Những Người Như Chúng Ta

Chương 76 : Kẻ Khờ Bên Ngõ Đá.

Ba tôi bị bệnh ung thư . Bệnh nặng tuy có nặng thật nhưng ông chả lo lắng vướng bận gì. Mẹ ruột tôi mất rồi, đứa con duy nhất là tôi cũng đã 30 tuổi. Tính ba thẳng thắn lại ko muốn vì bản thân mà làm phiền người khác,vậy nên đến khi cùng sức mới cho phép người nhà báo tin .Người làm cha nào cũng vậy, đều mong con mình có chỗ đứng trong xã hội. Tôi coi như cũng là người có thu nhập ổn định, 30 tuổi đầu chỉ thiếu mỗi một cô con dâu nữa thôi. Chuyến này về gặp mặt ba lần cuối mang theo hẳn 2 cô gái xinh như hoa như ngọc , chắc ba tôi mừng lắm, coi như xuống suối vàng yên nghỉ được rồi.Chúng tôi vừa đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Đà Nẵng, liền mau chóng thuê taxi về thẳng quê nội. Trời Đà Nẵng mùa này trong xanh lí tưởng, nắng đẹp chiếu rọi muôn nơi, chỉ tiếc rằng tâm tình cả 3 đều ko hợp cho việc ngắm cảnh.Khi chúng tôi về tới trước nhà cũng là lúc xế chiều, mặt trời tắt nắng ngay trước ngõ. Trái tim tôi đập thình thịch vì 1 dự cảm ko lành, một cảm giác buốt sống lưng chạy dọc theo cơ thể tôi khi đặt chân trên con ngõ vắng.Gió thổi lá cây rơi xào xạc, lăn trên mái ngói của căn nhà cũ do ông bà để lại . Qua bao nhiêu năm tháng, căn nhà đậm dấu ấn thời gian, sập sệ như ma ám. Hạnh Nhi sau lưng tôi la khẽ "ôi mẹ ơi, thảo nào anh chẳng bao giờ về quê." Chúng tôi nối đuôi nhau tiến vào, từ khoảng cách gần nghe thấy tiếng ho yếu ớt của ba tôi. Tiếp theo nghe giọng ai đó rầu rĩ - "rượu vô cho cố mạng mi đi. bây chừ ra rứa đó. mới hồi trưa còn ăn cháo nói chuyện sảng sảng được." Tôi nhận ra đây là giọng của bác gái ,bèn đánh tiếng chào : "con chào bác." 2 người đẹp cũng song song tiến vào ra mắt . Bác gái tôi thất thập cổ lai hi, đã già lắm rồi,khi chúng tôi bước vào thấy bác đang móm mém nhai trầu. Bác nhận ra tôi mừng lắm, vừa nhai trầu vừa đấm tôi đau điếng "mạ thằng ni, răng chừ mới về. vô chào ba mi đi" Tôi bước dịch sang hướng chiếc phản gỗ, mới vừa chào ba được 1 tiếng , nắm lấy tay ông. bỗng nhiên ba nhìn thấy thứ gì phía sau lưng tôi, mắt trợn ngược lên. Tôi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy ngoài Geisha và Hạnh Nhi không còn ai khác cả. Ánh mắt ông rõ ràng đang hướng về bên trái tôi, tức là phía Geisha. Tôi toan mở lời giới thiệu thì nghe ông thở hắt ra : "nó.. nó.. nó..." - đơn giản như vậy trút hết hơi thở cuối cùng. Hình bóng động lòng người của Geisha chẳng hiểu đã kích ba tôi thế nào mà ánh mắt ông trước lúc lâm chung hoảng loạn tột cùng. Hạnh Nhi hoảng hốt nhìn chằm chằm Bánh Đâụ Ngọt, mặt con bé lúc này xanh lét. Tôi xoa xoa đều tay cho ba rồi nói 1 câu cầu nguyện, đoạn đứng dậy trấn an em gái: "em đừng sợ, ba anh bị ung thư thời kì cuối, có thể mất bất cứ lúc nào." Bác tôi cũng đau buồn nói : "bệnh của hắn là rứa đó. mồ tổ, mới hồi nãy nì còn tỉnh táo, nghe thấy tiếng xe trước ngõ thì yếu lần lần." Ôi , bà bác quý hóa của tôi có ý tốt trấn an 2 người đẹp, rốt cuộc lại vô tình kể 1 câu chuyện huyễn hoặc khác. Hạnh Nhi và Bánh Đậu đã sợ nay còn sợ hơn. Như thế, lần cuối gặp mặt ba tôi diễn ra như thế. Tôi nhớ , khoảng chừng nửa tiếng sau là bà con lối xóm có mặt đông đủ, cả gia đình họ hàng ko đông lắm cũng tề tựu đầy đủ lo ma chay cho ba tôi theo đúng nghi lễ ở quê. Đến tận buổi tối, em gái tôi vẫn còn e sợ. Trong suốt quá trình khâm niệm , nó chỉ ngồi im trong buồng ngủ cùng với Hạnh Nhi. 2 cô nàng này không quen ko biết ai ở vùng này, mà cũng chẳng nghe rõ tiếng nói ở vùng này. vậy nên đóng cửa ngồi trong phòng đến tận bữa tối mới ló mặt ra. Dạo gần đây tôi và em gái tự thấy mình có số câu mạng quá đỗi, hễ cứ đi đến đâu là chết chóc thương tật ở đó. Mà tôi thấy trong vụ này Bánh Đậu nặng "vía" hơn tôi. Như lời Hạnh Nhi nói "Từ khi em gái anh bước ra khỏi Làng Cung Nữ, có ngày nào thế giới yên ổn đâu." - tôi lừ mắt cảnh cáo Búp Bê, cho rằng lời này chỉ nên dừng lại ở mức nói đùa bâng quơ. Nếu để Bánh Đậu nghe thấy, con bé sẽ buồn lắm. Ở vùng quê miền trung