Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 26 : Nhiệm vụ tọa kỵ…
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, cảm ơn mọi người đã hôn khích lệ.
Đừng nóng vội mà, nhiệm vụ thì phải từ từ hoàn thành mà.
Lạc Thủy bị đám hoa si trong phòng ngủ dọa cho sợ hãi hết sức, chạy vào trò chơi đào quặng, vừa định chuyển sang chỗ khác thì phát hiện đại thần online.
Lạc Thủy gửi qua tin nhắn: “Tôi đã chuẩn bị tài liệu xong rồi.”
Nam Cửu Khanh: “Chờ tôi ở cửa Thủy Tinh Cốc.”
Nhiệm vụ tọa kỵ là nhiệm vụ một lần.
Có thời gian quy định, trong vòng hai tiếng nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì kết thúc, nhiệm vụ tự động biến mất.
Cơ hội chỉ có một lần, nhưng có thể tìm một đồng đội.
Nhiệm vụ mà mỗi người chơi nhận được đều không giống nhau, mỗi một nhiệm vụ nhận được đều do hệ thống định ra ngẫu nhiên mà thôi.
Thủy Tinh Cốc là nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
Lạc Thủy đợi một lúc thì Nam Cửu Khanh đã cởi Thần Thú bay tới, tại sao thần thú này càng nhìn lại càng giống như Bạch Mã vậy? Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác rồi.
Nam Cửu Khanh gởi tới lời mời cùng cưỡi chung tọa kỵ: “Người đẹp, leo lên đi, tiết kiệm thời gian.”
Lạc Thủy nhấn đồng ý.
Hệ thống thiết lập nam nữ có thể cùng cưỡi chung tọa kỵ, (quynhle2207+lqd) nhưng xây dựng tư thế cũng thật là mập mờ, tay nhỏ của Nhược Thủy Tam Thiên vòng qua eo nhỏ của Nam Cửu Khanh, mặt thì dính vào trên lưng anh ta.
Dường như Lạc Thủy có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt mình, chân Thần Thú quả thật rất dài, chạy rất nhanh, tóc bọn họ tung bay trong gió, trong trò chơi, Thủy Tinh Cốc Cương đang là mùa thu thật đẹp, hoa rơi rực rỡ, hình ảnh đẹp đến nỗi không thể nào tưởng tượng được.
Thời gian trong hệ thống là tám giờ một phút.
Lạc Thủy giao tài liệu cho Ngự Thú Sư để nhận nhiệm vụ.
Nhạc nền Cao Sơn Lưu Thủy biến đổi, tiếng dã thú gào thét khàn khàn vang lên, một quyển trục đang từ từ mở ra trên màn ảnh, phía trên chỉ có bốn chữ ——Vương Lăng Ngàn Năm.
Nhắc nhở của nhiệm vụ là: tìm kiếm huyệt Ngọc Giác.
Tên Vương Lăng Ngàn Năm cũng giống như ý nghĩa của nó, chính là một mộ đạo, cơ quan dày đặc, còn có rất nhiều Thần Thú thủ hộ.
Lạc Thủy chia sẻ nhắc nhở của nhiệm vụ với Nam Cửu Khanh.
Nam Cửu Khanh: “Người đẹp à, RP của em đã dùng hết khi chế tạo vũ khí rồi nha.”
Đề mục mà người bình thường nhận được đều là khiêu chiến trí lực tinh khiết hay vũ lực tinh khiết, một mình cô đã chiếm luôn hai nhà cầu này luôn, thật bi kịch!
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thôi đi, là do hệ thống biết tôi trí dũng song toàn.”
Nam Cửu Khanh cười phun ra: “Đúng, đúng, cơ hội để cho em phát huy thông minh tài trí của mình tới rồi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thiệt thảm, tôi không có chí hướng vĩ đại đi trộm mộ mà.”
“Trộm nhiều thêm vài lần là quen thôi mà.” Nam Cửu Khanh dặn dò: “Đi theo tôi.”
Lạc Thủy gật đầu.
Cửa đá nặng nề có khắc hoa văn phức tạp, quỷ dị đang từ từ mở ra.
