Nhượng Xuân Quang
Chương 7
<img data-original-width=551 data-original-height=780 src="https://em.wattpad.com/fa7edc7cdb33823bd1531e76826ca5a6967269fc/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f63414f7949314e765054775042413d3d2d3835323631303832362e313630353933613935626631363464613732303933333439393439312e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1704858489 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Dùng đồ vật phát ra tiếng thì có rất nhiều, chẳng qua là có dễ nghe hay không thôi.
Gánh hát ngừng đàn hát. Mặt trời nóng rực trên cao, trưởng gánh hát có đổ mồ hôi cũng không dám lau, hai tay thẳng đơ mà đặt ở bên hông.
Chúng nữ tử không ai dám nói.
Gió mát cùng nước chảy như ngừng lại. Bốn phía lặng thinh, im ắng.
Tay Nhị Thập lấy chén trà trên bàn đá. Mặc dù đặt nhẹ chén trà xuống, cũng có leng keng hai tiếng. Nàng buông tay rồi lại cầm lấy, cứ như vậy cắn môi vài cái.
Mộ Cẩm hỏi: "Này là tính làm gì?"
Hắn quắc mắt tới, giống như hỏa nóng cay rát mấy ngày trước, vừa đốt cháy lại vừa khó thở.
Điệu Tây Phụ Quan nàng hát là học của mẫu thân. Nàng không biết đàn, không biết gõ, nào biết cái gì có thể diễn tấu khúc nhạc kia? Thú vui độc ác của Nhị công tử là lấy nàng làm niềm vui, thấy nàng vô lực phản kháng, hắn thật vui mừng.
Nhị Thập giương mắt.
Giữa hai hàng lông mày Mộ Cẩm như nhiễm độc dược, ương ngạnh không thèm che dấu ác ý của hắn.
Nàng lại cầm lấy chén, lòng bàn tay trái phải đều nắm một cái, gõ theo điệu Tây Phụ Quan, nhịp điệu hòa nhau gõ nhẹ nhàng. Một mặt gõ gõ, một mặt lại kỹ lưỡng quan sát thần sắc của hắn.
Tiếng vang leng leng là thanh âm duy nhất trong đình.
Dáng cười của Mộ Cẩm như dấu diếm mây đen hiu quạnh.
Thập Ngũ không hiểu được tâm tư của hắn. Khi mà Nhị công tử tuyệt tâm tuyệt tình đều cười đến vô cùng mỹ mạo. Nàng chỉ sợ hắn cười như vậy, lại đem Nhị Thập đuổi ra bên ngoài.
Mảnh vải trên trán che dấu cảm xúc của Nhị Thập. Bất ngờ, một điều lạ lùng xảy ra, lòng bàn tay nàng gõ một cái, chén trà lại nứt ra khe hở. Tay đau đến mức phải buông ra, nàng trơ mắt nhìn chiếc chén rơi xuống đất, phát ra tiếng rơi thanh thúy, mảnh vỡ bay đến gần chiếc áo bào của Mộ Cẩm.
Nàng lập tức quỳ gục xuống.
"Ngươi lại gây họa." Mộ Cẩm bắt được cơ hội, một cước giẫm lên vai nàng, giống như thể quan tâm. "Lần trước dưỡng thương mất bao lâu?"
Bả vai Nhị Thập co lên. Ngày đó nửa người nàng như vỡ ra, lại bị hắn ép hóa câm, phải mãi đến ngày đại hôn của hắn mới khỏi hẳn. Vừa rồi, nàng cảm giác lòng bàn tay bị một ngoại lực tác động, chén rượu liền vỡ. Nàng mơ hồ hoài nghi liệu đây có phải là do hắn động tay động chân.
Thập Ngũ nhấc làn váy, đứng dậy rồi quỳ gối bên cạnh Nhị Thập, nàng dập đầu khẩn thiết nói: "Cầu Nhị công tử khai ân."
Thập Nhất cùng Thập Tứ hai người nhìn nhau, không nói gì.
Mộ Cẩm nhẹ nhàng gác chân trên vai Nhị Thập.
