Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 157
Editor: Luna Huang
Thời gian Túc Dạ mang Lãnh Du tiến cung, Lãnh Triệt đang cùng Lãnh Hạo còn có các đại thần mở triêu hội nhỏ, Túc Dạ ôm Lãnh Du không dám đi vào quấy rối, mà Lãnh Du cũng giống hiểu chuyện, vùi ở trong lòng Túc Dạ, không không làm khó, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt.
Thị vệ nói cho Túc Dạ tiểu triêu hội vừa mới bắt đầu, trong vòng một canh giờ không kết thúc được chưa, Túc Dạ sợ Lãnh Du chịu không nổi, liền, dụ dỗ nàng ly khai.
“Tiểu Thụ Diệp, Du Du, xuống tới.” Lãnh Du nghe Túc Dạ nói phải đi, ngay trong ngực hắn cọ cọ, để Túc Dạ đem nàng buông xuống, Lãnh Du tuy nhỏ, tính tình quật, Túc Dạ cảm giác mình không lay chuyển được tiểu gia hỏa này, liền đem bỏ trên đất bỏ trên đất.
“Tiểu Thụ Diệp, cha.” Lãnh Du đứng ở trên mặt đất, giơ lên một tay bắt được tay áo của Túc Dạ, tay kia chỉ vào cửa điện đóng chặt, muốn lôi kéo Túc Dạ đẩy cửa ra.
“Hư...” Túc Dạ lập tức ở ngồi xổm người xuống trước mặt Lãnh Du, dụ dỗ nói, “Tiểu Du Du ngoan a, cha hiện tại có rất nhiều chuyện phải làm, khong thể tiểu Du Du, tiểu Du Du cùng tiểu Thụ Diệp về nhà chờ cha có được hay không?”
“Không được.” Lãnh Du dùng sức lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp nhất thời chảy lệ, tội nghiệp nhìn Túc Dạ, “Du Du muốn cha, Du Du muốn cha...”
” Tiểu Du Du...” Túc Dạ nhìn Lãnh Du trước mặt làm bộ đáng thương, trong lòng rất không tư vị, lập tức cũng không biết phải làm gì cho đúng, cuối cùng nhất ngoan tâm, ôm lấy Lãnh Du, trước khi tiếng khóc của nàng lớn hơn ly khai.
Thế nhưng, Túc Dạ ngạc nhiên phát hiện Lãnh Du dĩ nhiên không khóc, chỉ là ghé vào đầu vai hắn nhìn chằm chằm đại điện càng ngày càng xa, hai cánh tay mậpp mạp nắm chặt y sam trên vai hắn.
Trở lại Bạch vương phủ không bao lâu, Lãnh Du nóng rần lên, thân thể nho nhỏ nóng hổi, thế nhưng tiểu gia hỏa không chịu uống thuốc không chịu ngủ, nhưng cũng không khóc, chỉ là Thiên Du ôm, mắt hỏi mỏ nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Thiên Du nghĩ tiểu gia hỏa cứ như vậy không phải là biện pháp, khuyên Túc Dạ tiến cung báo cho biết Lãnh Triệt một tiếng, Túc Dạ cũng lo lắng đến cực điểm, cũng không kịp nghĩ cái triều họi gì, tiến cung tìm được Lãnh Triệt, Lãnh Triệt lập tức liền Tử vương cùng các đại thần thương lượng tốt sự tình, bản thân vội vã chạy về Bạch vương phủ
“Thiên di, cha đâu?” Lãnh Du nằm trong lòng Thiên Du, nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa, thanh âm nho nhỏ hỏi, bởi vì nàng không chịu ngây ngô trong phòng, nên muốn Thiên Du ôm nàng đến viện, Thiên Du vô pháp, ôm ngồi ở cửa phòng để có chút ấm áp trong phòng.
