Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 62
Edior: Luna Huang
” Ôn Nhan! Ngươi chớ nói nhảm! Thanh Vương gia làm sao sẽ đem nhẫn ngọc tặng cho ngươi! Ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ!” Ôn Tâm chỉ vào Ôn Nhan phẫn nộ hô, suýt nữa đã đem câu “Muốn tặng thì cũng phải tặng cho ta” nói luôn ra miệng, nhưng mà nàng biết, lúc này ở đây không thể cho nàng làm càn được.
Thế nhưng, tối nay vốn là Vương Thượng hạ chỉ vì nàng cùng Thanh Vương gia tứ hôn mới đúng, thế nào liền biến thành hiện tại như vậy? Ôn Nhu, nhất định là con tiện nhân Ôn Nhu kia làm!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Ôn Tâm nhìn chằm chằm Ôn Nhu bộc phát thâm độc, lại muốn hủy đi hôn sự của nàng cùng Thanh Vương gia! Nàng muốn để cho nàng chết không được tử tế!
” Trấn Quốc công tử làm càn! Vương Thượng cùng bổn cung còn ở chỗ này! Không phải do ngươi ở đây hô to!” Ánh mắt sắc bén của thái hậu rơi xuống trên người Ôn Tâm, còn tưởng rằng Triệu Yên Nhi có thể nuôi cái dạng nữ nhi gì, hóa ra lại là một chủ thiếu kiên nhẫn như thế, thật cho mình xem là Thanh vương phi sao? Mà nàng Khương Phù Dung, lúc trước sao lại xem trọng người như thế? Còn muốn cùng Thanh vương một phe.
Việc tối nay, nhìn Bạch vương phi mỗi chữ mỗi câu đều có lý, lúc này muốn diễn cái kịch kia cũng khó, muốn quấy rối hôn sự của Thanh vương cùng Ôn Tâm, mà việc làm của Ôn Nhu này lúc sáng, cùng Triệu Yên Nhi miêu tả hoàn toàn không hợp, nhìn cũng thấy được không dễ bắt chẹt, lúc trước không nên tùy ý để Triệu Yên Nhi tự mình xử trí, nếu là nàng cùng Bạch vương trở thành một phe, sợ là còn khó thêm một phần.
Mà Vương Thượng người chuyện gì cũng không để tâm, hiện nay lại muốn quản việc này của Thanh vương, là tâm tính thay đổi sao?
” Thái hậu thứ tội!” Thái hậu quát lớn khiến Ôn Tâm tĩnh táo không ít, mặc dù im lặng, vẫn như cũ cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ôn Nhu.
” Nhị tỷ tỷ…..” Ôn Nhan khóc thút thít, kì thực đáy lòng cũng khủng hoảng tới cực điểm, “Ôn Nhan tuy là thứ nữ, nhưng cũng là tay chân của nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ sao có thể nói Ôn Nhan như vậy, huống hồ chiếc nhẫn ngọc này, xác xác thật thật là Thanh Vương gia tặng cho Ôn Nhan…..”
Ôn Nhan cuối cùng cũng hiểu ý đồ Ôn Nhu mang nàng tiến cung, là nàng tự cho là thông minh, cho rằng Ôn Nhu không có biết được chuyện nàng cùng Lý An Âm hợp mưu, chẳng qua là đang chờ đợi thời cơ tốt nhất đem nàng xử trí, nàng không giết nàng, không xử trí nàng, nhưng là mang nàng đẩy lên đầu cơn sóng, để cho nàng tiến thối không được, đi sai một bước cũng sẽ thịt nát xương tan.
Mới vừa rồi lúc Ôn Nhu cúi người đem nàng nâng dậy, nói nhỏ bên tai nàng, nàng nghe được thanh thanh sở sở, trong lòng cũng biết được rõ ràng, “Nếu ngươi không một mực chắc chắn khẳng định chiếc nhẫn ngọc này là do Thanh vương tặng, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn”, đây là Ôn Nhu nói bên tai nàng, nàng cũng đã biết, khi nàng bắt đầu nhận nhẫn ngọc Ôn Nhu đưa cho, nàng liền tiến vào trong bẫy rập Ôn Nhu bày sẵn.
