Đêm hôm đó, Liên Quyết ngủ không được tốt, trong mơ dường như đã trở về mùa hè năm đó. Liên Quyết vừa kết thúc một cuộc phỏng vấn khó hiểu, sau khi đi ra khỏi tòa cao ốc lạnh lẽo mà xinh đẹp đó, lên xe buýt trở về cùng với một vài người con trai đã tham gia phỏng vấn cùng nhau. Những đứa trẻ ở cô nhi viện rất ít khi có cơ hội bước vào nơi khí thế như thế này, đừng nói đến sự phô trương quá mức chỉ nhìn thấy trên TV của cuộc phỏng vấn vừa nãy, từ khi lên xe nhóm người đã líu ríu nói chuyện không ngừng. Liên Quyết có hơi say xe, lúc đầu tìm một vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế thứ nhất rồi ngồi xuống, lại cảm thấy ồn ào, đứng dậy đi đến trong góc của toa xe. Xe buýt đi trên đường quê, đi rất chậm, đến khi hắn trở lại trung tâm phúc lợi trẻ em ở thành phố Văn Dương đã là xế chiều ngày hôm sau. Văn Dương vốn là một thành phố nhiều mưa, bây giờ đã vào mùa hạ, hầu như không thấy ngày nắng. Bước xuống từ trên xe buýt, một bước đã giẫm vào trong vũng bùn, hắn nhìn đôi giày thể thao được chùi trắng ở trên chân, nhíu mày. Khi đó hắn chưa gọi là Liên Quyết, hoặc là nói còn chưa xứng được gọi "Liên" Quyết. Theo như viện trưởng nói, lúc hắn bị ném ở cổng cô nhi viện còn chưa đầy hai tuổi, nói chuyện cũng không được rõ ràng, đừng nói đến tên của mình, cũng đừng nói đến họ của mình, người trong viện đều gọi hắn là "Tiểu Quyết". Năm nay hắn đã 15, cái tuổi này ở cô nhi viện đã tính là rất lớn, vóc dáng cũng cao, quần áo do người ta quyên góp hầu hết đều là cho những đứa bé nhỏ hơn một chút, cho nên quần áo có số đo phù hợp được đưa vào tay hắn cũng không nhiều, càng không thể kén chọn. Đôi giày này là tình nguyện viên đưa tới vào mùa xuân năm ngoái, mũi giày có hơi bóp chân, nhưng đã là số đo gần nhất mà hắn có thể mang. Trở về ký túc xá để quần áo cá nhân xuống, có người tới kêu hắn, nói là viện trưởng tìm. "Tiểu Quyết." Viện trưởng đặt phần cơm bưng từ nhà ăn lên bàn làm việc của mình, bảo hắn ngồi xuống: "Vừa về đúng không, ăn ít cơm trước đã." Liên Quyết ngồi xe một ngày một đêm, thật ra cũng không có khẩu vị, nhưng vẫn nói tiếng cảm ơn, ngồi xuống cầm đũa lên. Viện trưởng hỏi "phía bên kia thế nào" trước tiên, lại hỏi hắn "gặp được người nào", Liên Quyết lắc đầu, nói không rõ ràng. Viện trưởng lại hỏi: "Vậy bọn họ cảm thấy như thế nào về con?" Liên Quyết nhớ lại vẻ mặt của một vài người lớn ngồi ở đối diện trong buổi phỏng vấn, suy đoán: "Chắc là hài lòng." Viện trưởng như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, nói biết rồi. Về sau viện trưởng còn lôi kéo hắn nói dông dài rất nhiều điều, đại khái là khi hắn vừa mới tới ngay cả nói chuyện cũng không được lưu loát, chớp mắt đã cao như vậy, hơn nữa hắn rõ ràng là thông minh khỏe mạnh, vậy mà nhiều năm như thế vẫn luôn bị trả lại. Liên Quyết không rên một tiếng, ăn cơm xong, nói tạm biệt với viện trưởng, cầm mâm thức ăn trống rỗng đi. So với việc nghe viện trưởng nói những này, hiện tại hắn càng muốn trở về ngủ một giấc thật ngon hơn. Hắn quá mệt mỏi, lại ăn một phần cơm có hơi nguội trong một tình huống vô cùng không thoải mái, hiện tại rất muốn nôn. Liên