” Lập tức sẽ trở về, Du Du ngủ chờ cha có được hay không?” Thiên Du vỗ nhẹ lưng của Lãnh Du, dụ dỗ nói, lại dùng cái trán thử ôn độ của nàng, vẫn như cũ rất nóng.
Lãnh Du vừa lắc đầu, bỗng nhiên, nàng cà cà trong ngực Thiên Du, Thiên Du biết nàng là muốn xuống đất, không giải thích được mới vừa rồi còn an tĩnh Lãnh Du tại sao lại đột nhiên như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, liền đem Lãnh Du bỏ trên đất.
” Cha!” Tiểu gia hỏa giang hai tay ra, hoảng du du tiểu bước chân chạy đến một bộ thân ảnh màu trắng xuất hiện ở cửa, tiểu gia hỏa cước bộ vốn cũng không ổn, lại thêm phát sốt, mới chạy vài bước liền có dấu hiệu ngã sấp xuống.
Thế nhưng ngay khi tiểu gia hỏa muốn ngã sấp xuống, Lãnh Triệt đem nàng vững vàng bế lên, kéo vào trong lòng, một khối đá lớn trong lòng Thiên Du như là rơi xuống, nhỏ giọng ly khai.
” Cha, cha!” Lãnh Du hưng phấn mà nắm chặt vạt áo của Lãnh Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của Lãnh Triệt cọ cọ, “Cha đã trở về! Cha ôm ôm Du Du!”
Lãnh Triệt liền vội vàng đem Lãnh Du ôm vào trong phòng ấm áp, đem ôm dán lên cái trán nóng của nàng, lấy tay êm ái vuốt tóc của nàng, ôn nhu cười nói: “Đã nhiều ngày cha không có bồi Du Du, Du Du muốn cha?”
Lãnh Triệt ôm Lãnh Du trong phòng chậm rãi đi thong thả, xuyên thấu qua tiểu trên người nàng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể nàng, Lãnh Triệt chỉ cảm thấy rất là đau lòng, hắn gần hai tháng hầu như chưa có trở về phủ, nếu không có Túc Dạ báo cho biết, hắn sẽ không biết Du Du của hắn sẽ phát sốt, đồng thời không gặp hắn sẽ không ngủ, không uống thuốc, điều này làm cho hắn đau lòng.
Thế nhưng Túc Dạ không có cùng Lãnh Triệt nói Lãnh Du vì tìm hắn mà ngã xuống tuyết, bởi vì Túc Dạ nghĩ không nên cho hắn thêm âu lo.
“Du Du muốn cha ôm ôm.” Lãnh Du ghé vào trên vai Lãnh Triệt, không có tinh thần cùng hoạt bát ngày thường, cả người đều yên, đến nói đều so với trong ngày thường nhỏ giọng không biết bao nhiêu lần, để lòng của Lãnh Triệt nhéo càng chặt hơn.
Hắn cũng muốn bồi bồi bọn nhỏ nhiều hơn, thế nhưng thân thể của Vương Thượng ngày càng lụn bại, trong quân Lãnh Tịch không thể ly khai, hôm nay Phong chi đại lục cách cục rung chuyển, hắn phải gánh vác nhiều hơn khong biết bao nhiêu lần, hắn hầu như không thể phân thân.
“Cha ôm Du Du, Du Du uống thuốc.” Lãnh Du thấy Lãnh Triệt không nói gì, dùng tay nhỏ bé xoa xoa gò má của hắn, tiểu đại nhân nói, điều này làm cho lòng của Lãnh Triệt càng khó chịu.
“Du Du ngoan, cha uy Du Du uống thuốc.” Lãnh Triệt dùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Lãnh Du, ôm ôm Lãnh Du ngồi xuống ghế, để Lãnh Du ngồi ở trên chân của hắn, thị nữ đem dược đun xong buông xuống bàn nhỏ bên cạnh, Lãnh Triệt múc một muỗng, nhìn nước thuốc đen đặc, tuy rằng đau lòng, vẫn là đem nước thuốc đưa đến trong miệng Lãnh Du.
