Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 81
Edior: Luna Huang
** dụ dỗ xuất phủ **
Ôn Nhu nhìn Vương Như Mẫn ăn mặc thanh lịch, cười đứng lên tự mình nghênh đón, "Mẫn muội muội thế nào lúc rảnh rỗi đến chỗ của người tỷ tỷ này?"
" Cũng bản thân trong viện buồn bực, đặc biệt muốn đến cùng tỷ tỷ ngồi một chút, trò chuyện giải buồn một chút." Vương Như Mẫn tuy rằng cười, cũng mỗi một lần nhìn thấy Ôn Nhu nghiêng nước nghiêng thành, cũng không nhịn được đáy lòng phạm hận, dựa vào cái gì nàng liền so với nàng đẹp hơn!
Bất quá cứ cho là nàng đẹp đến mê người thì như thế nào, sau ngày hôm nay, nàng sẽ tiêu thất trên cái thế giới này!
" Mẫn muội muội đến thật đúng lúc, tỷ tỷ cũng là buồn bực, còn không biết lúc này nên làm thế nào qua cho tốt đây." Ôn Nhu tự nhiên là nhìn thấy đáy mắt của Vương Như Mẫn có đố kị cùng hận ý, nếu là muốn hạ thủ với nàng, Vương Như Mẫn nói một câu liền sẽ bại lộ.
" Muội muội nghe nói trà lâu có tên Thấm Hương lâu có món điểm tâm ngọt thật không tệ, đó là ngự trù trong cung so ra kém." Ánh mắt của Vương Như Mẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Nhu, dáng dấp như đối với trà lâu cực có hứng thú, "Không biết Vương phi tỷ tỷ có hứng thú cùng muội muội nếm thử món điểm tâm ngọt không? Cùng với buồn bực trong vương phủ, không bằng chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt."
Đáy lòng Ôn Nhu cười, quả nhiên, muốn đem nàng dẫn đi, đã như vậy, nàng không bằng tương kế tựu kế, bọn họ dục đường lang bộ thiền, không biết đạo lý hoàng tước tại hậu sao?
" Nếu Mẫn muội muội đối với món điểm tâm ngọt có hứng thú như thế, chúng ta cùng đi cũng không sao, vừa vặn tỷ tỷ đối với trà thơm cảm thấy hứng thú, nếm thử tài nghệ của trà lâu cũng là không sai, cũng tổng so với trong vương phủ tốt hơn."
Bất quá, chỉ bản thân nàng, sợ là thiếu, nếu chỉ là chủ ý của mình Vương Như Mẫn, nàng không sợ một mình đi, nếu là chủ ý của Thanh vương, nàng liền không thể không phòng, tuy rằng nàng không xem trọng đầu óc của hắn, nhưng hắn dù sao cũng là đường đường thừa tướng, tự nhiên sẽ không giống Triệu Yên Nhi dễ đối phó như vậy, nếu là muốn đi, hãy để cho Vân Lãng theo bên người liền tốt.
Tuy rằng nàng đối với thân thủ của mình rất là tự tin, nhưng là vẫn cẩn thận vẫn tốt, dù sao mạng của nàng chỉ có một, nàng không muốn lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
" Đã như vậy, Vương phi tỷ tỷ cũng nhanh chuẩn bị một chút, chúng ta xuất môn, muội muội thực sự là muốn giải buồn bực." Gương mặt hưng phấn của Vương Như Mẫn, trong lòng đắc ý, khách sáo với Ôn Nhu một phen, quả nhiên đồ con lừa, liền dễ dàng bị lừa như thế, nếu không phải gia nói việc này để hắn giải quyết, lúc đến trà lâu nàng liền cho người lập tức giết nàng!
Nếu gia nói để hắn xử lý, nàng liền không nhúng tay vào rồi, huống hồ, gia còn nói, lúc xử lý xong Ôn Nhu liền đem nàng mang ra khỏi Bạch vương phủ, để cho nàng đến Thanh vương phủ, đến bên người gia, cùng nhau chờ cốt nhục của bọn họ sinh ra, cho nên vì tương lai hạnh phúc của nàng, nàng nhất thiết phải giúp đỡ gia dẫn Ôn Nhu đi!
