Nhược thuỷ nhất biều

Chương 9 : Phía sau mệnh lệnh …

EDIT: TỬ SA Trở lại từ toilet Lâm Tuấn nhìn thấy Lam Khanh ý cười tràn đầy, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vị trí chuẩn xác, cuối đầu nhìn đất, không có tiền đánh rơi, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Lam Khanh lại mỉm cười: “Không có gì, đi thôi.” Lâm Tuấn đáng thương liền bị một câu nói qua loa như vậy của Lam Khanh cho qua, ai khiến hắn đưa lưng về phía Lạc Thủy chứ, bất quá phỏng chừng hắn nhìn thấy sẽ chế giễu Lam Khanh một hồi. Khi Lam Khanh đi tới đại sảnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua có chút đăm chiêu, sau đó đến quầy thanh toán chỉ vào bàn Lạc Thủy nói: Tiền bàn kia cũng ghi vào cho ta. Lâm Tuấn càng thêm kỳ quái, bàn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, muốn xoay người nhìn thì bị Lam Khanh ngăn giữ lại. Lam Khanh chính mình cũng không xác định vì cái gì muốn giúp nàng thanh toán, chỉ là nhìn thấy nàng mặt mày buồn khổ vùi đầu khổ ăn, cảm thấy đặc biệt, ân, thư thái. Người sáng suốt chỉ cần nhìn liền biết hai người kia không phải tình nhân, bữa cơm này nàng phải mời khách, bởi vì nàng phải mời khách, cho nên hắn liền thanh toán. …………………………………. Lạc Thủy nhìn những món ăn còn lại, vô lực ai thán. Đốn Họa Thủy không cho là đúng: “Gói lại đem về làm thức ăn khuya.” Lạc Thủy ngoắc kêu phục vụ viên. “Tiểu thư, xin chào, cần gì sao?” “Phiền ngươi giúp chúng ta đem gói về, thuận tiện thanh toán.” “Được, xin chờ một chút.” Phục vụ viên cầm vài cái hộp đã gói lại nói: “Tiểu thư, bàn này đã thanh toán rồi.” “Đã thanh toán rồi?” Lạc Thủy cùng Đốn Cảnh Nhiên hiếm khi phản ứng nhất trí. “Đúng vậy.” Phục vụ viên cầm hộp đã được gói xong đứng một bên. Lạc Thủy và Đốn Cảnh Nhiên hai mặt nhìn nhau. Lạc Thủy nhìn tứ phía nói: “Người quen của ngươi?” “Không thể nào, ta đều là một mình đến đây, hơn nữa chưa bao giờ gặp qua người quen.” “Kia là ai? Sẽ không là ngươi chứ?” “Ngươi thấy ta đi thanh toán khi nào?” Đốn Cảnh Nhiên đứng lên, “Đừng đoán mò nữa, hỏi một chút là được.” Lạc Thủy nhìn bộ dáng hắn cũng không giống như đang giả bộ, hẳn là không phải hắn, hơn nữa Họa Thủy thế nào lại thân sĩ như vậy, không làm thịt nàng mới là lạ, hẳn là người quen Họa Thủy rồi. Hai người mang theo hộp lớn hộp nhỏ đền quầy thanh toán, hỏi hồi lâu cũng không ra chỉ nói không biết. Lạc Thủy nắn nắn tiểu hầu bao, hầu bao được bảo vệ rồi, nhưng là tóm lại đã thiếu người ta tình, trở về trường vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện này. “Họa Thủy, lần sau ta lại mời ngươi thế nào?” Đốn Cảnh Nhiên mặt mày hớn hở, vội vàng đáp ứng: “Được nha, được nha.” Lạc Thủy cảm thấy chính mình lại phạm sai lầm, cũng không quay đầu lại, trở về ký túc xá. Đem gói đồ trở về ném cho bạn cùng phòng, sau đó onl game. Nhìn thấy tên Nam Cửu Khanh phát sáng, gửi tin qua: “Ngại quá, tới trễ rồi, ở đâu?” NamCửu Khanh: “Để ta đợi lâu như vậy, phải phạt.” Lạc Thủy kinh sợ: “Ách, chẳng lẽ muốn trừ lương?” NamCửu Khanh: “Ta là người không sáng ý như vậy sao.” o[╯□╰]o, đại thần ngươi không phải là người, là thần. Đây còn muốn sáng ý? Nhược Thủy Tam Thiên: “Cũng không đến mức để ta đi ra đường nhảy múa chứ.” NamCửu Khanh: “Nếu ngươi muốn, ta liền cố mà đi xem.” Nhược Thủy Tam Thiên: “Lão Đại, ta sai rồi không được sao, đừng giận ta.” NamCửu Khanh: “Đợi ta nghĩ xong sẽ phạt ngươi, đến đường Vương Thành.” Rất có sáng ý, đại thần, ngươi sẽ không là phụ thân Triệu Mẫn chứ. (Tử Sa: ai koi Ỷ Thiên đồ long ký chắc cũng bik ^^) Lạc Thủy vẫn là nghe lời, điều khiển tiểu nhân đi đến đường Vương Thành, xa xa liền nhìn thấy thanh sam nam tử, đi tới, nhấn đi theo, qua hồi lâu hai tiểu nhân vẫn là đứng tại chỗ, Lạc Thủy gõ ra một dấu chấm hỏi. NamCửu Khanh: “Đang đợi ngươi hỏi ta đi đâu.” Còn có trình tự này? Lạc Thủy té xỉu lại không thể tránh được