Lãnh Du quả nhiên thật biết điều, uống thuốc đắng nhiều như vậy, đúng là một tiếng cũng không có khóc, cũng không có không uống, ngay cả Lãnh Triệt để thị nữ chuẩn bị xong mứt hoa quả cũng chỉ dùng một viên mà thôi.
” Cha, Du Du nghe lời, Du Du uống thuốc đắng, Du Du không khóc.” Uống xong dược, Lãnh Du đứng ở trên đùi Lãnh Triệt, ôm cổ hắn, làm nũng dùng mặt mình cọ mặt của Lãnh Triệt.
” Ân, Du Du ngoan.” Lãnh Triệt vỗ nhẹ lưng của Lãnh Du, vừa đau lòng vừa an ủi, tiểu bảo bối của hắn, hai tuổi cùng chưa tới, lại hiểu chuyện như vậy, “Cha ôm Du du ngủ có được hay không?”
“Du Du không buồn ngủ.” Lãnh Du cũng lắc đầu.
” Thế nhưng không ngủ được, bệnh không khỏi được, bệnh không khỏi được, thì không thể cùng Nhiên nhi còn có Nhã Nhược muội muội cùng nhau chơi đùa.” Lãnh Triệt vụng về dụ dỗ nói.
“Du Du ngủ, cha liền đi.” Lãnh Du nháy con mắt nhìn Lãnh Triệt, cầm lấy vạt áo của hắn thật chặt, như là rất sợ hắn lại đột nhiên tiêu thất, “Tiểu Thụ Diệp nói, cha, bận.”
Lòng của Lãnh Triệt đau xót, hôn một cái trên gò má của Lãnh Du, ôn nhu nói: “Cha không đi, cha bồi Du Du, Du Du tỉnh lại còn có thể nhìn thấy cha, ngoan ngoãn ngủ là tốt rồi.”
” Thật vậy chăng?” Hai cái tay của Lãnh Du áp đến gò má của Lãnh Triệt, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn.
” Thực sự.” Lãnh Triệt nở nụ cười, dùng cái trán áp vào cái trán của tiểu gia hỏa, “Cha bao giờ gạt Du Du chưa?”
“Du Du yêu cha!” Lãnh Du cũng cười, môi nho nhỏ đối mặt với môi Lãnh Triệt, tiện đà hưng phấn mà kêu lên, bất quá chỉ chốc lát liền ghé vào trên vai của Lãnh Triệt ngủ, có thể thấy được tiểu gia hỏa là mệt muốn chết rồi.
Lãnh Triệt còn lại là lấy tay chạm môi mình một cái, sâu kín nở nụ cười, đem Lãnh Du đã ngủ bỏ vào trên giường hẹp, quả không nuốt lời ngồi ở mép giường coi chừng nàng thẳng đến khi nàng tỉnh lại.
Trong lúc Túc Dạ mang theo Lãnh Nhiên vào trong phòng, không giống Lãnh Du nhìn thấy Lãnh Triệt thì kích động, Lãnh Nhiên chỉ là chậm rãi khai bước chân hướng Lãnh Triệt đi đến, tiện đà dùng tay nhỏ bé mập mạp bắt được ngón trỏ của Lãnh Triệt, Lãnh Triệt cung hạ thân đưa hắn bế lên.
” Cha.” Có lẽ là bởi vì tính tình trầm tĩnh, Lãnh Nhiên thoạt nhìn tựa hồ so với Lãnh Du hiểu chuyện một chút, lúc này hắn nhìn Lãnh Du trên giường hẹp một chút, vừa nhìn về phía Lãnh Triệt, nói lắp, “Cha, tiểu Thụ Diệp nói, tiểu Du Du, bị bệnh.”