phong tục lo ma chay cũng tương tự các vùng khác. Người chết để trong quan tài 3 ngày khâm liệm,đến ngày thứ 3 tiến hành di quan, đem chôn ở... vườn nhà. Bởi vì nơi này vốn ko có nghĩa trang nhân dân, mà đất đai thì rộng bao la, hàng xóm cách nhau 1 quả đồi nho nhỏ. Từ xưa đến nay người chết đều được chôn ở khu mộ trên vườn xa xa, người ta đã tính hết trước khi đào huyệt nên sẽ không có chuyện xác thịt lẫn vào nguồn nước. Ngày hôm đó tôi lại vất vả với vai trò con trưởng, mặc áo sô - gai đi ra đi vào. Em gái thấy tôi tất bật, bèn chạy tới dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Hạnh Nhi ngồi 1 chỗ tù chân quá , cũng lăng xăng trong nhà giúp đỡ này nọ. Cô Búp Bê này IQ thấp nhưng lại có EQ cao, ở đây mấy ngày học được kha khá tiếng Quảng, cứ mỗi khi thành công nói 1 từ ra cửa miệng liền khoái chí cười khanh khách. Các bác các thím ,các ông các bà khoái Búp Bê ra mặt, cứ luôn miệng nhắc "cái con bắc kỳ nớ, hắn lanh kinh thiệt. sàng tới sàng lui,đủ thứ chuyện hết." Tôi thấy vậy thì vững dạ yên tâm, miễn các người đẹp cảm thấy nơi đây là nhà thì tốt rồi. Bởi nguyên do trong nhà đang có tang nên tôi chưa tiện sửa sang nhà cửa, chờ khi mở cửa mả xong xuôi tôi sẽ bồi đắp mỗi thứ một ít, mỗi ngày chút một , tin tưởng Búp Bê và em tôi sẽ thích ngay thôi. Suy nghĩ của tôi đơn giản như vậy đấy. Trên đời có một số người mà bạn chỉ muốn đem những điều tốt nhất đến cho họ ko cần hồi đáp. Bánh Đậu Ngọt và Hạnh Nhi là 2 người đứng đầu trong danh sách đó. Tôi sẽ dành cả cuộc đời này để bao bọc, che chở cho các cô. Đầu tiên là điều kiện sống. Ở miền nông thôn,các cô gái gặp cảnh khó ngủ, một phần vì cảm giác ngứa ngáy khó chịu , 1 phần vì lót chiếu nằm trên chõng tre làm nàng đau lưng. Bánh Đậu đã thế, Hạnh Nhi càng không thể ngủ được. Trước đến nay Hạnh Nhi hễ cứ đến giấc là ngủ lăn quay, đến khi về quê tôi mới lần đầu gặp chứng mất ngủ. Chuyện này thì giải quyết đơn giản. Tôi kêu thằng cháu họ ra chợ chọn mua 1 cái giường tốt ,thuê xe chở vào nhà, đồng thời mua luôn cả nệm mới. Tâm lý con người mà, ai ai cũng thích một chiếc giường ấm êm có đầy đủ vật dụng thiết yếu . Thế là tôi mua luôn nào là gối ôm, gối phao, thú nhồi bông, một chiếc chăn dạ và một chiếc chăn bông....đem tất tần tật bỏ ở trên giường, vừa nhìn đã muốn ngủ luôn. Thế là buổi tối các cô gái đã có thể an giấc ngủ ngon. Tuy vậy vẫn hơi sợ ... ma. Tôi nói đùa : "ở đây có ma cô này rồi còn sợ ma cỏ nào nữa ?" Hạnh Nhi bảo "anh không biết chứ đêm nào Geisha cũng ko chịu ngủ mà cứ ngồi dậy ôm gối thôi." "vậy thì liên quan gì đến ma? đây là chứng bệnh của con bé, từ lúc ở Làng đã bị rồi." Hạnh Nhi nói : "Vậy anh làm cho em cái cửa mới đi. Cái cửa buồng cũ có khe hở ánh sáng chiếu vào , mà ánh sáng chiếu vào em lại nhìn thấy em gái anh ngồi ở đầu giường. Kinh lắm, ko ngủ được đâu." - Logic của cô nàng này là nếu mọi thứ tối như mực vậy thì ko nhìn thấy gì để sợ nữa rồi, từ đó có thể ngủ ngon. Tôi đến chịu thua cho cách nghĩ của nàng, ngày hôm sau đúng y lời ráp 1 cánh cửa mới. Mà nói đi cũng phải nói lại, em gái tôi mắc 1 chứng bệnh rất đáng lo, con bé ít khi ngủ, cũng không thích nằm . Ở chung 1 thời gian tôi biết được ngày ngủ nhiều nhất của em là 6 tiếng, bình thường chỉ 3-4 tiếng mà thôi, trong lúc ngủ cũng thường xuyên gặp bóng đè và ác mộng. Oái oăm hơn nữa , khi nằm trên 1 chiếc giường vừa thằng vừa cứng hoặc khi gối đầu thấp hơn tầm lý tưởng , Geisha chắc chắn sẽ bị đau đầu. Mà mỗi khi đau đầu , khả năng nói của con bé sẽ bị hạn chế. Thường ngày con bé chỉ thích ngồi. Tôi phân tích và phát hiện ra, động tác ngồi của con bé chia thành trạng thái nghỉ và trạng thái sẵn sàng. Ở trạng thái nghỉ : Geisha sẽ ngồi co sát đầu gối vào bụng, ngực tì lên gối ôm. Còn trạng thái sẵn sàng , đây là kiểu nửa ngồi nửa quỳ,2 tay đặt song song lên mép đùi. Những triệu chứng này ắt do thời gian gian truân hình thành, tôi nhớ ngày bé Bánh Đậu Ngọt sức khỏe yếu nhưng dễ ăn dễ ngủ, vui vẻ tự do đâu có sinh ra đủ thứ chứng