vẫn là ngoan ngoãn hỏi đi đâu. Nam Cửu Khanh mặt không đổi sắc: “Đi đến nhà ta.” Vương Thành cũng là một cư điểm chiếm lĩnh của “Tuyệt Diễm Phần Thiên”, thuộc khu vực an toàn không có quái có thể đánh, không rơi bảo suất, không có kinh nghiệm, nhưng Vương Thành là trung tâm kinh tế chính trị, là đầu mối giao thông, là chi địa phồn hoa giàu có, luôn là cư điểm mà các đại bang phái tranh đoạt kịch liệt nhất. Lạc Thủy đứng trước quần thể kiến trúc của “Tuyệt Diễm Phần Thiên”, tất cả toát lên hàng vạn trượng hào hùng. Kiến trúc bang hội của game này có thể do bang hội tự chủ thiết kế xây dựng, lúc đầu khi “Tuyệt Diễm Phần Thiên” xây dựng, trên kênh thế giới trên forum trong bang hội đều sôi trào, rất nhiều người chen chúc qua tham quan, đem Vương Thành lật tung, kết quả chủ nhân bế môn tạ khách. (đóng cửa từ chối tiếp khách) Rất nhiều người không cam tâm bị đứng ngoài cửa liền tập hợp tại Vương Thành biểu tình, đối mặt với mấy lần vũ lực, làm kinh động đến công ty game, nghe nói công ty game cũng hướng Tuyệt Diễm Phần Thiên mua qua quyền chuyên hữu kiến trúc, nhưng chủ nhân gia không đáp ứng, chỉ nói nếu có một ngày thủ không được Vương Thành, liền đem kiến trúc bang hội tặng lại cho công ty, công ty game đành phải thôi. Thời điểm chen chúc lúc trước, kỳ thật Lạc Thủy cũng là một trong số đó, chỉ bất quá không đợi chủ nhân gia bế môn tạ khách nàng liền rút lui, đông nghẹt như vậy sao có thể xem kiến trúc chứ, xem đầu người thì có. Lúc đi chợ sau đó cũng là có chút vội vã, nàng không mặt dày như vậy ở trước môn khẩu nhà người ta cầu được ngắm nhìn thưởng thức, cho nên vẫn là đối với nó vô duyên. Hiện tại danh chính ngôn thuận đi theo Nam Cửu Khanh, tự nhiên là kích động không thôi, ai bảo nàng học kiến trúc chứ, đối với nghệ thuật kiến trúc tràn đầy hứng thú. Chỉ thấy tấm biển gỗ lim sơn son thếp vàng treo ngay ngắn phía trên đại môn, trước đề bốn chữ viền vàng “Tuyệt Diễm Phần Thiên” như rồng bay phượng múa. Thủ vệ đại môn nhìn thấy Nam Cửu Khanh cùng Nhược Thủy Tam Thiên có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là cực kỳ trấn định đỉnh đầu xuất ra hàng chữ: “Chào bang chủ, hoan nghênh Nhược Thủy Tam Thiên.” Nhấn đi vào, cảnh đầu tiên đập vào mắt là một tiểu hồ trong xanh như ngọc, vài đóa thủy tiên tản ra trên mặt nước, liễu rũ sát mặt hồ, hành lang bạch sắc tinh sảo gấp khúc trên mặt tiểu hồ. Đi đến cuối hành lang gấp khúc, khung cảnh đột nhiên thay đổi, vọng lâu tinh sảo đột ngột mọc lên từ mặt đất, tường đỏ cao uy nghiêm, hơi lộ ra đỉnh ngói lưu ly, trong suốt sáng trong. Hai con rồng trên mái cong, giống nhau như đúc, rực rỡ ánh kim, giống như đang muốn cưỡi gió bay đi. Rẽ trái, chủ điện khí thế hùng vĩ vội hiện lên, thấp thoáng dưới bầu trời xanh biếc, có một loại cảm giác mộng ảo. Dạo chơi tại đó tựa bước đi trong sơn thủy, phủ đệ, cung điện, lâu các nối tiếp nhau, bố cục làm cho người ta cảm thấy không gian như vô tận. Cái Lạc Thủy hiện tại nhìn đến đại khái chính là một phần nhỏ của quần thể kiến trúc, cũng đã làm nàng kinh thán không thôi, cho dù đem ánh mắt học chuyên nghiệp kiến trúc đến xem, quy mô, sắc thái, ánh sáng, thậm chí cả tính phối hợp hoàn cảnh của kiến trúc này, đều có thể nói là hoàn mỹ. Người thiết kế quần thể kiến trúc này quả thực là chiến thần trong đại thần, thần tượng a!! Nhược Thủy Tam Thiên vui vẻ đuổi theo Nam Cửu Khanh hỏi: “Lão Đại, lão Đại, là ai thiết kế?” Nam Cửu Khanh ngạc nhiên: “Muốn biết?” Kia là đương nhiên, đại thần vốn nên để cho mọi người ngưỡng mộ mà. Lạc Thủy lập tức gật đầu: “Ân ân.” NamCửu Khanh: “Kia tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.” Lạc Thủy nửa đầu hắc tuyến, nửa đầu mờ mịt, thế là thế nào: “Biểu hiện thế nào?” NamCửu Khanh: “Biểu hiện thật tốt.” Biểu hiện thật tốt, ân ân, biểu hiện thật tốt, vì để đẹp lòng đại thần, không tiếc bất kỳ giá nào.