“Ân.” Lãnh Triệt sợ quấy rầy đến Lãnh Du, đem Lãnh Nhiên ôm ly khai, không có giống như đối đãi với Lãnh Du vô cùng thân thiết vậy, đối với Lãnh Nhiên, hắn chỉ là ôn nhu cười, “Du Du bị bệnh, nên Nhiên nhi phải chiếu cố Du Du, hiểu không?”
“Hiểu.” Lãnh Nhiên tiểu đại nhân dường như trịnh trọng gật đầu, chọc cho Lãnh Triệt hôn một cái xuống chu sa giữa mi tâm hắn, Lãnh Nhiên còn lại là lập tức bưng kín trán của mình, nghiêm trang nói, “Cha, Nhiên nhi là, nam hài tử.”
Lãnh Triệt ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của Lãnh Nhiên, không khỏi cười ra tiếng, “Cha hiểu, Nhiên nhi là nam hài tử, không thể tùy tiện cho để người khác hôn, đúng không?”
Lãnh Nhiên dùng sức gật đầu, Lãnh Triệt còn lại là cười đến có chút bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa, đều là học của ai, không khỏi đem nhãn thần phiêu trên người Túc Dạ, Túc Dạ lập tức đem sống lưng dựng thẳng, ý bảo không phải là hắn dạy.
Túc Dạ cũng không dám thừa nhận đây là hắn đây là hắn một ngày nói giỡn cùng Lãnh Nhiên, không thôi gia không giáo huấn hắn một trận thì chết, bất quá hắn làm sao biết Lãnh Nhiên tiểu tử này còn tuổi nhỏ trí nhớ tốt như vậy.
” Được rồi, ngươi cùng tiểu Thụ Diệp đi chơi đi.” Dù cho Túc Dạ không thừa nhận, Lãnh Triệt đương nhiên cũng biết đây nhất định là cùng hắn có quan hệ, lúc cùng Lãnh Nhiên nói nói mấy câu, liền đem Lãnh Nhiên giao cho Túc Dạ.
Túc Dạ đang muốn trong lòng Lãnh Triệt ôm qua Lãnh Nhiên, mà Lãnh Triệt cũng đem Lãnh Nhiên bỏ trên đất, có chút trầm giọng nói, “Nhiên nhi, tự đi đi, có được không?”
” Nhiên nhi, tự mình đi.” Cha mình đã lên tiếng, Lãnh Nhiên dù cho muốn Túc Dạ ôm, cũng chỉ dám nói tự mình đi.
“Ân, đi không được gọi tiểu Thụ Diệp đến ôm.” Lãnh Triệt nói xong, nhìn Túc Dạ một mắt, “Đi thôi, trước khi hắn không động không cho phép ôm hắn.”
“Vâng, gia.” Túc Dạ cung kính lên tiếng trả lời, nắm tay Lãnh Nhiên đi.
Đáy lòng Túc Dạ không khỏi nho nhỏ vì Lãnh Nhiên tổn thương bởi bất công, đồng dạng là hài tử của gia, đãi ngộ của tiểu thiếu gia này và tiểu thư không giống nhau.
Lòng của Lãnh Triệt, nữ nhi có thể cưng chìu, nhi tử phải hảo hảo dưỡng thật tốt, mặc dù Lãnh Nhiên còn chưa tới hai tuổi, hắn không muốn nhi tử ỷ sủng sinh kiêu, từ nay về sau, ban đêm hắn cũng không hôn Lãnh Nhiên rồi dỗ hắn đi vào giấc ngủ nữa, tất cả giáo dục, nên bắt đầu từ đây.
Thời gian Lãnh Du ngủ, Lãnh Triệt cũng bên người của nàng, nghiêng thân nhìn thụy nhan hương vị ngọt ngào của nnagf, không khỏi lại để cho hắn nghĩ tới người trong lonhf.