Quyết được đặc cách có thể không cần tham gia các hoạt động hàng ngày vào buổi chiều ở cô nhi viện, hắn nằm ở trên giường, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hắn nghĩ tới vừa rồi viện trưởng hỏi hắn tình huống của buổi phỏng vấn, lại nghĩ tới mấy người kia dường như rất hài lòng với hắn, sau đó trong dạ dày thít chặt lại không chịu nổi, hắn ghé vào mép giường bắt đầu nôn ra. Liên Quyết đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi phỏng vấn này theo yêu cầu của viện trưởng, trước khi đi viện trưởng nhấn mạnh nhiều lần: "Đây là cơ hội chỉ có những đứa trẻ ưu tú nhất mới có được, con nhất định phải nắm lấy cho thật chắc." Lời này của viện trưởng không hề khuếch đại, một tháng trước Liên Quyết đã biết mình có được một vị trí rất tốt trong cuộc thi phạm vi cả nước hồi sau tết, sau đó lại được đưa đi làm một lần kiểm tra sức khỏe kỹ càng và tỉ mỉ, còn toàn diện hơn so với đợt kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện trước đó do người nhận nuôi hắn mang đi. Về sau lại được yêu cầu đến thành phố Nghi để tham gia phỏng vấn, hắn hoảng hốt nghĩ, vì sao? Không có người giải thích cho hắn. Thẳng đến một tuần sau khi kết thúc phỏng vấn, có một chiếc ô tô trông vô cùng quý giá tiến vào cô nhi viện, hắn mới hiểu được, thì ra chẳng qua chỉ là một cách nhận nuôi đặc biệt hơn những người khác mà thôi. Liên Quyết bị yêu cầu không mang theo bất cứ thứ gì, một mình ngồi lên chiếc xe kia, cách cửa sổ xe bình tĩnh nói lời tạm biệt với viện trưởng và nhân viên chăm sóc. Người tới đón hắn rất kỳ quái mà hỏi: "Không nói chuyện với bọn họ thêm chốc lát sao?" Liên Quyết nói: "Không cần." Người kia có hơi bất ngờ nhìn hắn một cái, thúc giục tài xế mau chóng xuất phát. Thời gian để đi đến thành phố Nghi lần nữa ngắn hơn nhiều so với trước đây hắn đi xe buýt, có thể là bởi vì tốc độ của xe nhanh, cũng có thể là là bởi vì lần này đi đường cao tốc. Xe chạy vào sân lớn của Trần gia, Liên Quyết đi xuống xe theo cái người dẫn hắn đến, xuyên qua hành lang khiến hắn cảm thấy dài đến lạ thường, lên tới lầu hai, đi vào một cái thư phòng rất lớn. Đó là lần đầu tiên Liên Quyết nhìn thấy Trần Trữ Liên. Khi đó Trần Trữ Liên cũng coi như là trẻ tuổi, ít nhất thì lưng eo còn thẳng, đang ngồi ở phía sau bàn làm việc rộng lớn, cúi đầu xem văn kiện ở trong tay. Có thể là được nhận nuôi và bị mất người nuôi dưỡng quá nhiều lần, lúc Liên Quyết nhìn thấy người nhận nuôi mới cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt. Hiển nhiên Trần Trữ Liên cũng giống như vậy, chỉ là ngước mắt lên rất qua loa mà liếc nhìn Liên Quyết một chút, nói: "Đến rồi." Liên Quyết không biết nên nói cái gì, dứt khoát không nói gì hết, người bên cạnh mở miệng thay hắn, nói với Trần Trữ Liên: "Gọi là Tiểu Quyết, 15 tuổi, khai giảng sẽ bắt đầu học năm hai." Trần Trữ Liên "Ừ" một tiếng. "Đã tìm xong trường học, ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé vào hộ khẩu." Người kia dừng một chút, hỏi: "Tiên sinh, gọi là gì? Trần Quyết sao?" "Mười lăm?" Trần Trữ Liên hỏi. "Đúng vậy." Trần Trữ Liên cũng không ngẩng đầu lên, lực chú ý còn đang ở trong công