lạ như thế này . Xảy ra cớ sự hôm nay đều tại tôi , tại người lớn ! Nếu bọn họ không ghen ghét thù hằn nhau, không tìm mọi cách để hủy diệt nhau thì con trẻ đâu có chịu sóng gió như thế. Mẹ kiếp, còn tôi nữa ? nếu tôi ở lại thủ đô biết đâu năm đó .. năm đó mọi chuyện đã khác (!?) Càng nhìn dáng em ngồi trên chiếc giường lớn, tôi càng cảm thấy trái tim như bị ai bóp méo. Dáng em quá đẹp, mặt em quá đẹp, tất cả những cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều không thừa thãi chút nào. Ây vậy mà số phận lại lênh đênh quá trời. Tôi mang theo nỗi buồn vô hạn bước chân ra hiên nhà ngắm trời nổi gió. Ở miền quê hay thật, trời tối đen, bên ngoài tối om như mực, nhìn ra xa xa chỉ thấy ánh trăng quét ngang xuống cánh đồng, trên những quả đồi trập trùng le lói ánh đèn điện. Trời tối bốn bề vọng lên tiếng côn trùng kêu rả rích, khung cảnh này thơ mộng thì có thơ mộng, nhưng nó làm những con người thành thị như các cô dâng lên nỗi tịnh mịch lo âu. Hạnh Nhi nói trước ngõ có một cây vú sữa rất lớn, cành lá đâm ngang vừa vặn thích hợp cho việc treo đèn. Tôi bèn ghi nhận sáng kiến của vợ bé, tối hôm đó buồn quá hóa rãnh đem bóng đèn treo lên cây thật. Có cái bóng đèn trên cao chiếu sáng , một vùng trời trước ngõ được soi rọi, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều. Nhờ chuyện này tôi nhận ra,dù bản thân có tĩnh mịch thương đau đến đâu , thì bằng vào 1 nỗ lực bù đắp,1 sự cố gắng vì hi vọng, hết thảy đều có thể hóa giải rồi. Tin tưởng vào bài học này, tôi tiếp tục mắc thêm 2 cái bóng đèn nữa, dẫn từ đầu ngõ vào sân nhà . trước sân nhà có 1 gốc quế già cỗi, nhờ gốc quế này mà nắng mưa ko chen xuống trước hiên được, vậy nên tôi đặc biệt ưu ái cho "cựu chiến binh" hẳn 1 bóng đèn kèm theo chao đèn bằng mây đan cực đẹp. Bác tôi và các cô gái trông thấy thành quả , ai nấy đều xuýt xoa, cho rằng tôi đúng là người có mắt thẩm mỹ. Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt chúng tôi đã ở nơi này được 1 tuần. trong 1 tuần này các cô gái thành thị đã được tiếp xúc đã đời với nông thôn. Bánh Đậu Ngọt thích nhất cảnh trăng sao và đom đóm, cũng phải thôi , con bé trước giờ ít thấy những thứ này mà. Điều làm tôi hài lòng nhất là nhờ có cuộc sống thoải mái nơi đây mà con bé dần dần nói chuyện nhiều hơn, lại còn biết so sánh bầu trời ở vùng quê nhìn lên có cảm giác gần hơn ở thành phố. Tôi nghe được câu đó , ko bình luận gì, chỉ tiện tay bắt vài con đóm đóm cho nó xem. Bánh Đậu đưa tay sờ nhẹ vào thân con đóm đóm, mỉm cười nói mấy chữ : "nhìn gần xấu hơn." Buổi tối đi dạo trên con đường làng im ỉm vắng,một bên là bờ đá , một bên là cánh đồng lúa, xung quanh đầy tiếng ếch ộp và dế kêu. Em gái e dè nép sát bên vai tôi, tôi nhìn em, cảm thấy trong đêm tối tĩnh tại khuôn mặt đó , mái tóc đó giống như không có thật, giống như từ trong sương khói mà hình thành. bèn buột miệng hỏi một câu không liên quan : "em có muốn sống ở đây cả đời không?" Âm thanh bốn bề vẫn không ngừng rì rào, dế vẫn cứ gáy , ếch vẫn cứ kêu. Em gái lẳng lặng đi bên tôi, mái đầu nhỏ hơi cúi xuống, hình như gật gật. rổi nó chủ động nắm lấy tay tôi, hai anh em ghé vai đi xuyên qua những hàng cây rậm rạp xanh um, ánh trăng nhảy múa trên bề mặt cánh đồng lúa nước. Đêm hôm đó dường như Bánh Đậu Ngọt đã muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng chính vì mọi thứ xung quanh quá đỗi yên bình nên con bẻ không muốn phả hỏng tất cả. Con bé lựa chọn buông bỏ 1 giây để đổi lấy ngày tháng vẹn toàn. O0o Sau những quãng thời gian êm đềm đó, em gái tôi nói nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn. Nụ cười của nó khiến ai nấy đều phải hân hoan. Bà con lối xóm khen cho tôi nức nở khi có 2 cô bạn đẹp như một cặp thiên thần. Đặc biệt giao thiệp rộng rãi là Hạnh Nhi, cô nàng này ở được 1 tuần đã biết sang nhà hàng xóm đánh bài với mấy bà già móm mém, đến trưa mới chịu mò về sà vào mâm cơm. Cơm hoàn toàn do bác gái tôi nấu, vì bác không có chồng con gì cả nên vẫn luôn ở lại nhà ông bà coi