Bởi vì gần hai tháng qua Lãnh Triệt rất ít hồi phủ, nên ban đêm chỉ có thể để nhũ nương ngủ cùng Lãnh Du và Lãnh Nhiên, ngay từ đầu Lãnh Nhiên vẫn là khóc huyên nào lợi hại, nhưng lại cũng không một đêm khóc mà không ngủ, dần dần, hắn tựa hồ hiểu bản thân mặc kệ khóc làm sao cũng vô hiệu, liền cũng đàng hoàng theo như nương ngủ.
Mà Lãnh Du lại cùng Lãnh Nhiên ngược lại, ban đêm đã không có Lãnh Triệt, nàng tựa như Lãnh Nhiên một dạng khóc nháo không ngừng, để tất cả mọi người không thể tránh được.
Lãnh Triệt mặc dù cũng muốn hàng đêm tự mình dụ dỗ hai tiểu gia hỏa đi vào giấc ngủ, thế nhưng quốc sự Đại Di hắn không thể ly khai, hắn không có khả năng đem triều đình dời đến trong phủ, chuyện hoang đường như thế hắn làm không được, nên chuyện hắn có thể làm chỉ có thể là đem thời gian bài trừ, tận lực để cho mình mỗi đêm có thể bồi Lãnh Du ngủ, mặc dù như thế, các quốc gia của Phong chi đại lục thế lực rung chuyển quá mức lợi hại quá mức lợi hại, mặc dù là Bạch vương phủ cùng hoàng cung cách rất gần, hắn cũng cơ hồ là một tháng mới có thể hồi phủ bốn năm lần, thời gian hồi phủ, hơn phân nửa là đêm khuya, bọn tiểu tử đều đã ngủ rồi, chỉ có thể lẳng lặng coi chừng bọn tiểu tử nửa hoặc một canh giờ, liền tiến cung.
Mỗi ngày Lãnh Triệt bận quốc sự, bọn tiểu tử càng ngày càng lớn lên khả ái chọc người, tiểu gia hỏa đòi nháo muốn cha cũng càng ngày càng ít.
Đầu hạ năm thứ ba, hai tiểu gia hỏa sắp tới ba tuổi.
Thiên Du cùng Duẫn Nhi đang ngồi dưới bóng cây, vải vóc Túc Dạ sáng nay mới từ cửa hàng mua về, thương lượng may tiểu mùa hạ cho hai tiểu gia hỏa, một tiểu nữ oa khóc chải song kế, béo mập nộn hơn hai tuổi hướng Thiên Du chạy tới, theo sau tiểu nữ oa còn có một nam hài, nam hài phía sau còn lại là vẻ mặt mây đen của Túc Dạ cùng khóe miệng mỉm cười của Vân Lãng, Túc Dạ ôm Lãnh Du.
” Mẫu thân...” Tiểu nữ oa hướng Thiên Du trương khai hai tay, Thiên Du từ ái cười cười, để vải vóc trong tay xuống, khom người đem tiểu nữ oa bế lên, tiểu nữ oa ở trong lòng Thiên Du khóc thút thít nghẹn, “Cha đánh Nhược Nhược, đau đau.”
“Nhược Nhược ngoan, không khóc a.” Thiên Du vì Nhược Nhã nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt, ngẩng đầu trừng mắt Túc Dạ một cái, tiện đà ôn nhu dụ dỗ nói, “Nói cho mẫu thân biết, cha đánh Nhược Nhược chỗ nào?”
” Cha đánh mông.” Bạch Nhược Nhã quệt mồm xoa xoa mông, tiếp tục hướng Thiên Du cáo trạng.
Thiên Du vừa liếc nhìn Túc Dạ, Túc Dạ mặt đen lại nói: “Một nữ hài tử gia, học cái gì không tốt, học leo cây, ngã thì làm sao bây giờ?”
” Thế nhưng, thế nhưng tiểu Du Du cũng có cùng leo cây.” Thấy Túc Dạ một cái mặt đen, Bạch Nhược Nhã lại rụt trong lòng Thiên Du một cái, nhưng vẫn là kháng nghị nói, “Cha vì sao không đánh tiểu Du Du, lại đánh Nhược Nhược?”
