khỏi sân biệt thự Vũ gia, đi thẳng về phía trước. Anh lấy điện thoại nhắn tin cho Ám vệ, phái 1 chiếc xe tới chở Thanh Ngân về, không làm cô lo lắng và tự trách. Rồi sau đó nhắn tên Triệu hướng Thiên kia tự gọi xe đến về làm mặt hắn đen 1 mảnh. Không thèm quan tâm tin nhắn đầy phẫn nộ của bạn Triệu, Minh Diệp quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Hít vào đều toàn là mùi của cô, hương hoa lài thơm ngát làm anh mê mẩn. Anh nhu hòa nhìn cô tới mức ngẩn người, làm tài xế nhìn qua kính chiếu hậu phải hắng giọng: - Xin lỗi ! Giản tiểu thư! Nhà cô ở đâu ạ? - À cháu xin lỗi cháu quên mất! Ở đường X ạ! Khu chung cư B! Chú cứ đưa cháu đến đó được rồi! – Cô đỏ mặt. Nãy giờ lên xe anh, hít thở tham lam hương bạc hà mạnh mẽ, cô cứ muốn thật lâu không tới nhà mình mà quên rằng còn có người thứ 3 ở chung. - Tôi biết rồi Giản tiểu thư! Chú tài xế bỗng nhận được ánh mắt sắc bén của anh. Chẳng là anh biết cô ở đâu nhưng thấy cô không nói, anh cũng không muốn hỏi thêm. Anh chỉ muốn cô ở bên mình lâu hơn 1 chút, vậy mà chú ấy lại… Chỉ khoảng 15 phút sau xe dừng trước khu chung cư B. Mặc dù càng không muốn tới thì càng phải đối mặt với hiện thực làm người ta chán nản. Tay cô nắm lấy thanh khóa định mở cửa thì quay lại nhìn anh, nói: - Cảm ơn anh đã đưa tôi về! Tôi có thể tự đi lên được rồi! - À không sao! Tôi tiễn cô 1 đoạn được chứ! – anh tìm lí do – Từ cổng vào khu nhà ở cũng không gần, cô đi 1 mình nguy hiểm. Đã đưa tới đây rồi, 1 đoạn nữa cũng không sao! Tôi tận lực làm hết trách nhiệm của mình. - Vậy cảm ơn anh! Ma xui quỷ khiến thế nào Thanh Ngọc lại gật đầu, mà Minh Diệp lại sướng muốn điên lên. Anh bước nhanh xuống mở cửa xe cho cô. Cô bước xuống, cúi chào chú tài xế rồi cùng anh tiến vào cổng chung cư. Chú tài xế lắc đầu: - Thiếu gia biết yêu rồi! Quả là băng sơn đã bị lửa trời thiêu đốt! Lão gia sớm có cháu nội đây! – Lẩm bẩm tới đó ông lại mỉm cười.