Mà Thấm Hương lâu, gia đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả, đợi Ôn Nhu đến Thấm Hương lâu, liền cho người giả trang thành kể cắp cầm dao tiến vào Thấm Hương lâu đánh cướp, để Ôn Nhu chết ở trong loạn đao!
Như vậy, một khi Ôn Nhu tiến nhập Thấm Hương lâu, liền quyết định chạy trời không khỏi nắng!
" Mẫn muội muội gấp gáp như vậy làm chi? Đợi tỷ tỷ hoán thân xiêm y đã." Ôn Nhu chìm chìm đôi mắt, vội vả như vậy, chính là muốn để cho nàng một người cũng không bên cạnh, càng tiện hạ thủ, nàng làm sao có thể để bọn họ được như mong muốn đây.
Ôn Nhu đứng lên, đang muốn bảo thị nữ phục vụ bên người gọi Vân Lãng, ngoài phòng vang lên thanh âm thanh lượng của Túc Dạ: "Túc Dạ xin gặp Vương phi."
Túc Dạ? Đến đây làm chi? Bất quá nếu là có thể để Túc Dạ đi theo, nàng càng an tâm, dù sao nàng biết, Túc Dạ tuyệt không hại nàng.
" Nguyên lai là đại quản sự đến đây, mau mời vào." Ôn Nhu lần nữa ngồi xuống ghế thái sư.
Trong mắt của Vương Như Mẫn chợt lóe lên tức giận, Túc Dạ này, sớm không tới muộn không tới, ngay vào lúc này tới làm gì? Nếu là làm rối loạn kế hoạch của gia thì phải làm sao?
" Túc Dạ gặp qua Vương phi." Túc Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Như Mẫn, cúi đầu hành lễ, "Gặp qua Mẫn phu nhân."
" Không biết đại quản sự đến đây vì chuyện gì?"
" Ngược lại không phải là đại sự gì, chỉ là ngày mai là đại hôn của Thanh Vương gia, thân thể vương gia ôm bệnh nhẹ liền không thể chọn lễ vật, Túc Dạ đặc biệt hướng Vương phi hỏi, ngày mai đại hôn của Thanh Vương gia, Bạch vương phủ chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì mới tốt?" Túc Dạ nói xong rất là cung kính, mặc dù không có ngẩng đầu, lại biết thời khắc này sắc mặt của Vương Như Mẫn nhất định là rất khó nhìn.
" Việc này Ôn Nhu thật không biết, đại quản sự tự làm tốt đi, không cần hỏi ý kiến của ta." Ôn Nhu nói xong rất là hiền hoà, sau đó cười nói: "Mới vừa rồi Mẫn muội muội nói với ta đế đô có một nhà có món điểm tâm ngọt không tệ, hẹn ta đi nếm thử, nếu là đại quản sự vô sự, chẳng biết có được không tiễn ta và Mẫn muội muội một đoạn?"
" Vương phi tỷ tỷ, Túc Dạ còn muốn vì Thanh Vương gia chuẩn bị lễ vật, làm sao có thời gian tiễn chúng ta, chúng ta không nên làm phiền đại quản sự mới đúng." Vương Như Mẫn vội vã ngăn lại, nếu là Túc Dạ cũng theo, chẳng phải là để kế hoạch của gia khó một phần sao? Dù sao nếu là Túc Dạ ở bên hầu hạ, nhất định phải một lượt giải quyết hết, thế nhưng Túc Dạ là tâm phúc của Bạch vương, giết chết chẳng phải là muốn khiến cho Bạch vương hoài nghi sao? Cho nên, nhất thiết phải ngăn lại.
" Nếu Vương phi tự mình mở miệng, Túc Dạ đó là bận rộn nữa cũng không dám không tuân theo." Túc Dạ tự nhiên biết trong lòng Vương Như Mẫn đang suy nghĩ gì, hắn vốn là muốn theo hầu hạ bên người Ôn Nhu, sao lại để Vương Như Mẫn như ý nguyện được.
