Những Người Như Chúng Ta

Chương 42 : Ngành Công Nghiệp Xác Thịt Và Luật Đời.

Buổi tiệc kết thúc thành công trọn vẹn,danh tiếng Lee Phong Lưu giờ đây như sấm rền bên tai, người trong giới khắp mọi miền tổ quốc đâu đâu cũng biết đến. Như vậy , những gì Thầy dự trù đã trở thành sự thật, từ nay có thể một đường rộng thênh tiến thẳng miền nam. Tham vọng của gã thật là đáng sợ, đến như Tắc Kè Bông tôi đây cũng vì chuyện này hết sức phiền lòng. Thuở ấy, tôi theo Lee Phong Lưu , tuy làm môi giới mại dâm không nguyện ý lắm, nhưng ngẫm kĩ lại oai phong bảnh tõn quá trời trời ! Hai anh em Tắc Kè Bông và Lão Tướng đều có được cái mà mình muốn, tiền và danh vọng,được mọi người ở Hà Thành kính trọng,cảm giác lúc ấy thật là sung sướng. Thế nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thấp thỏm ko yên nghĩa là sao? là tôi cắn rứt vì có lỗi với Má Nuôi ? hay vì phát giác được Thầy không phải người như tôi vẫn nghĩ? Vì chuyện này, Tắc Kè Bông tôi ngày ngày đều đau khổ,đêm đêm đều tự dằn vặt. Và rồi ông trời thật nhẫn tâm, 1 ngày nọ khi đôi tay đã nhúng chàm không thể rút ra,Tắc Kè Bông rốt cuộc chứng kiến cái gọi là nền công nghiệp xác thịt của khu đèn đỏ. Trước đây lúc mới vào nghề tôi chỉ tiếp xúc với tầng lớp gái cao cấp, những cô gái bán dâm cho đại gia hay tầng lớp gái gọi có giờ giấc sinh hoạt định sẵn. Nào có mảy may để ý đến thế giới xô bồ ngoài kia, thế giới mà những con người dưới đáy xã hội phải quần quật đem thân bỏ chợ !? Ngày đó tôi và Lão Tướng theo Thầy đến giám sát các khu làm ăn mà theo ngôn ngữ của gã là "chợ" hay "ngoại ô". Thì ra nơi đó là các tuyến đường Nguyễn Khánh Toàn, Lý Thường Kiệt. Thật lòng mà nói những nơi này không hề lạ lẫm đối với những người làm nghề như tôi. Có điều Tắc Kè Bông thuở ấy vốn mắt nhắm mắt mở cho rằng mình không liên quan đến thành phần nhơ nhớp đó đấy thôi. Nhưng người anh em thân thiết của tôi thì ngược lại. Lão Tướng cùng 2 anh em khác chịu trách nhiệm chăm coi phố đèn đỏ - tức bảo kê gái đứng đường cả 2 bên tuyến phố. Ở các tuyến đường này thời kì mại dâm mới chớm nở ,thường xuyên nổi lên các vấn đề nhức nhối , đó là nạn giành giật khách , chính quyền can thiệp, phân tranh địa bàn , xử lí điếm bẩn... Lão Tướng nổi lên trong thời loạn,công lao vô cùng to lớn : dựng nên Phố Đèn Đỏ đâu ra đấy, thành thật quy củ rất hợp ý Thầy. Nhờ có Tướng tôi mới biết ngoài thực địa kia va chạm nhiều đến thế nào. Trong tiết trời se se lạnh ,xe chúng tôi dạo qua vài vòng tuyến phố thăm thú 2 bên đường. Thời tiết năm đó thật kì quặc, mới ban nãy trời còn đổ mưa lâm râm, chưa đầy 5 phút sau đã tạnh ráo. Nhận ra biển số xe của Thầy,bọn cò mồi và bảo kê vội vội vàng vàng chấn chỉnh tác phong nghiêm túc hẳn lên. Gương mặt đứa nào đứa nấy ánh lên vẻ kiên quyết, không cần mở miệng chữ nghĩa cũng tự nhiên bay múa trên mặt "chúng em hết lòng vì anh Lee,nguyện để anh mặc sức sai vặt." Gái bán dâm 2 bên đường nhận được tin liền xốc lại quần áo , nước hoa thơm phức, đá mắt cười duyên. Nhưng cũng có 1 số cô sống khá khép kín, thành thử không biết hoàng đế đang giá lâm nơi đây , vẫn cứ hồn nhiên đưa tay vẫy gọi. Thầy ra hiệu cho bác tài dừng xe. Kính xe vừa hạ xuống ,1 cô nhanh nhảu sà tới như chim sẻ : "anh ơi , qua bên kia anh ơi, 150k được tất." Thầy quay sang tôi cười cười rồi vờ cau mày nói với cô ả : "150k cao quá." (thời điểm đó chừng ấy là chát.) "khiếp,anh đi ô tô mà khó thế! em bảo này, chừng đấy là vừa giá, không cao cũng không thấp, tại vì em bao khách sạn mà." "à, ra thế..." - gương mặt Thầy hiện lên nét tán thưởng. Tuy nhiên ánh mắt chợt phát lạnh báo hiệu điềm xui rủi sắp xảy ra. Bác tài điềm nhiên cho xẹ chạy tiếp. cô ả bên đường vẫn ra sức đeo bám. "ôi ,anh ơi anh ơi,rẻ hơn tí nữa cũng được, chịu anh rồi đấy, ai bảo đẹp trai thế mà." ..... Trên xe Thầy nói với tôi và Lão Tướng : "ở khu này đáng lí giá rẻ hơn,nhưng con bé vừa rồi biết cách nâng giá dựa trên