Có thể thấy được những bậc thang màu xám dẫn đi xuống, ánh nến trên cây cột chập chờn sáng tối, mắt thường cũng khó nhìn qua được bóng tối âm u này.
Nam Cửu Khanh nhàn nhạt mở miệng: “Vương Lăng Ngàn Năm này được thiết kế dựa theo lăng của Tần Thủy Hoàng.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Sao anh biết được?”
Nam Cửu Khanh: “Trên cánh cửa đá đi vào vừa rồi có khắc kiểu chữ Tiểu Triện của triều nhà Tần.”
Sự sùng bái của Lạc Thủy đối với đại thần dâng lên cuồn cuồn không dứt như nước sông trùng điệp, () ai kêu cô chỉ là người trần mắt thịt, không thấy được gì ngoài một đống hoa văn có hình dáng cổ quái.
Bọn họ men theo thềm đá đi xuống, từ xa truyền đến âm thanh rên rỉ nhỏ vụn, xen lẫn vào đó là tiếng bước chân của hai người trong không gian yên tĩnh.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tại sao Vương Lăng này lại giống như quỷ cốc vậy?”
Nam Cửu Khanh: “Vốn dĩ Vương Lăng là quỷ cốc.”
Nhược Thủy Tam Thiên: "....."
Lạc Thủy chợt nhớ tới: “Tại sao lại không cỡi ngựa?”
Nam Cửu Khanh lắc đầu: “Gọi mà không ra.”
Hệ thống cũng keo kiệt quá đi, ngay cả phương pháp đẩy nhanh tốc độ như vậy cũng không cho phép, Lạc Thủy u ám thăm hỏi hết một lượt nhân viên của Thịnh Thế.
“Lão đại, ở đây là quỷ ốc hả?” Lạc Thủy đứng ở trên thềm đá cuối cùng, đưa mắt nhìn cung điện hùng vĩ không thể nào tưởng tượng nổi trước mắt mình, cảm thấy máu trong người cũng sôi sục, giống như những giai điệu hào hùng đang gào thét bên tai mình.
Đập vào mắt là một quảng trường to lớn hình vòng cung, dùng những khối đá lớn màu xanh trải dài, chung quanh đứng đầy những hình tượng quân lính, đoan chính, trang nghiêm, áo giáp, gươm đao sáng ngời, đang chờ nghe lệnh, một không khí xơ xác tỏa ra chung quanh.
Trên quảng trường, cứ cách mười thước được đặt một cái đỉnh lớn màu đồng, tạo thành một vòng tròn.
Trên đỉnh đồng là một dàn tế hình tròn, ở giữa trống không, phía trên tế đàn là một tòa bảo điện lộng lẫy nguy nga, với mái ngói uống cong vươn ra ngoài, đỉnh vòm thì hướng thẳng lên trời.
Nhìn từ xa lại, thì cả dàn tế này giống như một con quái thú to lớn, đứng lù lù sừng sững nơi đó, không thể nào đánh ngã.
Lạc Thủy hít một hơi thật sâu, ‘Nhược Thủy Tam Thiên’ của cô sao mà bé nhỏ quá, cho dù nói chỉ là một con kiến càng đang lay cây cũng không có gì quá đáng.
Hiển nhiên Nam Cửu Khanh cũng có chút khiếp sợ, không ngờ chỉ là một cảnh tượng trong nhiêm vụ tọa kỵ ở trò chơi này đã có thể được thiết kế rung động lòng người như vậy, bình tĩnh trở lại, đi về hướng cửa đá duy nhất ở góc đông bắc.
Vừa đến gần tế đàn, (quynhle—2207) bóng dáng của hai người đã bị phóng đại gấp mấy lần lên trên bảo điện, mặt đá xanh phản chiếu ra ánh sáng quỷ dị, phóng ra bốn phía, mang theo đè ép kinh người.
Trong lúc này, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên sau lưng, Lạc Thủy vừa quay đầu lại, chỉ thấy những tượng quân lính cũng đã nhanh chóng chia thành hai đội, tấn công từ hai bên tế đàn hình tròn.
Nam Cửu Khanh cả kinh, nặn ra được bốn chữ: chạy vào cửa đá.