sóc, lâu lâu bác trai cả mới từ thôn 4 về hương khói, căn nhà trước nay chỉ có bác gái và ba tôi ở nên ủ dột nhếch nhác là phải thôi. Đến nay đã có chúng tôi về làm khách , lại là 2 cô nàng xinh như mộng, bác gái ngày nào cũng quét tước đâu ra đấy. Căn nhà có 4 người chung sống vui vẻ, chẳng mấy chốc đã ngời ngời sinh khí. Tôi , Bánh Đậu, Hạnh Nhi cứ như thế nắm tay nhau bước qua từng ngày rồi lại từng ngày, tưởng như tẻ nhạt nhưng thực chất là những ngày tháng đáng nhớ nhất. Tôi thì khác với 2 cô gái, là đàn ông dĩ nhiên phải xây dựng tổ ấm. ấy thế nên ngày nào tôi cũng hì hục sửa sang phần sân nhà, sau khoảng 1 tuần đã đẹp lên trông thấy với những ô gạch vuông vức và chậu cây xanh um. Thấy Hạnh Nhi than phiền vì đồ đạc phơi trước nhà bất tiện, tôi làm riêng cho nàng một dây phơi đồ bên ngoài hông nhà nắng xuống. Chỗ này nắng đẹp lại không có cây cối rậm rạp , như vậy không cần lo sợ chuyện sâu bọ. Các cô gái tính ưa lãng mạn, thích ngồi trong phòng ngủ ghé mắt lơ đãng ra ngoài trời, nhất là Geisha. Thế là tôi quyết định trồng mấy khóm trúc cần câu xanh mướt bên ngoài cửa sổ,lại tận dụng bức tường đá tuổi đời cả trăm năm để trang trí mấy thứ đồ gỗ xinh xinh. Ở bên cạnh là hàng dây leo tỉa theo hình mặt cười, hi vọng khi dây mọc thành hình rồi sẽ mua được 1 nụ cười của Geisha. Một ngày nọ tôi hỏi 2 cô gái , có thích chơi xích đu hay không? các cô nhất tề nói thích. vậy là tôi cho người vận chuyển xích đu sơn trắng về, để ngay ở khoảng sân bên hông phòng ngủ. khoảng sân này tôi đã tính toán xây dựng rất kĩ lưỡng, bốn bề rộng rãi quang đãng, cách nhà 7m làm 1 dãy hàng rào gỗ chạy từ bờ đá cổ xưa đến hết hông nhà. dãy hàng rào này chỉ được cái đẹp, chứ không có khả năng chống trộm, mà cũng ko cần thiết chống trộm vì nhà tôi nằm trên gò đất cao hơn đường làng 4m, bên dưới là gờ tường ,cây mọc chi chít, chỉ có thể vào nhà thông qua ngõ trước. Tôi nhìn tới nhìn lui , ngắm nghía đủ đường, cho rằng bên cạnh hàng rào nên trồng ít hoa, mà khổ nỗi ở miền trung khí hậu nóng ẩm rất hiếm cây hoa, thế là đành dùng các loài hoa dại trồng thành luống nhỏ, xanh đỏ tím vàng đâu ra đấy. Em gái thấy tôi hì hục gieo mầm rồi đào đất chôn cây, cũng chạy tới lăng xăng giúp đỡ . Nghe nói ở vùng này có cây lộc vừng rất thơm rất đẹp, lại ngụ ý mang lại phúc khí cho gia đình bèn bứng mấy gốc về chăm sóc. Bánh Đậu Ngọt thích thú ngồi đối diện tôi qua gốc cây lộc vừng. Tôi nhìn tâm trạng vui vẻ của em gái cũng được thoải mái lây, bèn hỏi : "Bánh Đậu muốn trồng cây này ở đâu?" Bánh Đậu Ngọt liền hỏi : "hoa của cây màu gì hả anh cả?" "màu đỏ." Bánh Đậu Ngọt nhìn những khóm hoa đủ màu sắc từ sáng đến trưa anh em tôi cùng nhau vun vén,hình như nó cảm thấy thành quả hết sức mĩ mãn, vậy nên 1 nụ cười tươi thắm lập tức được tô điểm ngay trên gương mặt em. Con bé trỏ vào đoạn hàng rào , nói : "trồng ở đầu hàng rào, gần phòng có mùi thơm." Anh cả là tôi không nói hai lời, cứ thế y theo lệnh Bánh Đậu mà làm. Trồng xong , con bé thích cái cây này ra mặt, cứ ngồi 1 bên vừa tưới nước vừa ngẫm nghĩ vừa cười.Công nhận ,dáng điệu trầm lắng của nó khá hợp với khung cảnh miền quê yên ả nơi đây. Mà nhắc tới không khí "yên ắng" mới nhớ, Hạnh Nhi bảo ở chung 4 người vẫn chưa vui, thế là nàng qua bên hàng xóm mua về 1 con chó canh nhà. ban đêm có tiếng người, tiếng chó, như thế mới gọi là mỹ mãn . Quê tôi vốn nổi tiếng với các loài trái cây bòn bon, dâu đất, cứ mỗi năm đến mùa thì ôi thôi, nặng trĩu cả cây. quả lớn quả nhỏ, chùm nọ chùm kia, kính thưa các loại ko thiếu chi cả. Tôi và bác gái dẫn theo Hạnh Nhi, Bánh Đậu đi tham quan vườn, giới thiệu cho các cô từng loại cây, hái cho họ ăn những trái chín mọng, cả 2 đều lấy làm thích thú. Hạnh Nhi đã ăn những quả này rồi, có điều đều mua được từ chợ,cảm giác tận tay hái từ trên cây xuống khiến quả ngon ăn vừa miệng hơn hẳn. Còn em gái thì tựa như vừa bước vào 1 thế giới mới. Các nàng hỏi tôi tại sao lại gọi trái này là trái bòn bon , tôi cũng chả biết nói sao, người