Mọi người nhất thời trầm mặc, Lãnh Du, đây chính là tiểu công chúa, những thuộc hạ này như bọn hắn sao lại dám đánh, vấn đề này của Bạch Nhược Nhã thật là làm cho người khó trả lời, ngay thời gian muốn muốn tìm cái lý do để gạt, Lãnh Du lên tiếng.
” Bởi vì Du Du cùng Nhiên nhi không có mẫu thân, nên tiểu Thụ Diệp sẹ không đánh Du Du cùng Nhiên nhi.” Nãi thanh nãi khí Lãnh Du lên tiếng để mọi người ngẩn ra, bầu không khí nhất thời cứng đờ.
Trong mắt Lãnh Du, sự thực chính là như vậy, thời gian Vân Phong khóc có thể tìm mẫu thân, Bạch Nhược Nhã bị tiểu Thụ Diệp đánh cũng có thể tìm mẫu thân, thế nhưng nàng và nàng và tiểu Nhiên nhi cũng không có mẫu thân xuất hiện trước mặt bọn hắn, đây là tổng kết ra tiểu Lãnh Du quy ra.
” Cha!” Thời gian Mọi người ở đây trầm mặc, Lãnh Du thanh âm vui sướng vang lên, Túc Dạ xoay người, liền thấy được chẳng biết lúc nào Lãnh Triệt xuất hiện ở phía sau cửa, đem Lãnh Du bỏ trên đất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mới vừa rồi lời kia của Lãnh Du, Vương gia sẽ không nghe được đi?
Tiểu Lãnh Du cao hứng hướng Lãnh Triệt chạy đi, chạy đến một nửa thời gian đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Du cùng Duẫn Nhi, thấy các nàng đều tự ôm hài tử của mình, xa xa hướng Lãnh Triệt khom mình hành lễ.
Lãnh Du quay đầu lại, nghễnh đầu giang hai cánh tay ra hướng hướng cao hứng kêu: “Cha ôm, cha ôm ôm!”
Lãnh Triệt khom người ôm lấy Lãnh Du, sắc mặt có chút chìm, lòng có chút muộn.
” Lãnh Nhiên đâu?” Lãnh Triệt giơ tay lên vuốt tóc Lãnh Du, muốn hướng nàng cười cười, lại mình lúc này thực sự cười không nổi, chỉ lạnh giọng hướng Túc Dạ hỏi.
” Hồi gia, tiểu công tử hai ngày gần đây nhiễm chút phong hàn, bất quá đại phu nói không quan trọng, hiện tại đang ở Yên Thủy các nghỉ ngơi.” Túc Dạ cung kính trả lời, thân thể của Lãnh Nhiên bất hảo, bị nhiễm phong hàn là chuyện thường, Lãnh Triệt liền không hề như lúc đầu khẩn trương lo lắng.
” Ân.” Lãnh Triệt khẽ gật đầu, ôm Lãnh Du xoay người đi, một bên thay nàng sửa sang lại lưu hải có chút loạn, một bên ôn nhu nói, “Cha muốn đi nhìn Nhiên nhi, Du Du cùng cha đi có được hay không?”
“Hảo!” Lãnh Du nặng nề mà gật đầu, có chút không vui nói, “Tiểu Nhiên nhi khó chịu, Du Du muốn đi bồi tiểu Nhiên nhi.”
“Ân, Du Du ngoan.” Lãnh Triệt nở nụ cười, chỉ là cười đến rất là khổ sáp.
Túc Dạ nhìn bóng lưng của Lãnh Triệt, biết hắn nhất định là nghe được lời mới vừa nói của Lãnh Du Lãnh Du, đó là một đạo đau nhất sâu nhất trong đáy lòng gia.