" Đã như vậy, liền làm phiền đại quản sự rồi." Ôn Nhu hướng Túc Dạ khẽ gật đầu, lại hướng Vương Như Mẫn khẽ cười nói, "Mẫn muội muội, vậy chúng ta liền đi thôi, tỷ tỷ nhịn không được muốn nếm thử trà thơm rồi."
Vương Như Mẫn mắt thấy mình ngăn cản vô hiệu, vội vàng hướng tiểu Ny bên cạnh một ánh mắt, tiểu Ny hiểu ý, lặng lẽ lui xuống.
Ôn Nhu! Nàng muốn cho nàng có đi không có về! Cứ cho là Túc Dạ đi theo cũng không thể thay đổi sự thật này!
Trấn Quốc Công phủ.
Triệu Yên Nhi cho lui hết tất cả hạ nhân trong viện của Ôn Nhan, bên cạnh chỉ mang theo tâm phúc Từ ma ma bước vào gian nhà của Ôn Nhan, trong tay Từ ma ma bưng một chén canh tổ yến, trong tay Triệu Yên Nhi đang cầm giá y đỏ rực.
" Tam cô nương, mau đến nhìn giá y mới của ngươi một chút." Triệu Yên Nhi khó khăn lắm bước vào cánh cửa, cười ôn hòa hô Ôn Nhan, "Đi thử một chút xem có vừa người hay không."
Ôn Nhan đang ngồi ở phía trước cửa sổ thêu, chợt nghe thanh âm của Triệu Yên Nhi, lập tức đem đồ trong tay buông xuống, tự mình nghênh đón, phúc thân nói: "Nhan nhi gặp qua phu nhân."
Kì thực, trong lòng Ôn Nhan đem Triệu Yên Nhi hung hăng khách sáo một phen, dụng tâm rắn rết còn bày ra dáng dấp tốt với nàng, nếu thật đối với nàng vì sao bản thân ngồi lên vị trí phu nhân không để cho nàng xưng nàng một tiếng "Mẫu thân"? Mà nàng chỉ có thể xưng vi "Phu nhân", Triệu Yên Nhi rõ ràng đem thứ nữ như nàng rạch rõ ranh giới, cả đời cũng mơ tưởng trở người, chính là xưng nàng một tiếng "Mẫu thân" Nàng cũng ngại bẩn, nếu là thật đối với nàng tôtd, thế nào liền như vậy xông vào phòng ngủ của nàng, không để cho thị nữ thông truyền một tiếng? Nếu là thật đối với nàng tốt, ngày mai nàng xuất giá, nhưng ngay cả một kiện đồ cưới cũng không có chuẩn bị?
Bất quá nàng cũng biết, Triệu Yên Nhi không phải quên, là cảm thấy nàng chuẩn bị cũng vô ichs, bởi vì không cần phải chuẩn bị đồ cười cho một người chết, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ, sợ là không ai nguyện ý muốn nàng gả vào Thanh vương phủ!
Đó là còn chưa nói đến người cha chưa từng liếc mắt đến nàng, sợ đều là hận nàng đoạt Thanh vương phi vị của Ôn Tâm, hận không thể lập tức để nàng chết đi!
" Tam cô nương không cần đa lễ, mau ngồi xuống trước, ăn một chén canh tổ yến, ta chính tay chưng, sau khi ăn xong liền nhìn xem giá y mới có vừa người không." Triệu Yên Nhi tiếp nhận canh tổ yến trong tay Từ ma ma, đưa tới trước mặt Ôn Nhan.
Ôn Nhan nhìn chằm chằm chén canh tổ yến kia, duỗi tay tiếp nhận, lại ngẩng đầu nhìn Triệu Yên Nhi.
Triệu Yên Nhi tặng canh tổ yến cho nàng, quả nhiên là thiên hạ kỳ văn! Ý không ở trong lời, xem ra, canh tổ yến này, cũng chẳng phải là canh tổ yến!
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
42 chương
90 chương
42 chương
56 chương
136 chương