ta kêu sao thì nó như vậy, cũng giống như Đĩ với điếm thôi. Thế là tôi bèn kể 1 vài chuyện cổ về giống này cho các nàng nghe. Chuyện xưa kể rằng trái bòn bon này còn được gọi là trái Nam Trân , hoặc trái Trung Quân , tên do vua Nguyễn Ánh ngự ban.Nhưng tích xưa kể thế nào tôi quên béng mất rồi, bèn lục lọi trí óc kể đại 1 đoạn vừa nhớ ra từ đâu đó. Hình như câu chuyện không liên quan đến trái bòn bon,nhưng thây kệ,cứ kể đại : "cả gia đình ấy bị hại chết, để lại 1 câu chuyện bi tráng đầy nước mắt trong lịch sử việt nam. người viết sử gọi đây là vụ án lệ chi viên." Hạnh Nhi nghe tới đây than thở "tội quá, tội nghiệp quá!" Búp Bê vừa nhắc tới mấy chữ tội nghiệp, quả nhiên ngày hôm sau số phận tôi hẩm hiu thật. Chuyện là có 1 tin mừng tràn tới với tôi, mừng đến mức tôi lật đật bỏ công việc xây dựng cảnh quan để ùa ra ruộng nghe trọn cuộc điện thoại. Trong điện thoại, người ở đầu dây bên kia là chồng mới cưới của Vợ Lớn! Giọng nói của anh ta đầy hồi hộp lo lắng, ấp a ấp úng mãi mới lên lời. Tôi nghe xong còn hoảng hồn hơn anh ta. "vợ lớn đã sinh con!" Đứa con này là con gái, dĩ nhiên là con ruột của tôi, sinh vào thời điểm cận rằm tháng 8. tôi nhủ thầm cũng may là rằm tháng 8 chứ tháng 7 giống như Bánh Đậu Ngọt năm đó chắc nhiều chuyện hay ho. Chồng của vợ lớn điện cho tôi, trước là báo tin mừng, sau là hỏi ý kiến tôi nên đặt tên gì cho con bé , vì dù sao tôi cũng là cha đẻ của nó mà. Tôi bối rối nhìn quanh quất quang cảnh chung quanh, nhìn ruộng lúa xanh mướt một màu, nhìn những hàng cây trập trùng từ thấp tới cao, buộc miệng thốt lên chữ "Thanh." Anh chồng kia liền nói : " ok, để anh nhắn lại với cô ấy." Đến khi ngắt liên lạc đầu óc tôi vẫn còn mơ mơ mộng mộng. Tôi chỉ thấy một màu xanh mướt của thiên nhiên , và một màu xanh mơn mởn trong trí óc. o0o. Trong lúc dạo chơi trên vườn, tôi phát hiện thấy Bánh Đậu Ngọt rất thích một ô đất phía sau nhà, con bé cứ quanh quẩn ở đó mãi. Ô đất đó có địa thế đẹp, nằm thấp hơn bốn bề thoạt trông tựa như 1 dải thung lũng thu nhỏ, lại tựa như một hồ nước xanh biếc như ngọc, bèn hạ quyết tâm đào 1 cái ao thả cá ở đó. điểm hay của khu đất này là vừa đào xuống ko bao lâu đã có nước ngầm, như vậy ko cần dùng tới máy bơm. Tôi bèn đem cá thả xuống , đem bèo thả xuống, lại còn trồng thêm dàn bí xanh tươi mát. Khi nghe tin vợ lớn sinh bé gái, đều mẹ tròn con vuông, cả 2 vợ chồng đều đang trong cảm xúc làm cha làm mẹ. Tôi cảm động quá liền đem trồng thêm ba cây cau kiểng bên cạnh cái ao. Cứ như vậy ngày ngày tôi và các cô gái đều ra vườn chăm sóc cho cái ao nhỏ, dần dà tự tay chúng tôi thả xuống cơ man nào là sen , súng, cá lóc, cá rô, đủ loại, đẹp thôi là đẹp. Mấy hôm sau nữa, vì nhu cầu phải ra ao thường xuyên nên tôi hì hục làm thêm 1 con đường lát gạch phẳng phiu, đồng thời gia cố hàng rào trúc xinh xinh bao quanh bờ ao đó. Nơi này cảnh vật tươi xanh, hoa thơm cỏ lạ, chẳng mấy chốc chim chóc kéo tới làm tổ, và rồi một vùng tự nhiên xinh đẹp được hình thành theo cách ấy. Có tự tay gây dựng nên nơi này mới thấy được thành quả đó thật đáng tự hào. Tuy nhiên, hiện thực phũ phàng không vì thế mà ngủ yên. Hàng ngày tôi đều nghe 1 tin tức mới về sự loạn ở miền bắc. Bởi vì miền bắc hiện là vũng nước đục với các phe phái của Lý Ma Ma, Lee Phong Lưu cộng thêm đám Lão Tướng, Cọp Ba Chân và người nhà Má Nuôi,...nên không bao giờ thiếu chuyện thị phi. Một khi "ông vua" của "triều đại" trước bị phế truất, liền có hàng trăm kẻ đục nước béo cò. Bác Mười chỉ việc đứng sau chỉ đạo dăng lưới, liền có vô số kẻ tự chui đầu vào rọ. Cứ mỗi khi tôi nghe tin phe cánh của Lee bị bắt bớ hoặc thanh toán bèn trồng 1 cây cau. cứ như thế đến khi rời quê hương đã có một hàng cau tề chỉnh dọc dốc ngõ. Khi tôi nghe Nước Mắm Nhĩ báo tin vào rằng Lý Ma Ma đã biết lai lịch thật của tôi cùng thời gian diễn ra các cuộc trả đũa và điều tra nhắm vào Hải Phòng , khiến bà chủ Làng Cung Nữ phải chịu 1 cú sốc lớn. Dạo gần đây bà ta trở nên ít nói hơn, thường xuyên bỏ bữa ăn còn Gái