việc, lạnh nhạt nói: "Không còn là đứa bé nữa, họ gì cũng không quan trọng." Người đàn ông hiểu ý của ông, nói: "Vậy......" Điện thoại ở trên bàn vang lên, Trần Trữ Liên đưa tay ngăn người kia lại, nhận điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, Trần Trữ Liên đột nhiên đứng lên, dường như có chuyện rất gấp phải đi ra ngoài, vội vàng để lại một câu "gì cũng được, cậu tự xem xét mà làm đi" liền muốn rời đi. Vừa ra đến trước cửa đi ngang qua Liên Quyết, Liên Quyết hơi nghiêng người, muốn nhường ra vị trí ở cửa. Bước chân của Trần Trữ Liên ngừng một chút, lần thứ hai đặt ánh mắt ở trên người Liên Quyết, dường như rất không hài lòng với động tác nhỏ của hắn, nhíu mày hỏi: "Sợ ta?" "Không sợ." Liên Quyết nhìn chằm chằm ông. Có lẽ là thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti của hắn lấy lòng Trần Trữ Liên, Trần Trữ Liên cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, quay đầu nói với người kia: "Vừa nãy cậu nói thằng bé gọi là gì?" "Tiểu Quyết." "Ừm......" Trần Trữ Liên nghĩ một hồi, hỏi Liên Quyết: "Cha con họ gì?" Liên Quyết nói con không có cha. Trần Trữ Liên "Ừ" một hồi, giống như tìm kiếm ý kiến mà hỏi người đàn ông ở phía sau: "Gọi Trữ Quyết?" Người kia mở miệng, muốn nói lại thôi, dưới lời truy hỏi "Có lời cứ nói" của Trần Trữ Liên, mới do dự nói: "Trữ Quyết, hình như không được quá may mắn......" Trần Trữ Liên không rối rắm nhiều lắm với chuyện này, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Vậy thì Liên Quyết." "Vâng tiên sinh." ................. Giấc mộng này quá tỉ mỉ, khi Liên Quyết tỉnh lại cảm thấy dạ dày của mình đang co rút, như khi vừa mới xuống xe buýt năm đó. Hắn mở đèn ở đầu giường, tựa vào đầu giường ngồi một lát, nhận ra cơn đau bụng của mình không hề dịu đi chút nào, lúc này mới chợt nhớ ra tối hôm qua vẫn chưa ăn gì. Liên Quyết không phải là người thích giày vò cơ thể của mình, ba bữa cơm cũng coi như là có quy luật, vậy nên không có bệnh bao tử hay đi kèm với những người thành công —— Lúc này cảm thấy khó chịu thì rất có thể là đang đói. Hắn chợt nhớ tới lúc tới biệt thự vào chạng vạng, hình như Thẩm Đình Vị vừa nấu đồ ăn xong, làm cho cả căn nhà tràn ngập mùi vị. Lúc ấy không có để ý, hiện tại nhớ lại mới nhận ra Thẩm Đình Vị chắc là người rất biết nấu đồ ăn, lúc Thẩm Đình Vị đi lên lầu thay quần áo, dường như Lâm Sâm còn nhịn không được mà khen một câu món canh cá trích đậu phụ này có mùi rất tươi. Có điều cậu ta chỉ ăn cái này? Liên Quyết không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai, cũng không khỏi cảm thấy bữa tối chỉ có một tô canh như thế thì quá đơn giản, thế là nghĩ vẫn nên tìm một bảo mẫu qua bên đó chăm sóc mới được. Màn hình điện thoại di động đặt ở đầu giường sáng lên. Liên Quyết cầm lên, có tin nhắn wechat từ Trần Ninh Tuyết nằm trong mục thông báo. - Em quay về rồi. Trong lúc mở khóa mở ra cửa sổ trò chuyện, tin nhắn đó đã trở thành [ Đối phương đã thu hồi ]. Liên Quyết nhìn thời gian, vẫn chưa tới 5 giờ, rất rõ ràng đêm nay cô cũng ngủ không được tốt. Hắn không có trả lời ngay lập tức. Trong khi rời giường, Liên Quyết mở vòng bạn bè