Chỉ có người phải gánh chịu như Nhị Thập mới biết, hắn tựa như đang nhẹ nhàng thư thái nhưng thực chất bên trong lại như muốn giết người. Nửa người nàng nghiêng lệch hẳn ra. Nàng biết cái cảm giác này, xương cốt sai chỗ, thân thể bị áp bức, lục phủ ngũ tạng như nhảy loạn. Đau đớn không biết từ chỗ nào phát ra, nửa người khó chịu.
Thập Ngũ tránh được mảnh vỡ, lại dập đầu nói: "Cầu Nhị công tử khai ân."
Con mắt Mộ Cẩm đặt trên đôi gò bông trắng như tuyết của nàng, cái màu sắc đó lại làm hắn nhớ tới muối, nhớ tới kẹo đường, cũng nhớ tới cả những mảnh sứ trắng vỡ vụn.
Nữ nhân bị hắn dẫm nát dưới chân thật quá ghê tởm, hắn vài lần muốn giết nàng. Thế nhưng lại niệm tình vì cái gì đó.
Hắn đá văng Nhị Thập, trầm mặc đi ra ngoài đình.
Dưới tàng cây, Thốn Bôn đĩnh đạc như tùng. Nhị công tử muốn nghe diễn, cận vệ bên cạnh đương nhiên không được nghỉ ngơi.
"Thốn Bôn."
"Nhị công tử."
"Ta không thích con mắt của nữ nhân kia, tìm ngày nào đẹp trời, đem con mắt nàng khoét ra." Lời nói của Mộ Cẩm tựa như lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo.
Thốn Bôn đáp: "Vâng."
Nói xong mấy câu ác độc, Mộ Cẩm đi về Băng Sơn Cư.
Một canh giờ sau, hắn dựa vào đình nghỉ, ngửi ngửi thấy trong mâm mùi thịt tươi.
Mùi máu tanh nồng thu hút hai con cá ăn thịt người, nhe năng mở miệng trồi lên mặt trước, trên răng còn dính vài vụn thịt nhỏ. Cuối cùng thịt thối còn chưa kịp tỏa ra hương vị mỹ thực, hai con Đông Tây Nhị Tài hung hãn đã đảo loạn trên mặt nước, xua tan đi bóng Mộ Cẩm trong nước.
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm lười biếng.
"Tiểu nhân có mặt."
"Gọi đại phu chữa bả vai cho cái đồ câm kia." Hắn làm bộ muốn vứt thịt.
Khiến cho Đông Tây Nhị Tài nhảy khỏi mặt nước.
Hắn dừng lại cười: "Đem xương bả vai nắn lại. Dùng thuốc tốt nhất, đêm nay ta muốn thượng nàng."
Thốn Bôn thoáng chần chừ trong nháy mắt. Còn chuyện cùng Tô Yến Tinh viên phòng, Nhị công tử đã hoàn toàn quên mất. Từ lúc thành thân đến nay, người chỉ lật qua chọn thẻ bài của Nhị Thập. Nghi vấn ngày càng nhiều, Thốn Bôn cũng không thể hỏi: "Vâng."
Treo mấy miếng thịt cho Đông Tây Nhị Tài, Mộ Cẩm lại bỏ ra vài miếng thịt tươi. "Phân phó xuống dưới, đem nàng nuôi cho béo một chút. Nữ nhân chịu được đau đớn, đem làm đồ bổ cho Đông Tây Nhị Tài quả là hợp lý." Nói xong, hắn liếc nhìn Thốn Bôn.
Yết hầu Thốn Bôn dao động, đáp không ra lời. Hắn lĩnh lệnh mà đi.
- ---
So với lần trước, Mộ Cẩm hôm nay còn nổi nhiều sát khí hơn.
Xương bả vai của Nhị Thập như rớt ra, nếu không phải Thập Ngũ dìu nàng trở về, nàng cơ hồ ngã giữa đường.
Thập Nhất dìu Nhị Thập đến bên giường, lại kéo xiêm y của Nhị Thập ra, kinh ngạc thở dốc.