Hư thì dong buồm đi đâu mất tích, đó cũng là lúc cảnh quan bên ngoài căn nhà tương đối hoàn thiện, đẹp một cách thơ mộng. Nước Mắm Nhĩ nói xong tin tức đó, tôi đang tưới cây liền buông xuôi gáo nước. Từ 3 ngày trước , chính quyền Hải Phòng đột ngột thanh kiểm tra và xử lý các hành vi vi phạm về phòng chống mại dâm và tội phạm liên quan đến tệ nạn này. Trong thời gian này công an thành phố phối hợp với cục phòng chống tệ nạn xã hội huy động lực lượng truy quét mại dâm rất quyết liệt. Người tinh ý sẽ nhận ra rằng đây là một trong những lần hiếm hoi chính phủ mạnh tay với ngành công nghiệp xác thịt, ở đằng sau chuyện này ắt còn có ẩn khúc. Người người đều hồi hộp, cả khu đèn đỏ nhộn nhịp bỗng dưng vắng hẳn. Vụ việc này xảy ra khiến khu đèn đỏ chịu cảnh tê liệt. Gái mại dâm tản đi khắp nơi, nhiều cơ sở thậm chí còn tạm thời đóng cửa. Mặc dù vẫn còn lâu nhà chức trách mới sờ vào được cọng lông của Làng Cung Nữ nhưng đứng trước tình thế hiểm nghèo này, các cổ đông của Làng bắt đầu tính tới giải pháp củng cố "thâm tình" với chính quyền địa phương và "hòa hoãn" với đoàn cán bộ kiểm tra cao cấp tới từ thủ đô. Nhân vật cao cấp Hoàng Tử của Làng vì cuộc truy quét này mà hao tốn biết bao là tiền của. Ngay đến lượng khách VIP ghé thăm Làng Cung Nữ cũng giảm sút đến mức thảm hại. Nghe người trên trung ương rỉ tai nhau, cú này phe ông nọ chém đinh chặt sắt lắm,anh nào mà dính vào là ra vành móng ngựa luôn, cho nên các quan dưới nghe tin đều xi-nhan nhau tránh cái ổ Hải Phỏng ra. Trong thời điểm này bọn họ cũng không còn cách nào khác là ủng hộ truy quét mại dâm thiệt quyết liệt, làm như vậy là biết thời biết thế, biết lựa ê kíp. Nghe lời Nước Mắm Nhĩ tường thuật mà tôi đây phấn khởi lẫn hồi hộp quá trời . Tôi phấn khởi vì kẻ thù không đội trời chung đang bị pháp luật sờ gáy, hồi hộp vì không biết bà ta sẽ có những hành động gì tiếp theo vì theo như tôi được biết , ở đất nước này không ai có khả năng khép tội bà Lý. Chuyện chính quyền mạnh tay với mại dâm chỉ là một nhát dao chặt bớt những chiếc xúc tu của bộ máy tập quyền Làng Cung Nữ mà thôi. Tuy nhiên, nên nhớ đây mới chỉ là thời điểm 1 tuần sau khi Geisha thoát khỏi Làng Cung Nữ , những cuộc điều tra đã bắt đầu dồn phe cánh Lý Ma Ma vào 1 chỗ, và những cuộc trả thù vẫn đều đặn diễn ra. Mặc dù miệng không nói ra, nhưng ai cũng biết mụ Lý ác ôn sắp đến vận hạn. Sau khi ngấm ngầm đánh giá thế cục trước mắt, tôi hỏi Nước Mắm Nhĩ mấy câu tầm phào : " thế bây giờ bà ta đã chịu ăn uống nói chuyện với ai chưa? Về kế hoạch tìm Lee thì thế nào ? " "Hừ, còn nói được gì đây? Chẳng lẽ Tắc Kè muốn bà chủ tức nổ máu mới chịu hay sao. Liệu hồn đó , từ nay mấy người ở yên ngoài quê đi, nếu mà còn xuất hiện thì chết chắc. Mắm nói à nghe, trên đời này không có ai hại được bà chủ hết. Dù cho ông Tướng kia của mấy người mạnh thiệt cũng không bức được bà Lý đâu. Ông ta có thể quét hết Đồ Sơn nhưng chỉ làm Làng yếu đi mà thôi." "hahaha, bà ta thì lúc nào chẳng ngạo mạn , chẳng thích thách thức người khác. Bây giờ sáng con mắt ra rồi đó, tôi nói Mắm nghe, hãy theo chân Gái Hư bỏ chạy luôn đi. Chế độ đó sắp sụp đổ rồi, đừng để sau khi bị tống vào tù vì tội chứa mại dâm và ép buộc bán dâm mới hối hận." "Đừng có mơ !" – cái giọng đồng bóng bực dọc hét lên trong điện thoại – "nói với cái đồ đầu đất mấy người mất hết cả phẩm giá. Tức quá đi thôi !!" Cả buổi trời tôi và gã ta cứ cãi qua cãi lại về cuộc chiến nội bộ trong gia tộc lớn nhất Việt Nam . Liệu phe cô chị hay cô em sẽ dành phần thắng ? Khách quan mà nói thì phe Lý Ma Ma hiện đang yếu thế hơn vì ê kíp của ông già Đại Ti Phú có quyền lực mỏng hơn ê kíp của Bác Mười. Rõ ràng, Bác Mười và các "chiến hữu" mới là những lãnh đạo có nhiều tiếng nói nhất. Những người hay quan tâm tin tức thời sự , không ai là không biết thời thế hiện nay. Dám cá con mụ Lý đang cuống cuồng sốt vó lên ấy chứ. Chẳng qua gã quản gia này luôn cố chấp và bảo thủ nên mới dám cãi cùn cãi lí với tôi như vậy thôi. Nhưng , biết làm