của cô ra, nhìn thấy một bài đăng trông giống như vẫn còn rất vui vẻ. Năm phút trước đăng lên, trong ảnh là một ly đá kiểu Mỹ và một tấm vé máy bay, bối cảnh là ở phòng chờ máy bay, nói: "Không còn gì lưu luyến nữa rồi, mấy người bạn ở nước B chời tôi đáp đất, nhớ mọi người." Vẫn chưa đến giờ ăn sáng thường ngày, nhưng Liên Quyết đã rất đói, quyết định sẽ tự mình tùy ý làm một ít đồ ăn. Có thể là tiếng đi lại đã quấy rầy dì, dì đi ra từ trong phòng, "Ô" một tiếng: "Sao hôm nay tiên sinh dậy sớm thế?" Bà nhận nguyên liệu nấu ăn vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh từ trong tay Liên Quyết: "Đưa cho tôi, để tôi làm đi, sẽ nhanh thôi." Khi ăn sáng, hắn nhắn cho Trần Ninh Tuyết một tin nhắn, nói thuận buồm xuôi gió. Nhưng hắn đã bị kéo vào danh sách đen. Điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của Liên Quyết, hắn đặt di động ở một bên, đột nhiên hỏi dì: "Phụ nữ mang thai phải ăn cái gì mới tốt?" Dì sửng sốt một chút: "Tiên sinh đây là......" "Sang năm trong nhà sẽ có thêm một đứa bé." Liên Quyết nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn." Suy nghĩ của dì còn đang vướng trong hoàn cảnh mà bà sinh con, sau khi phản ứng lại với ý của Liên Quyết, vẻ mặt có hơi quái lạ, dường như không thể hiểu được loại hành vi không tốt cho lắm này của hắn. Sau khi trả lời câu hỏi của Liên Quyết, lại rất lo lắng mà hỏi: "Có cần tôi chăm sóc giúp không?" Vốn dĩ Liên Quyết đúng thật là có ý định thuê một người dì khác cho Thẩm Đình Vị, nhưng nghĩ lại lúc trước Thẩm Đình Vị đã sa thải công nhân theo giờ, có lẽ chính là vì không muốn để cho người khác biết được tình trạng cơ thể của cậu, vậy nên quyết định vẫn nên trưng cầu ý kiến của Thẩm Đình Vị. "Tạm thời thì không cần." Hắn nói. Thấy dì còn đứng đấy không nhúc nhích, Liên Quyết hỏi: "Có chuyện gì không?" Dì nhìn hắn một hồi, nhịn không được mà khéo léo nhắc nhở: "Ngài tìm cơ hội nói với Đồng Đồng đi, chuyện lớn như vậy, giấu diếm với con thì không tốt." Liên Quyết tiếp thu đề nghị của bà, nói: "Qua một thời gian ngắn nữa đi." Hôm nay là cuối tuần, Liên Quyết rất tự giác cho mình thời gian nghỉ ngơi. Bắt đầu từ khi tốt nghiệp đại học hắn vẫn chưa từng nghỉ ngơi cho đàng hoàng, hắn định dành thời gian ngày hôm này để ngủ bù và vận động. Nhưng sự yên tĩnh này không thể kéo dài quá lâu, bị một cuộc điện thoại xuyên đại dương gián đoạn. Liên Quyết nghe đối phương hơi có vẻ gấp gáp mà báo cáo, nhíu chặt mi tâm, tắt hoàn toàn máy chạy bộ đang chậm dần. Sau khi cúp điện thoại, Liên Quyết gọi điện thoại qua cho Lâm Sâm: "Giúp tôi đặt trước một tấm vé máy bay đi nước S nhanh nhất." Lâm Sâm nhạy bén nhận ra điều gì đó, mau chóng hỏi: ""Công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề?" Liên Quyết làm việc cho Trần gia nhiều năm như vậy, bây giờ lại quyết tâm cắt đứt với Trần gia, đương nhiên sẽ không phải là hoàn toàn không có đường lui, mà "Đường lui" lại xảy ra vấn đề trong lúc mấu chốt, bàn tay ở đằng sau bức màn không cần nói cũng hiểu. Lâm Sâm hỏi: "Liên tổng, cần tôi cùng đi không?" Liên Quyết suy nghĩ một lát, nói: "Cậu ở lại, trông coi Thẩm Đình Vị.".