Một cuộc ác chiến không thể tránh được diễn ra ở tế đàn, giống như lời nói là bốn bề thọ địch, dưới tình hình không biết sức mạnh của những tượng quân lính này, thì giảm bớt công kích chính là lựa chọn sáng suốt nhất, mà cửa đá vừa vặn đủ cho hai người đi vào, mà ở hành lang bên trong cửa đá, hai người vừa đánh vừa lui, quan trọng là phải nhanh chóng quá được vòng vây, không thể lãng phí thời gian ở nhiệm vụ này.
Nam Cửu Khanh đứng lại ở cửa chính: “Nhược Thủy, em đi về phía trước, tìm đường ra đi.” Phát ra kỹ năng lửa, kéo toàn bộ thù hận của tượng quân lính lên người mình, đột nhiên tiếng chém giết vang lên ngất trời, tiếng trống trận ù ù vang dội cả hai lỗ tai, khắp nơi đều là lửa cháy chết chóc, chém giết không ngừng.
Lạc Thủy nhìn khuôn mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt của những tượng quân lính phía sau, ra sức gật đầu: “Được.”
Bất chấp tất cả, chạy về phía sâu nhất của con đường, trong đầu không ngừng vang lên tiếng la hét, chỉ có bốn chữ: tìm được đường ra, tìm được đường ra.
Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng nổ vang dội.
Sau một phút, xoay mình nghe được âm thanh dị biến!
Một tia lửa sáng rực bắn ra từ trong chỗ sâu của hành lang dần tới gần cô, gần trong gang tấc, ngọn lửa hừng hực chiếu rõ hành lang sáng như ban ngày, ánh lửa đầy trời đem những đất đá trong hành lang trút xuống như mưa.
Lạc Thủy đứng trên hành lang, mồ hôi rơi như mưa, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, trước và sau đều bị công kích, chỉ có một con đường chết, sao như vậy được? Không lẽ nhiệm vụ này cứ như vậy kết thúc sao?
Hiển nhiên Nam Cửu Khanh cũng phát hiện dị biến, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Nhất định có con đường thứ ba ở khoảng giữa tôi và em, kiểm tra cận thận góc tường hành lang đi, đừng sợ.”
Tỉnh táo một chút, Lạc Thủy, nhất định mình phải tỉnh táo.
Lạc Thủy mượn ánh sáng của tia lửa, kiểm tra dọc theo góc tường hành lang, ra sức lấy tay vỗ vào những chỗ lồi ra lõm vào, trước mắt thấy lửa nóng đang càng ngày càng tới gần, nhưng lại không có chút manh mối nào. Nam Cửu Khanh cũng bị tượng quân lính ép lui về phía sau từng bước.
Đột nhiên có tiếng gào thét thê lương chậm rãi truyền ra từ trong đại điện, trong nháy mắt, cả một vùng bắt đầu rung động dữ dội, luồng khí đỏ thẫm bị lửa cháy lan ra cùng với tượng quân lính tấn công về phía hai người, tốc độ càng ngày càng nhanh. Nam Cửu Khanh không còn cách nào chỉ đành phải xoay người lui về phía sau, mắt thấy hai người sẽ bị biển lửa nuốt chửng, không biết Lạc Thủy gõ trúng thứ gì, hai mắt tỏa sáng, con đường thoát thân từ từ mở ra!
Tiếp một tiếng ‘ầm’ vang dội sau lưng, cửa đá bị đóng chặt lại.
Vẫn chưa hết sợ hãi, Lạc Thủy vỗ ngực một cái, cả người xụi lơ: “Nguy hiểm thật.”
Nam Cửu Khanh tăng thêm cho Lạc Thủy mấy trạng thái, an ủi: “Tất cả đã có tôi.”
Nhìn mấy chữ trên màn hình, (quynhle2207:lequydon) đáy lòng Lạc Thủy dâng lên một chút dịu dàng, giống như con đường đi xuống này chính là con đường lớn đầy ánh mặt trời, chỉ cảm thấy hạnh phúc, đúng, có anh ở đây. Cho dù có khó khăn gì, nguy hiềm gì, chỉ cần có anh ở đây đều có thể đón nhận, giải quyết hết, trong lòng tràn ngập sự an tâm thỏa mãn.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
57 chương
99 chương
4 chương
341 chương
10 chương
215 chương