Lãnh Triệt đích đích xác xác nghe được mới vừa rồi Lãnh Du nói, nên hắn vô pháp đối với Lãnh Du ôn nhu cười như thường, tâm quá đau, hắn khó có thể cong lên khóe miệng.
Thời gian Lãnh Triệt mang theo Lãnh Du đến Yên Thủy các, Lãnh Nhiên ngồi ở trên giường, đang có thị nữ uy thuốc cho hắn, thấy Lãnh Triệt tiến đến, thị nữ vội vã đứng lên hành lễ, Lãnh Triệt khiển thị nữ, đem Lãnh Du bỏ trên đất, mình thì ngồi xuống mép giường, ôm qua Lãnh Nhiên để hắn ngồi ở trên chân của mình.
” Cha.” Thấy Lãnh Triệt, Lãnh Nhiên rất là vui vẻ, nắm chặt vạt áo của Lãnh Triệt, hỏi, “Cha trở về nhìn tiểu Du Du và Nhiên nhi sao?”
“Ân, nói, cha trở về nhìn Du Du cùng Nhiên nhi.” Lãnh Triệt theo thói quen xoa xoa đầu Lãnh Nhiên, nâng chén thuốc lên, múc một thìa đưa đến bên mép của Lãnh Nhiên, ôn nhu dụ dỗ nói, “Nhiên nhi ngoan, uống thuốc, uống thuốc xong có thể cùng Du Du chơi đùa.”
Lãnh Nhiên cũng nhìn nước thuốc đen thùi lùi trước mặt, thật lâu không há mồm, ngược lại là hướng Lãnh Du đưa ra tay của mình, Lãnh Du đi lên trước, bắt được tay của Lãnh Nhiên.
Lãnh Triệt không giải thích được, chỉ là bình tĩnh nhìn hai tiểu gia hỏa.
Lãnh Du khéo tay cầm lấy tay của Lãnh Nhiên, khéo tay cầm lấy ống tay áo của Lãnh Triệt, mở to đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lãnh Triệt, có chút mà hỏi thăm: “Cha, vì sao Du Du cùng tiểu Nhiên nhi không có mẫu thân?”
Lãnh Triệt đang cầm chén thuốc tay run lên bần bật, nước thuốc trong bát suýt nữa đổ ra ngoài, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Du, đem chén thuốc cầm trong tay buông xuống, cũng đem Lãnh Du ôm ngồi trên chân hắn, nhãn thần có chút ai lạnh.
” Cha, không vui sao?” Lãnh Nhiên thấy ánh mắt của Lãnh Triệt không giống trong ngày thường, tựa như ánh mắt của Thiên di lúc khóc, sâu kín, tuyệt không ôn nhu, hắn hỏi qua Thiên di, Thiên di nói là không vui, thương tâm, mắt mới có thể chảy ra lệ, “Ánh mắt của cha có đúng hay không cũng phải có nước chạy ra?”
” Không có, cha không có không vui.” Lãnh Triệt khổ sáp cười cười, vỗ nhẹ lưng của hai tiểu gia hỏa, “Cha chỉ là muốn mẫu thân các ngươi.”
“Du Du cùng tiểu Nhiên nhi cũng có mẫu thân sao?” Lãnh Du t chớp mắt to, “Mẫu thân ôm ôm như Thiên di?”
Trong mắt của Lãnh Du cùng Lãnh Nhiên, mẫu thân chính là so với cha phải ôn nhu phải ôn nhu hơn, thời gian bọn họ khóc sẽ đem bọn họ ôm vào trong ngực dụ dỗ, buổi tối bồi bọn họ ngủ, thời gian bọn họ uống thuốc sẽ ở bên cạnh họ, sẽ kể cho bọn họ nghe rất nhiều câu chuyện, nhưng là bọn hắn không có mẫu thân, bọn họ cũng muốn mẫu thân.
” Ân.” Lãnh Triệt gật đầu, nói không nên lời.