Mà Ôn Nhu nói bên tai nàng, cho dù nàng muốn hay không muốn cùng phải hiểu rõ, nếu là cắn chặt nói nhẫn ngọc là do Thanh Vương gia tặng, còn có thể tiến vào Thanh vương phủ làm thiếp thất, nhất định lưu lại được con đường sống, còn nếu là vào thời khắc này nàng thề thốt phủ nhận, Ôn Tâm cùng Triệu Yên Nhi nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, chắc chắn để cho nàng sống không bằng chết, cùng với chết, chẳng thà nàng buông tay đánh một trận.
Huống hồ, nàng hiểu, Ôn Nhu đem nàng làm đối tượng trả thù Thanh vương cùng Ôn Tâm, lợi thế của Trấn Quốc Công phủ, sẽ không để cho nàng chết.
” Nhị muội muội cũng là thứ xuất, sao có thể luôn miệng nói tam muội muội là thứ nữ?” Ôn Nhu giả bộ vì Ôn Nhan đau lòng, mắt nhìn Ôn Tâm, lại dời tầm mắt đến trên người Thanh vương, “Thanh Vương gia, tam muội muội ta nói chiếc nhẫn ngọc này là do Thanh Vương gia tặng, Thanh Vương gia còn muốn thề thốt phủ nhận sao?”
” Ôn Nhu, ngươi mơ tưởng đem nữ nhân khác nhét cho bổn vương!” Thanh vương trợn mắt trừng Ôn Nhu, nói xong nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng người trước mắt không phải là người của hắn, hết lần này tới lần khác hắn còn muốn chinh phục, hôm nay lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, liền bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước vì sao hắn phải hủy đi hôn ước cùng nàng, nếu không lúc này nàng cũng đã là người của hắn rồi.
” Thanh Vương gia nói thế thiếu sót, cũng không phải là Ôn Nhu muốn đem tam muội muội đưa cho ngươi, mà là nhẫn ngọc do ngươi tặng cho tam muội muội ta, đó là tán thành nàng người là của ngươi, hôm nay bất quá là muốn ngươi cho tam muội muội ta một danh phận thôi, huống hồ bản thân Thanh Vương gia chung tình với tam muội muội, làm sao lại là Ôn Nhu đưa người cho ngươi như Thanh Vương gia đã nói?” Nam nhân tự cho là đúng, cho là mình rất giỏi sao? Cho rằng nữ nhân thiên hạ này đều phải ái mộ sao?
” Được rồi được rồi, việc này tạm để đó đi, dùng tiểu yến cho tốt, không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà tranh chấp,” Thái hậu có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay. “Huống hồ bổn cung nhìn ra trong này như có hiểu lầm, cần tra rõ hơn nữa, đều ngồi vào bàn của mình đi.”
” Hừ!” Thanh vương hung hăng vung tay áo, xoay người liền muốn đi, lại ngoài ý liệu bị Lãnh Hạo bắt được cánh tay.
” Mẫu hậu, đây chính là chung thân đại sự của ngũ ca, làm sao có thể nói là việc nhỏ?” Lãnh Hạo nhéo, dáng dấp như là không chịu để cho hôn sự của huynh trưởng mình cứ như vậy mà kéo dài, kiên trì nói, “Không được, tối nay liền giải quyết rồi chung thân đại sự của ngũ ca đi, liền do trẫm đến làm chủ!”
” Vương Thượng, đừng hồ đồ!” Thái hậu kéo xuống, lạnh giọng quát dẹp đường.
Thái độ của Lãnh Hạo cũng khác thường không có nghe lời nói của thái hậu, kiên trì nói: “Mẫu hậu, chuyện của ngũ ca liền do trẫm làm chủ, người cũng đừng quan tâm, hơn nữa, nếu ngũ ca không thú thê, trẫm cũng tuyệt không lập hậu!”
