Những Tháng Năm Bình Yên
Chương 39 : Sóng gió đến rồi
Mạnh Nghiêm ở nhà chính ba ngày thì cuối cùng cũng được ông nội thả về, chậm rãi điều khiển tay lái, nghĩ đến sắp được gặp bảo bối của mình, trong lòng không tránh khỏi vui mừng
Nhưng mà anh ngờ hay, lần này vừa gặp nhau thì biến cố bắt đầu xảy ra
Vẫn là chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, bon chen qua những con phố lớn. Sau đó lại từ từ di chuyển cẩn thận đến những hẻm nhỏ, lúc vừa đến gần nhà họ Lục, anh liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đang vòng tay qua cổ một người con trai khác, hai người ôm nhau trông rất tình tứ
Đồng tử chợt co rút lại, tự trong lòng nhủ thầm chỉ là người giống người. Nhưng mà thật không ngờ, càng tiến gần thì độ chính xác càng cao hơn, cậu trai đó không ai khác chính là Lục Tiểu Thiên
Vội vàng thắng phanh lại, anh liền bước xuống xe, kéo Lục Tiểu Thiên vẻ mặt đang hoảng hốt hỏi anh
- Nghiêm... Anh..về khi nào vậy?
Mạnh Nghiêm phớt lờ câu hỏi của cậu, thẳng tay cho người đàn ông kia một đấm, cậu hét lên
- Không được đánh anh ấy
Anh vừa nghe câu này nắm đấm thứ hai sắp nện xuống mặt tên này liền dừng lại, tơ máu trong mắt hiện rõ ràng, anh buông tay ra, gầm gừ nói
- Em nói cái gì? Em với tên này có nghĩa là như thế nào? Mau giải thích rõ cho tôi
Ba ngày này đã được tập luyện kĩ, cố nén cơn chua xót từ trong lòng trào ra, khuôn mặt điềm tĩnh nói
- Thật ra... Người đó chính là người em yêu hiện giờ, bọn em đã quen được nửa tháng
Mạnh Nghiêm thật sự tỏa ra sát khí giết người rồi, anh mặc kệ tên kia có đứng đây hay không liền nói
- Mẹ nó...Vậy em xem tôi là gì hả?? Hay thật, tôi chỉ là đi về nhà chính vài ngày thôi em liền dắt đàn ông khác mà ôm ấp
Cậu cố gắng nói lại những câu nói vô tình và ác liệt hơn
- Thì sao hả?? Dù sao cũng đã cảm ơn anh bao lâu nay luôn chăm sóc tôi, những năm tháng học cấp ba chỉ là tình yêu bồng bột của tuổi trẻ, thật xin lỗi anh, nhưng bây giờ tôi chán rồi
Anh triệt để nổi giận, cười lạnh nói
- Buồn cười nhỉ, uổng công tôi dồn hết cả tâm huyết vào tình yêu này, rốt cuộc cũng nhận lại chỉ là một con người lẳng lơ như bây giờ. Tôi cưng chiều em, thương em như vậy,em còn cảm thấy không đủ hả?? Lục Tiểu Thiên ngày xưa của tôi đâu rồi?? Khi xưa ai nói chỉ có tôi mới có thể bỏ em, ai nói nếu tôi bỏ em đi thì em liền cắn tôi. Tất cả đều là giả dối hết rồi
Kí ức chợt ùa về, tiếng cười, tiếng nói của anh vang lên bên tai cậu. Cố gắng đè nén tâm tình đau đớn không thể đau hơn được nữa. Lục Tiểu Thiên trợn mắt đáp
- Tôi khi đó đã chết rồi...Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi có được một nhan sắc có thể câu dẫn đàn ông như thế này. Bây giờ tôi đẹp rồi, cần gì đến thiếu gia nhà họ Nghiêm ngu ngốc trong tình yêu này nữa. Thực buồn cười mà, tự nhận mình là kẻ thông minh, nhưng cuối cùng anh cũng bại dưới tay tôi thôi
Chát
Lần đầu tiên anh đánh cậu, Lục Tiểu Thiên không thể tin được, nhưng tự làm thì tự chịu, anh giận cũng phải. Cậu không có quyền trách anh, nếu đã muốn anh sống thật tốt, thì phải diễn cho đạt
Mạnh Nghiêm gằn từ câu chữ
- Tôi không ngờ là qua bao năm tháng thì con người cũng có thể thay đổi. Cậu bây giờ còn hơn cả hồ ly tinh nữa. Được...Tôi chấp nhận lời chia tay của cậu. Sau này tôi không muốn gặp lại một tên điếm mang tên Lục Tiểu Thiên nữa, cái tát này là trả cho những tháng năm tôi bị đem ra làm trò cười. Tôi là đàn ông không trách tiểu nhân như cậu, một cái tát xem như hết nợ. Chúng ta sau này đừng ai dính dáng đến ai nữa
Anh nói xong liền quay gót rời đi, chừa lại cho cậu một bóng lưng lạnh ngắt
Nhìn chiếc xe hơi lao ra khỏi còn đường, Lục Tiểu Thiên ngã khụy gối xuống đất bắt đầu khóc to, miệng nức nở gọi
- Nghiêm... Nghiêm...anh sau này phải hạnh phúc đó, người như em xin anh đừng nhớ đến trong đầu mình
Tiểu Thiên khóc không ra tiếng, nỗi đau như vậy làm sao cậu chịu thấu đây, những năm tháng cùng nhau, vui vẻ, giận dỗi, cưng chiều, yêu thương cái gì cũng có. Nhưng mà giờ đây lại chấm hết rồi, không còn tiếng cười của anh, không còn những cái ôm của anh, chẳng còn một Khang Mạnh Nghiêm đứng ra bảo vệ Lục Tiểu Thiên này rồi. Từ nay cậu sẽ tiếp con đường mà cả hai đã vẽ ra, nhưng là một mình
Mẹ Trân cùng ba Lục Ương bước ra, đôi mắt bà đỏ hoe ôm lấy con trai của mình vào lòng, cậu càng khóc to hơn
- Mẹ...con...đau..lắm...mẹ..anh ấy bỏ con rồi
Ba Lục Ương quay mặt đi chỗ khác, để lại bà Trân ôm con vừa khóc vừa nói
- Sao con luôn chịu bất công với đời vậy, ngay cả niềm vui duy nhất cũng mất đi là sao?? Thiên con vì gia đình này mà lại khổ nữa rồi. Mẹ xin lỗi vì không bảo vệ được con
Cậu bây giờ chẳng nghe ai nói nữa cả chỉ biết khóc cho bớt đau đi, nhưng mà tại sao càng khóc lại càng đau thế này??
Người con trai lạ mặt do Khang Đông sắp xếp đã gọi báo cho ông nói rằng mọi chuyện đã thành công. Ngồi trên chiếc giường của mình, ông ta cười nói
- Cháu trai. Niềm tự hào của ta, ông sẽ dẫn dắt cháu đi đúng hướng lại
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
9 chương
72 chương