” Thật vậy chăng thật vậy chăng!” Lãnh Du đã hưng phấn từ trên đùi của Lãnh Triệt tuột xuống, dán bên người Lãnh Triệt, “Chính là mẫu thân bình thường sẽ cho Du Du cùng tiểu Nhiên nhi thật nhiều thức ăn ngon, kể thật nhiều câu chuyện sao? Mẫu thân sẽ giống như Thiên di cùng tiểu Thụ Diệp như vậy nhất tề ôm Nhã Nhược muội muội giống cha ôm Du du cùng tiểu Nhiên nhi sao?”
“Ân.”
” Còn có thể uy Nhiên nhi uống thuốc sao?” Lãnh Nhiên mong đợi hỏi.
“Ân.”
” Thế nhưng. Cha mẫu thân của tiểu Nhiên nhi cùng Du Du nơi nào?” Lãnh Du nằm úp sấp trên đùi Lãnh Triệt, hai tay thật chặt cầm lấy tay hắn, hướng Lãnh Nhiên như vậy, mong đợi nhìn Lãnh Triệt.
Lãnh Triệt không nói gì, lâm vào trầm mặc, đang muốn nói chuyện, thanh âm của Lãnh Du vang lên.
“Du Du cùng tiểu Nhiên nhi có thể đem Thiên di xem như mẫu thân sao?” Trầm mặc của Lãnh Triệt để khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Du kéo lại, nói ra một câu Lãnh Triệt nghĩ cũng nghĩ không ra.
Mẫu thân cũng có đạo lý cầu sao?
“Duẫn di?” Lãnh Nhiên bổ sung hỏi.
” Cha, Du Du cùng tiểu Nhiên nhi cũng muốn mẫu thân...” Lãnh Du đem mặt áp lên đùi Lãnh Triệt, đem tay hắn nắm càng chặt hơn, “Tiểu Thụ Diệp nói cha rất bận,nên Du Du cùng tiểu Nhiên nhi mới có thể luôn không thấy được cha, vậy mẫu thân có phải so với cha càng bận hơn không, nên Du Du cùng tiểu Nhiên nhi cùng chưa từng gặp qua mẫu thân...”
” Cha, mẫu thân có đúng hay không không cân Du Du cùng Nhiên nhi...” Lãnh Nhiên cũng đầu nho nhỏ thõng xuống.
” Mẫu thân các ngươi rất yêu các ngươi, làm soa có thể không cần các ngươi phải?” Lòng của Lãnh Triệt cực kỳ khó chịu, lại lại không thể trước mặt hai tiểu gia hỏa to ra không vui, chỉ có thể vụng về an ủi, “Mẫu thân các ngươi phải chỗ rất xa, sẽ trở lại thật nhanh sẽ trở lại thật nhanh, rất nhanh...”
” Thật vậy chăng!” Hựu hưng phấn mà, “Rất nhanh là có bao nhiêu nhanh đây!”
” Ngay khi Nhiên nhi uống xong thuốc.” Lãnh Triệt bất đắc dĩ mò mẩm nói.
” Tiểu Nhiên nhi, vì mẫu thân, uống nhanh thuốc!” Lãnh Du dùng hai tay nhỏ bé mập mạp nâng lên chén thuốc, quay sán miệng của Lãnh Nhiên liền muốn rót vào, Lãnh Triệt vội vã lấy chén thuốc trong tay nàng.
Vì vậy cả ngày, Lãnh Triệt ngay ” Thật vậy chăng” Của Lãnh Du và “Vì sao” Của Lãnh Nhiên vượt qua.
Trời cao treo trăng, Lãnh Triệt rốt cục dỗ hai tiểu gia hỏa đi vào giấc ngủ, đứng ở sân của Yên Thủy các ngẩng đầu nhìn trăng.
Rất nhanh, rất nhanh hắn sẽ đem nàng đón trở về.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
42 chương
90 chương
42 chương
56 chương
136 chương