Lãnh Hạo nói xong lời thề son sắt, dáng dấp huynh đệ tình thâm, ánh mắt của thái hậu âm trầm tới cực điểm.
Ôn Nhu cúi đầu khẽ cười, hôm nay có Vương Thượng này, trái lại giúp nàng không ít a, nếu không bản thân nàng ứng phó thái hậu, sợ là không biết phải sử dụng bao nhiêu lực lượng của não, lãng phí không ít khẩu khí.
Vương Thượng này cũng rất thú vị, nhìn như hồ đồ, lại giống như so với ai khác đều khôn khéo hơn.
” Vương Thượng, hạ thân không kham nổi nghĩa của nặng như vậy của Vương Thượng.” Thanh vương nhìn chằm chằm Lãnh Hạo, hắn không giải thích được, Vương Thượng này luôn luôn đối với lời của hắn mặc kệ, hôm nay làm sao giống như biến thành người khác vậy, cắn chặt hắn không thả?
” Ngũ ca, làm sao có thể nói tình nghĩa nặng đây, lúc trước ngươi vì đại ca chọn phi, cũng không nói như vậy? Cho nên bây giờ chúng ta mới có đại tẩu tẩu không phải?” Lãnh Hạo cười đến vô hại, ai cũng đoán không ra nụ cười của hắn rốt cuộc là thật hay giả, “Cho nên hiện tại chỉ cần ngũ ca thú thê, trẫm làm đệ đệ mới lập hậu không phải sao?”
Lãnh Hạo cũng không tin, mang chuyện lập hậu ném lên trên đầu Thanh vương, hắn còn dám có lời gì để nói sao? Lúc trước hắn không chút nào để đại ca vào mắt dám mang nữ nhân bản thân không cần đưa cho đại ca vi chính phi, hôm nay hắn liền giúp đại ca cướp khẩu khí này về.
Nếu hắn không xem tình nghĩa huynh đệ của bọn họ ra gì, hắn cần gì phải cố kỵ nữa.
” Vương Thượng nếu nói như vậy, nghe lệnh vương.” Thanh vương nói xong nghiến răng nghiến lợi, Vương Thượng nói như vậy rồi, nếu bản thân còn nói một chữ không đó là kháng chỉ không tuân theo, huống hồ đem chuyện lập hậu ném lên đầu của hắn, mặt cho hắn muốn phản bác thế nào thì cũng không phản bác được. “Bổn vương liền nạp Ôn tam tiểu thư làm là phu nhân.”
” Phu nhân? Ngũ ca, đây không phải là ủy khuất Ôn tam cô nương sao?” Lãnh Hạo không hài lòng với quyết định của Thanh vương, thẳng thừng tuyên bố, “Truyền ý chỉ của trẫm, phong Ôn Nhan Ôn tam cô nương vi Thanh vương phi, chọn ngày thành hôn.”
Nghe được hoàng mệng, Ôn Tâm nhất thời lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh, Ôn Nhan chấn kinh đến nói không nên lời, nhất thời lại quên tạ ân, nàng nghĩ như thế nào đạt được, nàng một thứ nữ nho nhỏ ngồi xuống vị trí Thanh vương phi, hơn nữa còn là Vương Thượng thân phong! Cái này giết không ít thiên kim, tức chết không ít tiểu thư.
Thanh vương cũng là chấn kinh đến không phản ứng kịp, trong ý thức của hắn, vô luận hắn nói cái gì, Vương Thượng cũng sẽ không phản bác, thế nào nói là nạp phu nhân, Vương Thượng lại phong phi cho hắn?
Chỉ có Ôn Nhu cười đến thoả mãn, nhìn Ôn Tâm đã bất tỉnh, cả kinh nói: “Không xong, nhị muội muội đã hôn mê, tâm của nhị muội muội nhưng chỉ có Thanh Vương gia a ——”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
42 chương
90 chương
42 chương
56 chương
136 chương