Từ cổ đến vai, da thịt trắng nõn của Nhị Thập đều có chút tím bầm. Thập Nhất từng thấy một người bị tàn phế, cánh tay cũng như Nhị Thập cứng ngắc mà rủ xuống.
Thập Nhất vội nói: "Mau ra ngoài tìm đại phu. Nếu không kịp thời chữa trị, ta sợ rằng sẽ xảy ra tai họa."
"Để ta đi." Thập Ngũ chạy ra ngoài. Nàng dù có ngốc cũng nhìn ra được ác ý của Nhị công tử đối với Nhị Thập. Nhưng mà trong số nữ nhân, Nhị Thập dường như cho người ta cảm giác không tồn tại nhất, như thế nào lại đắc tội Nhị công tử, Thập Ngũ nghĩ mãi không ra.
Rời khỏi Yểm Nhật Lâu, Thập Ngũ cúi đầu nhớ lại chuyện ngày hôm nay, không có chú ý đến sự xuất hiện của Thốn Bôn.
Đều là những nữ nhân dáng vẻ mềm mại, thướt tha, Thốn Bôn chỉ có thể nhìn thẻ bài mà phân biệt. Hắn gọi nàng: "Thập Ngũ cô nương."
Bước chân Thập Ngũ vội dừng lại, ngẩng đầu. Thốn Bôn là hộ vệ thân cận nhất bên cạnh Nhị công tử, sự xuất hiện của hắn là biểu thị cho sự phân phó của Nhị công tử, nàng lập tức tiến lên: "Thốn Bôn."
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thốn Bôn lui về phía sau một bước rồi mới mở miệng: "Nhị Thập cô nương ở bên trong sao?"
"Đúng. Nàng bị thương gân cốt, tiểu nữ đang muốn đi thỉnh đại phu." Thập Ngũ không che giấu được sự lo lắng trên mặt.
Thốn Bôn nói: "Nhị công tử đã mời đại phu, làm phiền Thập Ngũ cô nương dẫn vào."
Thập Ngũ lúc này mới nhìn thấy vị trung niên râu dài, trong nội tâm nàng vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn hỏi Thốn Bôn: "Ngài không vào sao?"
"Ta chờ ở bên ngoài lâu." Yểm Nhật Lâu là chỗ thị tẩm của chủ tử, một hộ vệ như hắn, lần trước bước vào đã là không hợp quy củ.
Thập Ngũ không rảnh lo nghĩ đến Thốn Bôn, xoay mặt tới chỗ đại phu: "Đại phu, người có biết tứ chẩn không? Người bệnh là cô nương của Nhị công tử, bị thương trên vai."
(* "Tứ chẩn" là vọng, văn, vấn, thiết, nghĩa là nhìn, nghe, hỏi, sờ, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y.)
Thốn Bôn nghiêng mắt nhìn đại phu.
Đại phu cho dù có mười lá gan cũng không dám nhìn vai thị thiếp của Nhị công tử, lão cẩn thận mà trả lời: "Có thể nối xương từ xa."
"Tuyệt quá." Thập Ngũ yên tâm: "Đại phu, người mau đi theo ta."
Thốn Bôn quay người, ôm ngực dựa vào một thân cây bạch du.
Tâm tư của Nhị công tử đối với Nhị Thập, Thốn Bôn không thể hiểu được. Nhưng mà tình cảnh ở trong đình hôm nay, hắn đã quan sát cẩn thận. Nhị công tử tạm thời sẽ không lấy mạng của Nhị Thập.
Nếu như Nhị công tử muốn nàng chết, chân không cần giẫm trên vai nàng, chỉ sợ nàng đã đứt hơi rồi.
- ---
Đại phu nối xương cho Nhị Thập, dùng hết mấy gói thuốc.
Nhị Thập dùng hết thuốc liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại không nhớ nổi mình bị thương, xoay người đè lên vai trái, nàng đau nhức thở mạnh một tiếng, vội vàng lật lại. Hai mắt mê man tựa như nhìn thấy một bóng người phía trước, nàng lập tức thanh tỉnh.