sao được , ai bảo gã là bạn của tôi ? "Thôi thôi được rồi, tôi chịu thua Mắm rồi, đừng nhắc những chuyện triều chính này nữa. Chúng mình còn là dân đen chưa có tí tiếng nói nào đâu. Mà Mắm có biết Gái chạy đằng nào không?" "ơ kìa, con đĩ đó cùng phe với mấy người , mấy người phải tự rõ chứ!" Như vậy là cô ả đi đâu không ai hay biết. Đúng là đậm phong cách Gái Hư. Cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm người ta không biết đâu mà lần. Tôi lại tán phét vài câu nữa với Nước Mắm Nhĩ , tất nhiên không nói cho gã quản gia biết tình hình cụ thể và vị trí hiện tại. Chúng tôi nói dài nói dai, sau cùng vẫn là nghe gã than thở : "dạo gần đây bên nhà Má Nuôi mấy người đang làm căng lắm, thêm vào bọn trên lạng Sơn và Lee Phong Lưu lúc nào cũng rình rập. Tội nghiệp , ra đường bây giờ không yên ổn. Mắm lo cho bà chủ quá." Suốt ngày cứ "bà chủ, bà chủ" , tôi cố nghĩ ra mấy câu thật ác khẩu : "hừ , cái đó là tự mụ chuốc lấy có gì oan trái đâu. Chết là đáng đời lắm. Đây là quả báo !" "nè nè, mấy người có thể dùng từ ngữ nhỏ nhẹ hơn chút được không? À, nhắc mới nhớ đã nghe tin mới nhất chưa? Khủng khiếp lắm." Tôi nghe gã đồng bóng nói vậy bèn tò mò hỏi : "tin gì?" "con bé Mai Ka chết rồi ! con giặc đó chết vì tai nạn xe." "hả???" – tin tức này mặc dầu không đã kích được tôi, nhưng lại vô cùng bất ngờ. "tại sao tai nạn xe đúng lúc quá vậy? kể chi tiết hơn nghe xem." Giọng Nước Mắm Nhĩ trong ống nghe bỗng dưng trầm xuống, mỗi lần thế này là gã đang cực kỳ nghiêm túc. "Tắc Kè cũng đang nghi ngờ giống Mắm phải không? Mới vừa sáng sớm hôm nay thôi. Con giặc trời Mai Ka đánh siêu xe ra khỏi nhà để tham gia cuộc đua với cái hội gì mà liên ngành COCC 4444 của 1 đám con nhà giàu. Khi xe con bé chạy trên xa lộ thì đâm vào xe tải chết tại chỗ." "rồi sao ? tại hiện trường có phát hiện gì không?" "cái này Mắm cũng không rành. Nghe đâu do con nhỏ mất lái." Nghe mụ Mắm kể lại tan nạn vừa rồi bỗng dưng cả người tôi rần rần nổi gai ốc. Không phải tôi sợ hãi cái chết của Mai Ka, mà tôi đang ớn lạnh vì những gì sắp xảy đến và con bé kia chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Tôi không nghĩ rằng vụ tai nạn đến đơn giản và trùng hợp như vậy đâu. Chắc chắn bên phía nhà Má Nuôi đã bắt đầu tung chiêu đầu tiên dằn mặt Lý Ma Ma. Bấy lâu nay nhà Má Nuôi như quần long vô thủ, chẳng tạo thành uy hiếp đáng kể cho Làng Cung Nữ, còn bây giờ Bác Mười đang âm thầm đứng trong bóng tối chỉ đạo. Xem ra cuộc chiến gia tộc đã đến hồi khốc liệt. Trong đầu tôi vừa có suy nghĩ đó , bất giác cảm thấy huyết quản sôi trào, bản thân chỉ muốn quay trở lại Hải Phòng tham gia rượt đánh con mụ đó té khói. Chờ cho 3 giây ổn định suy nghĩ , tôi mới hả lòng hả dạ thốt lên : "haha, cái quân mất dạy đó chết là đáng lắm! cho nó chết không nhặt được xác. Quá hay!" Giọng Nước Mắm Nhĩ lại càng rầu rĩ hơn : "trong số 11 cổ đông của Làng cũng có 1 người mới chết hôm trước. chết vì bệnh cao huyết áp." Tôi muốn mở miệng cười ác nghiệt hơn nhưng nghe thấy cái giọng điệu như bị trĩ của gã bạn, đành thôi . Mụ Mắm đau lòng nói, cơ hồ đã đổ lệ : "Tội nghiệp, bà chủ dạo này gầy hơn xưa. Mắm xót lắm..." Hừ, tôi đã chán ngấy với những lời sướt mướt của Nước Mắm Nhĩ. Con mụ Lý đó gặp rắc rối người vui mừng nhất là tôi, còn người lo lắng nhất là Nước Mắm Nhĩ. Chúng tôi vốn là anh em tốt nhưng Mắm lại thờ chủ đối nghịch với tôi, nói đi nói lại Mắm vẫn không thể nào phản lại bà ta. Thật là 1 tên trung thành đến ngu si. Mà nhắc tới chủ nghĩa tôn thờ ngu si mới nhớ, tôi có kém gì gã quản gia này đâu nhỉ? cũng coi một người như thánh thần, vĩnh viễn muốn ở bên người đó, vĩnh viễn ủng hộ ngưởi đó, cho dù người đó chết đi rồi vẫn cố chấp cho rằng đối phương chưa từng rời bỏ dương thế. Đối với tôi mà nói, Má Nuôi chưa từng rời xa khỏi tôi. Nhất là sau khi tìm thấy Bánh Đậu Ngọt, tôi vẫn cảm thấy 1 phần của Má ở bên trong con bé. Tại sao Hạnh Nhi muốn có ánh sáng thì tôi lại bắt tới 3 cái bóng đèn dẫn từ ngoài ngõ vào trong sân? bởi