Nhược thuỷ nhất biều

Chương 15 : hoàng hoa khuê nữ…

EDIT: TỬ SA Tiết Diễm Yến nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, cố tình muốn trêu chọc, từ trong tủ đồ ăn vặt lấy một bị bánh nướng mở ra: “Ồ, cô nương nhà ai xuân tâm dợn sóng, mối tình đầu nha.” “Nào có?” Lạc Thủy đoạt lấy bánh nướng, vẻ mặt khác thường. “Vậy ngươi đỏ mặt làm gì?” Lạc Thủy càng ngày cảng cảm thấy mặt mình có khả năng bị nướng thành bánh, sờ sờ đôi má nóng bỏng của mình, vứt bánh nướng đi nhào lên trên giường nằm thẳng, nghe thấy tiếng tim mình đập bình bịch, hoảng hốt một trận, nàng ai oán kêu lên một tiếng, trùm kín chăn, thầm mắng chính mình não rút, còn muốn làm cho sự việc càng trở nên loạn thất bát táo. Tiết Diễm Yến nghe thấy tiếng ân ân a a hừ hừ rầm rì trên giường, cười trộm, cô bé quả nhiên là đang xuân tâm dợn sóng a. [Tán gẫu riêng] Thảo Nguyên Phi Yến: Vừa rồi trong máy tính của ta chỉ có một tấm, nhưng lại muốn gửi cho ngươi một tấm hình đẹp mắt hơn, nên ta đã tìm lại. Nam Cửu Khanh gửi lại một cái biểu tình kinh ngạc. [Tán gẫu riêng] Thảo Nguyên Phi Yến: Lạc Thủy nhà chúng ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ, cái giá này bán cho ngươi tuyệt đối là thứ có giá trị. Nam Cửu Khanh trước máy tính khóe miệng cong lên. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Tự nhiên. Tùy thời đến Tuyết Diễm Phần Thiên chọn phòng, chọn xong tìm Tây Môn Trái Chủ thương lượng chi tiết hơn về việc giao phòng. Đúng là đại thần, làm chuyện thực nhanh nhẹn dứt khoát, Tiết Diễm Yến thầm nghĩ. Quay đầu lại gọi Lạc Thủy: “Lạc Thủy, chọn phòng đi, chúng ta mỗi người một cái.” Lạc Thủy chần chừ một chút, nếu như bị đại thần nhìn thấy, có phải sẽ cảm thấy nàng thực tham tài hay không? Không tốt lắm đâu. Nàng nghĩ ngợi một hồi, sau đó từ cái tủ đầu giường rút ra một chiếc gương, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, mày mi kỳ thật cong cong tựa nguyệt nha*, khuôn mặt trắng trẻo thoảng sắc hồng, tuy nhiên cái mũi lại không đủ cao, miệng không đủ quyến rũ, cằm không đủ nhọn, làm sao bây giờ, vạn nhất đại thần cảm thấy nàng khó coi, không thích cái mẫu hình gầy nhom như nàng, vạn nhất tấm ảnh Diễm Yến gửi đi không đẹp, vừa nghĩ đến những điều đó Lạc Thủy liền tựa như uống phải chum giấm, cả người thiếu lực, đau thương không ngớt. *Nguyệt nha: trăng lưỡi liềm Tiết Diễm Yến bay đến cửa thành Tuyết Diễm Phần Thiên, đợi hồi lâu cũng không thấy Lạc Thủy, xoay người nhìn lại, chỉ thấy có người đang trong trạng thái đơ người như tượng, biểu tình ngốc trệ, mắt hơi chút đỏ. Tiết Diễm Yến ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, kinh hô một tiếng: “Lạc Thủy, ngươi sẽ không thật sự nghĩ đến võng luyến* chứ?” *Võng luyến: tình yêu trong game, tình yêu qua mạng… A, võng luyến? Võng luyến hình như rất không tốt, Lạc Thủy lấy lại tinh thần, véo vào đùi một cái, nàng nào có võng luyến, vì thế thề thốt phủ nhận. Tiết Diễm Yến nhìn vẻ mặt khẩu thị tâm phi* của nàng, tận tình khuyên bảo: “Ngươi ngay cả đối phương vuông tròn méo dẹt thế nào cũng không biết, vẫn là đừng nên nghĩ quá nhiều, tỷ hiện tại xin khuyên ngươi một câu, đừng đến lúc đó bị bán đi còn thay người khác kiếm tiền.” *Khẩu thị tâm phi: mặt trái với lòng… Mặt của Lạc Thủy trận xanh trận trắng, nàng chính là muốn