Trời đã hoàng hôn, ngoài phòng nhuộm một sắc đỏ thẫm, đem áo bào của nam tử ngồi trên ghế dựa mà gợi lên chút ánh tàn.
Thời tiết thì ấm đấy, nhưng Nhị Thập không cho rằng hắn có được sự ấm áp của trời chiều, nàng ngồi dậy.
"Tỉnh rồi." Tại thời điểm nàng quay người liền trông thấy Mộ Cẩm. Hoặc nói là, hắn ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.
Nàng xuống giường, cung kính hành lễ. Vạt áo bên trong bị lệch làm lộ ra dấu tích bị thương, nổi bật trên vai nàng.
Mộ Cẩm lại hỏi: "Đau không?" Câu này chỉ là một câu hỏi cho có, không chứa chút nào áy náy.
Nàng nếu nói là không đau, sợ Nhị công tử lại mất hứng mà giẫm cho một cước. Nàng nếu nói là đau, lại sợ hắn cũng chẳng cao hứng là bao.
Lúc đại phu vừa đi, Thập Ngũ hối hận mà nói xin lỗi: "Nhị Thập, nếu không phải ta nói điệu Tây Phụ Quan, ngươi cũng sẽ không bị thương. Ta xin lỗi ngươi."
Nhị Thập vuốt nhẹ tay Thập Ngũ. Cho dù không có điệu Tây Phụ Quan thì Mộ Cẩm cũng sẽ tìm lý do khác để ức hiếp nàng. Nàng bị chịu tội, nguyên nhân ngoài Mộ Cẩm ra không còn cái gì khác. Bởi vậy, nàng nói đau hay không đau, kết cục đều giống nhau. Nàng dứt khoát không đáp lại bất cứ câu nào.
"Giận dỗi?" Hắn nhớn lông mày lên.
Nội tâm nàng trì trệ, vội vàng phản ứng — lắc đầu.
Mộ Cẩm phân phó Thập Nhất thu xếp cơm tối.
Yểm Nhật Lâu và Hoa Uyển đều không có nô bộc, một ngày ba bữa là do nhà bếp đưa. Thập Nhất chỉ cần thu xếp bát đũa, mang đồ ăn lên, nàng liền lui ra ngoài.
Mộ Cẩm ngồi xuống trước, ngoắc tay với Nhị Thập: "Lại đây."
Nhị Thập khép vội vạt áo, choàng áo khoác ngoài.
Tiếng châm chọc của hắn vang lên: "Động tác rất lưu loát, xem ra bị thương cũng không nghiêm trọng."
Nàng cứng đờ, tùy tiện thắt vội ở bên hông, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
"Ngươi muốn dưỡng thương thì phải ăn nhiều đồ bổ." Mộ Cẩm không chút để ý mà nói: "Nuôi cho béo tốt rồi sẽ ném ngươi xuống cho cá ăn."
Nàng trầm mặc.
Hắn ra lệnh: "Ăn cơm."
Hắn muốn chính là một nữ nhân nghe lời. Nàng nghe lời bưng bát lên, cơm trắng tẻ nhạt nhai trong miệng, không cảm nhận được mùi thơm. Hầu hạ Mộ Cẩm chính là khoảng thời gian sống khổ cực nhất đời nàng. Nếu so sánh với lúc trước làm nha hoàn, ngược lại, khi đó lại trở thành những hồi ức tốt đẹp.
Mộ Cẩm không hề động bát đũa, chỉ vuốt vuốt chiếc quạt xếp, con mắt sâu không thấy đáy rơi trên mặt nàng.
Nhị Thập cúi đầu lảng tránh.
Bạch ngọc trường phiến trên không trung xoay xoay mấy vòng, phút chốc lại để ở ngực nàng. Hắn như tìm ra thú vui mới, dùng cây quạt chọc chọc bên trái mềm mại của nàng.
(*Bạch ngọc trường phiến: Quạt ngọc trắng dài, mình thấy để hán việt ở đây hay hơn.)