vì tôi muốn ánh sáng đó soi bước cho Má Nuôi. Tại sao Bánh Đậu Ngọt thích khu đất xanh mướt sau nhà , tôi liền nảy sinh ngay ý nghĩ đào 1 cái hồ ? bởi vì lúc sinh tiền má nuôi từng nói thích cảnh làng quê , ao vịt thả cá. Tại sao em gái chỉ yêu cầu 2 khóm trúc, tôi lại hì hục trồng tới 3,4 khóm ? bởi vì tôi luôn luôn làm dư ra 1 phần theo lời con bé nói, "dư 1 phần" đó chính là một chút bản năng trong tiềm thức của tôi luôn hướng tới người thứ 3. Thông qua những việc làm đó, những ai tinh ý có thể thấy rằng, Tắc Kè Bông làm việc gì, mãi mãi cũng ko thể quên được Má Nuôi. o0o. Trên trời ,một vầng thái dương đỏ ối trôi dần về cực tây. Tôi ngồi trên bờ đá trước ngõ,mắt nhìn đăm đăm qua những thửa ruộng tốt tươi . đâu đó xa xa còn nghe rõ từng tiếng "nghé ơ" vọng lại. Những người nông dân xóm bên đang từng bước trở về nhà sau 1 ngày đồng áng mệt nhọc. Từng cụm khói tỏa nhạt nhòa bốc lên trên những mái nhà lác đác nằm lưng chừng đồi. Ở quê tuy đã có bếp ga , ấm nước và truyền hình chảo vệ tinh,nói chung đầy đủ ko thiếu thứ gì, nhưng nhiều nhà vẫn giữ nguyên bếp củi truyền thống. Đối với họ mà nói, bếp củi đóng 1 vai trò ko gì thay thế được, đôi khi lại tiết kiệm kha khá tiền so với dùng bếp ga, nhất là mỗi khi cần dùng nguồn nhiệt liên tục. Cây rừng thì sẵn đó, cánh đàn ông chỉ cần 15 phút bổ củi là đủ dùng cho cả ngày. Khung cảnh đồng quê dung dị mà thật mộc mạc, phải chi nơi đâu cũng như nơi đây thì hay biết mấy, lúc đó tôi đâu cần phải suy nghĩ những chuyện phiền não. haiz, nghĩ đi nghĩ lại vẫn ko thể thoát khỏi nỗi buồn . Tôi đang chán nản mò đường đứng dậy thì cái bóng đèn treo trên cành cây thình lình bật sáng. Chắc ai đó ở trong nhà thấy tối trời nên với tay bật điện. Nhờ ánh sáng trắng khi đó, tôi phát hiện ra... có một con rắn nãy giờ vẫn nằm ngay sau lưng tôi, đến khi tôi động đậy ngồi dậy nó mới trườn đi nơi khác. Tôi giật mình thầm nghĩ "không ngờ mình ngồi đây ngẫm nghĩ cả buổi chiều, người ngợm im như tượng, đến cả con rắn cũng ko kinh sợ." Nghĩ đến đó lại thấy 1 trận phiền não trỗi dậy, bèn tặc lưỡi leo xuống trước ngõ. Lúc này bên tai nghe mấy tiếng xích xe đạp lách ca lách cách chạy ngang qua. Tưởng ai, hóa ra chị Xê hàng xóm. chị Xê ngày nào cũng lách cách đạp xe chở hàng ra chợ bán, ngang qua nhà tôi. chị thấy tôi đang đứng ngây như phỗng thì gọi giật giọng: "răng bây chừ còn đứng đây? chừng nớ tuổi đầu rồi còn thất tình hả mi?" Tôi cười ngượng nghịu nói "răng chị lanh kinh rứa hè!" Chị Xê thắng xe đạp lại, với tay ra trước giỏ đưa cho tôi cái cà mèn "nè, ta tính đem qua i với mấy đứa nhỏ ăn. Thịt ta mới làm ăn ngon lắm." "thịt chi trong ni?" "thịt mèo." - Chị Xê cười - "ăn vô yêu đời liền. mi ăn thử đi." Tôi gật đầu cảm ơn chị hàng xóm, tay xách túi đựng cà men vô trong nhà. Ở trong nhà mọi người đều đang dọn cơm lên. Hạnh Nhi mắt dán vào tivi, thấy tôi xách đồ ăn trong tay liền mừng rỡ nói :" cha chả cái gì đây? ngửi mùi thơm phức hà." Ồ, Búp Bê nói câu này tôi mới nhớ, nếu nàng mà biết đây là thịt mèo chắc chắn sẽ bỏ cơm bỏ cháo à xem . Thế là tôi kéo ghế ngồi xuống nói "đặc sản vùng này. thơm ngon tuyệt luân." Vừa dứt câu Búp Bê đã thò tay bóc 1 miếng lủm vô miệng . nàng gật gù khen ngon , còn đưa ngón cái nói : "tuyệt cú mèo!" Cả nhà ngồi vào bàn ăn. Bánh Đậu Ngọt thành thục bới cơm ra chén ọi người, Hạnh Nhi cầm đôi đũa lên sà vào bàn ăn gắp lia lịa. vì nàng thích ăn cá nên Bác gái toàn nấu món cá. Hạnh Nhi ăn hết mấy miếng thịt mèo rồi liếm mép hỏi tôi : "thịt gì đây anh? ôi mẹ ơi ngon quá." Tôi đưa mắt dõi quanh, phát hiện con mèo Số Hưởng đang nằm liếm cái phản ngon lành bèn đưa tay chỉ về phía nó , nó thấy tôi đang chỉ cũng buông bỏ cái phản trợn mắt nhìn ngược lại tôi. Đúng lúc đó Bác gái nói : "thịt ni là thịt mèo, con mèo ni chắc thịt ghê." "ối ối ối, đồ thất đức ! đồ thất đức!" - Hạnh Nhi bỏ ngang bữa tối , ôm số hưởng chạy biến lên trên nhà. Cả nhà tôi thế là được dịp cười rũ rượi. Ngay cả em gái tôi ngồi bên cũng vừa ăn vừa tủm tỉm.