cấp cho đại thần lưu lại một cái ấn tượng tốt, làm cho lời đồn nhân yêu kia tự sụp đổ mà thôi, nói khó nghe như vậy làm gì, bất quá cũng biết Diễm Yến là vì muốn tốt cho nàng, gật gật đầu tỏ vẻ nghe rõ rồi. Sợ Tiết Diễm Yến không yên tâm, lại nói: “Ta không có nghĩ đến võng luyến, chúng ta chỉ là võng hữu* bình thường.” *Võng hữu: bạn chơi game… Võng hữu quen thuộc như với Lâm Thủy phu thê, đúng, chính là như vậy. Tiết Diễm Yến không nhịn được: “Đi chọn phòng đi?” Lạc Thủy lắc lắc đầu: “Ta không muốn.” “Vậy tùy ngươi.” Lạc Thủy không yên lòng onl game, đang trong lúc lưỡng lự muốn hay không tìm Nam Cửu Khanh mua lại tấm ảnh, sau thời gian rối rắm suy nghĩ, Nam Cửu Khanh gửi tin đến. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Không ở bên cạnh ta thế nào bảo hộ được ta? [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ách. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Đương nhiên nếu mỹ nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể cảm nhận được tình huống của anh hùng thì có thể ngoại lệ. Lạc Thủy 囧, không biết nói gì hơn. [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Tọa độ. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Đỉnh Ma Thiên nhai. Ma Thiên nhai địa thế hiểm trở, quanh năm mây mù lượn lờ, từ xưa trên núi chỉ có một cái sơn đạo uốn lượn dốc bảy mươi độ, không cẩn thận thì dễ dàng đi tong một lọ dược thủy phục sinh, xác suất ngã xuống là 80%, thời điểm không có nhiệm vụ gì trong khu vực, rất ít người lên nhai. Đương nhiên cũng có đồng hài thích mạo hiểm mang theo dược thủy phục sinh đi lên núi dạo chơi, chỉ là cảnh sắc trên đó khá làm cho người ta thất vọng, trống trải tiêu điều, toàn đất đá rừng rậm, quạ đen thành bầy. Đại thần đồng hài chạy đến đây làm gì chứ? Nghi hoặc lại nghi hoặc, Lạc Thủy theo lời đứng dưới chân Ma Thiên nhai, nhìn đoạn nhai cao ngất trong mây trước mắt, không khỏi kinh thán về năng lực của tự nhiên, khó trách nói muốn phát huy tính chủ quan năng động phải tuân theo quy luật khách quan. Kết quả của tuân theo quy luật khách quan chính là nàng vẫn đứng ở chân núi nửa ngày mà không dám động, bất đắc dĩ chỉ có thể cầu trợ đại thần. [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ta hình như lên không được. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Ở chân núi đợi ta, đừng đi loạn. Hài tử Lạc Thủy rất nghe lời, chỉ ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn đoạn nhai, cảm giác có làn gió nhẹ nhàng phảng phất qua đám mây, mây mềm mại chậm rãi trôi qua đỉnh nhai, khó trách thần tiên đều thích cư trụ tại núi cao, đó đại khái chính là tiên cảnh nhân gian. Hạ tầm mắt xuống, phía đông là vách đá dựng đứng, phía tây là những bụi cây xanh um tươi tốt, một mảnh um tùm, có một con đường mòn mơ hồ nằm ẩn phía trong đó. Xuống thêm chút nữa, di? Không thể nào, có bóng người, đến càng ngày càng gần, quỷ thần ơi, đừng nói với nàng đó là thần tiên nha. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: ? Nhìn người trước mắt với ba chữ “Nam Cửu Khanh” đính trên đỉnh đầu, ảo tưởng của Lạc Thủy tan biến. [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: ! [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Nhấn đi theo, ta mang ngươi đi. Lạc Thủy xốc xốc bao khỏa mang theo người, có hai lọ dược thủy phục sinh, hoài nghi đánh giá đại thần, đại khái là đủ. Vừa mới bắt đầu, Lạc Thủy dễ dàng đi theo phía sau hắn, chuột cũng đều không cần động, nhưng đường càng đi càng hẹp, đằng mạn hai bên lay động cơ hồ muốn đem đường mòn đánh chiếm. Nơi có bụi gai chắn đường, Nam Cửu Khanh đi thật chậm, thường thường là tự mình nhảy qua, giờ lại lập tức xoay người dùng thân thể ngăn cách bụi gai, để Nhược Thủy an toàn thông qua. “A, bụi gai có công kích!” Lạc Thủy nhìn thấy thanh huyết của Nam Cửu Khanh dần dần tụt xuống, không khỏi kinh hô. Lại nhớ tới Nam Cửu Khanh không nghe thấy, vội vàng mở kênh tán gẫu riêng nói với hắn. Trên thực tế hắn bên này huyết tụt đã lâu, Nam Cửu Khanh rất buồn bực đáp trả: “Mỹ nhân a, bình hoa* là tốt, hiện thật tàn khốc.” *Bình hoa: chỉ những người chỉ có cái vỏ bên ngoài… Ngươi mới là bình hoa, cả nhà ngươi đều là bình hoa, còn không phải là ngươi để ta nhấn đi theo sao, Lạc Thủy gởi trả một cái biểu tình phẫn nộ cảm thấy vẫn chưa hết giận, cuộc đời chuyện ghét nhất là bị người khác đánh giá bất kỳ cái gì trên người nàng, dùng hiệu ứng âm thanh bẻ đốt ngón tay răng rắc uy hiếp nói: “Đừng ép ta bẻ khớp ngươi.” [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: “Chuẩn tấu”. [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: “…” (Tử Sa: Ở đây từ ‘bẻ khớp’ trong tiếng hán là “tấu”, Khanh ca dùng lại chữ “tấu” ấy với nghĩa khác, giống như câu của mấy hoàng thượng nói với quan thần trong phim í ^^ để trêu tỷ í í mờ) Lạc Thủy đành phải phớt lờ kênh tán gẫu riêng, nhìn Thanh Sam công tử, trái đánh phải che, lâu lâu lại quay đầu nhìn nàng, lần đầu tiên cảm thấy lúc trước hẳn là nên chọn chức nghiệp vú em, ít nhất hiện tại có thể giúp hắn hồi huyết. Tuy rằng đường đi có chút mùi vị gian nan, nhưng đại thần đi rất ổn, trên cơ bản không có xuất hiện tình huống nguy cấp, hiển nhiên đại thần rất quen thuộc con đường này, nhưng là đại thần mang nàng tới nơi này làm gì? Hài tử Lạc Thủy này trông có vẻ thông mình nhưng kỳ thật khá ngốc nghếch, cũng đã đi đến tận giữa sườn núi mới nghĩ đến vấn đề này, như thế mà ở nơi này bị người ta tiền dâm hậu sát, sát xong rồi lại dâm cũng chả có một ai biết. (Tử Sa: Lời lẽ thật bt- đúng là pó toàn thân _’’_) [Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Lão đại, chúng ta tới nơi này làm gì vậy? Căn cứ vào cảnh báo của những người chơi đã từng đi qua, trên đó chỉ có thể nhìn trời nhìn đất nhìn quạ. [Tán gẫu riêng]NamCửu Khanh: Bắt quạ. Cạc cạc, Lạc Thủy quả nhiên nghe thấy trên trời có một đám quạ bay qua. Lạc Thủy trấn định hỏi: Thiệt hay giả. Nam Cửu Khanh trả lời: Để nấu. Lạc Thủy hoàn toàn bại trận, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình oán niệm. Chạy đến đỉnh nhai khổ cực như vậy chỉ để bắt quạ… đại thần quen thuộc nơi này như vậy, chẳng lẽ đều là nhờ bắt quạ mà ra? Lạc Thủy nhất thời kinh sợ, cái nghiện của đại thần, ân, rất có tinh thần sáng tạo, phù hợp với yêu cầu phát triển của xã hội chủ nghĩa. Bất quá thao tác chạy chỗ của đại thần chính là thật không thể chê được, rất đẹp. Những chỗ địa hình nguy hiểm, đại thần mày cùng không nhíu, Lạc Thủy nhìn với vẻ mặt sùng bái, lại nhớ tới việc đến đây là chỉ để bắt quạ, Lạc Thủy liền có miệng khó nói, những câu từ ca ngợi cũng đông cứng lại trong họng.