Nàng biết rõ, chiếc quạt xếp bình thường trong tay hắn cũng có thể là hung khí. Nàng bị chọc mà trong lòng run sợ, sợ hắn không thoái mái liền đem cây quạt đâm thẳng vào tim nàng.
Nàng chậm chạp mà nhai nuốt miếng đậu phụ trong miệng.
Mộ Cẩm cầm chiếc quạt lật vạt áo nàng ra, nhìn miệng vết thương của nàng.
Rượu thuốc bôi giữa trưa, trên vai nàng lưu lại vài vết rượu vàng mờ mờ, phía dưới lại hiện lên một tầng tím bầm tích tụ máu đen, đủ mọi màu sắc chồng chất, mất hết cả thẩm mỹ.
Hắn thu lại chiếc quạt: "Ăn no rồi?"
Hàng mi Nhị Thập run run, vẫn cảm thấy cái quạt thanh băng vô tình kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Mộ Cẩm không nhiều lời, trực tiếp nói: "Ăn no rồi thì lên giường."
Nàng khẽ giật mình, miệng cứng nhắc mà nhai cơm.
"Ăn no chưa?" Mộ Cẩm dùng quạt chạm nhẹ cằm nàng.
Nàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ. Ám chỉ hắn, mặt trời còn chưa xuống núi, ban ngày không nên mây mưa.
Ấy vậy chính là, hai người lại không hề ăn ý. Hắn nói: "Đã biết, đóng cửa sổ rồi làm."
Nhị Thập cẩn thận nhai nuốt, mỗi một hạt cơm đều như sơn hào hải vị.
Mộ Cẩm làm sao không nhìn ra ý tứ của nàng, hắn không giận, ngược lại còn cười: "Từ từ ăn, ngươi ăn lâu bao nhiêu thì ta kéo dài lâu bấy nhiêu."
Nhị Thập liền ăn mất ngon. Thứ nhất là do cái vị khó hầu hạ này, con mắt ngoan hiểm lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng. Thứ hai là do nàng lo lắng, tiếp tục như vậy thì khi nào mới rời khỏi Mộ phủ? Nàng tự hỏi, nàng chỉ là một nữ nhân không đáng để chớp mắt một cái, thế mà cái vị Nhị công tử này không biết vì sao lại nhiều lần giày vò nàng.
Mặt trời khuất xa phía sau núi, bầu trời nhuộm một ánh đỏ rực.
Thập Nhất tiến vào đốt đèn. Nàng vụng trộm nhìn đôi nam nữ trong phòng rồi nhanh nhẹn lui ra.
Không biết như thế nào lại kéo dài, giờ mới ăn cơm xong. Một xương đầu cá, một bàn thịt nát, một cái đĩa dưa xanh, toàn bộ Nhị Thập đều ăn sạch.
Chén đĩa sứ trắng phản chiếu ánh nến ấm áp.
Rốt cuộc cũng buông bát. Nhị Thập đã nghĩ thông suốt, vì chính mình mà bật cười. Nàng là nô, hắn là chủ, nàng cùng hắn phân cao thấp, chỉ có nàng vất vả, còn không bằng tiếp nhận thực tế, làm một nữ nhân biết vâng lời. Có lẽ tâm tình của hắn khoan khoái, dễ chịu, sẽ không làm khó dễ nàng.
Nghĩ rồi lại nghĩ, lúc thu dọn chén đĩa, Nhị Thập vẫn cứ chậm rì rì.
Mộ Cẩm cầm chặt cổ tay nàng, "Không cần phải xen vào."
Nàng ổn định thân mình, bóng ma từ quá khứ trong lòng khiến nàng kiệt quệ mà thở gấp một hơi.
Hắn kéo nàng đến bên giường, hai tay duỗi xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng.
Nàng thầm nói với mình, nghe lời, nghe lời. Nàng giúp hắn cởi đai lưng.
"Cái mặt này của ngươi..." Mộ Cẩm tựa hồ bây giờ mới nhìn rõ hình dáng của nàng, nói: "Không có chỗ nào đáng khen."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
227 chương
82 chương
23 chương
101 chương
29 chương
30 chương
87 chương
60 chương