hình thức móc nối với nhà nghỉ. như vậy là có chiến lược tốt. song nó dám tự ý kiếm ăn riêng, lại còn trông thấy khách đi ô tô nên thoải mái chặt chém,báo giá sai quy định. Tức là tự ý phá giá." Lão Tướng gật đầu trầm giọng đáp : "em hiểu rồi." Thầy tiếp tục quay sang phía tôi "lát nữa cậu đi với Tướng tìm thằng cò lấy bản thống kê, tôi muốn trong ngày mai cậu phải nắm rõ tình hình khu này, có tất cả bao nhiêu gái, từ khu nào đến khu nào giá cả ra làm sao, tên tuổi quê quán từng cô một...phải nắm rõ không bỏ sót. còn luật lệ ở đây để thư thả tôi sẽ truyền cho cậu." "tuyến đường này vừa mới ổn định, chuyện chia chác lợi nhuận,móc nối chính quyền ngày mai tôi cũng sẽ dặn dò cậu, còn mấy vấn đề tay chân đao búa đừng để tâm tới, đã có thằng Tướng lo rồi." "vâng,thưa anh." Từ đây Tắc Kè Bông chính thức trở thành bố mì chuyên nghiệp kiêm nhiệm quản lí nhiều phố đèn đỏ ở hà nội. Ngày hôm sau đúng theo lệnh Thầy, tôi ra thực địa để tiếp nhận bàn giao địa bàn. Mấy gã bảo kê thông báo với tôi đã xử lí xong con nhỏ có mắt không tròng ngày hôm qua. Ra là cô gái đứng đường cả gan kì kèo với Thầy. Cô này chỉ trong 1 ngày mà tiều tụy đi trông thấy, chắc hẳn đã gánh chịu trận đòn không hề nhẹ. Nhác thấy bóng người cao cao bước tới bên vệ đường, cô xốc lại tinh thần, nở nụ cười nửa chua nửa ngọt , nhìn thằng vào mắt tôi toan cất lời đon đả. Nhưng chợt căm bặt vì người đến là Tắc Kè Bông . Ánh mắt gợi tình thoắt cái đổi thành hoang mang. Cái nhìn này tựa như điềm báo cho cơn ác mộng sắp sửa kéo tới của chính tôi. o0o. Thời gian dài ra thực địa cùng lão tướng đã góp phần không nhỏ giúp Tắc Kè Bông rèn luyện tâm tư. Tôi tận mắt chứng kiến bọn cán bộ làm chuyện súc vật với người , chứng kiến cảnh nghiện ngập của các cave hết thời , chứng kiến người ta cột cổ 1 cô gái và kéo lê trên đường vì tội móc túi khách. Tất cả những lỗi lầm của các cô gái tôi đều cố gắng xử nhẹ đi. Tuy nhiên Tắc Kè Bông cũng không phải ông trùm Lee Phong Lưu để có thể thiết lập luật lệ mới. Bọn hợm hĩnh dưới trướng cứ y theo bài của Lee mà xử tội, ngay cả tôi cũng không thể nhúng tay vào. Có một hôm Tắc Kè Bông tôi động lòng trắc ẩn ra tay cứu vớt 1 gái điếm bị hành hung vì tội tạt nước sôi lên người gái khác. Tôi cho rằng cô gái này chỉ là nhất thời hồ đồ, bởi vì cạnh tranh mà mù quáng hãm hại lẫn nhau, có thể thông cảm được, bèn nhắc nhở ả mấy câu rồi tha tội. Cô ta lập tức thành thật cúi đầu nhận lỗi,cảm tạ rối rít. Tôi cho rằng quản lí theo cách của tắc kè bông lấy nhân từ làm gốc quả là sáng suốt. Thế nhưng.... Khi Thầy biết chuyện, gã không nói không rằng, chỉ đơn giản đưa tôi tới 1 khu nhà trọ tối tăm được xây lên dành riêng cho các gái điếm. Trong không khí ẩm mốc ghê sợ , gió lạnh làm tăng cảm giác rờn rợn thêm 3 phần. Một cô gái trẻ măng bị lột truồng dưới tiết trời giá lạnh , thời tiết rét buốt hòa với cơn thèm thuốc dày vò cô trong nỗi khổ tột cùng. Sau đó người ta mắc vào cổ con bé 1 sợi dây như xích chó rồi mặc sức kéo lê trên đoạn đường dài, vừa lôi đi vừa thẳng tay đánh đập. Cơ thể lõa lồ trắng ngần hằn lên những vết bầm tím thật xót xa. Lee Phong Lưu nói : "con bé không kiếm đủ tiền, lại còn dám diếm bớt tiền nộp hàng ngày." Theo luật thì tội này tuy nặng nhưng phạt cảnh cáo là được rồi, không cần thiết phải ra tay tàn bạo như thế. Bọn cầm thú kia làm như vậy có khả năng hại chết người ! Mẹ kiếp, bọn chó má này ! Tôi toan ra tay ngăn cản nhưng vừa nhích 1 bước đã bị Thầy mạnh tay chụp lại : "cậu muốn làm gì?" "như vậy là sao?"- tôi gằn giọng hỏi "con bé đâu đáng bị như vậy?" Lee Phong Lưu phẩy tay lạnh lùng đáp : "đây là luật đời !" Rồi trong không khí ghê tởm đó , bài học về luật đời lần đầu được Thầy truyền dạy. Từng khoảnh khắc, từng khoảnh khắc trong cuộc đời tôi không thể quên. "cô ả mà cậu đột nhiên nổi lòng tốt cứu giúp hôm trước chính là người hắt nước sôi vào người con bé này. con bé mới ở quê lên chưa được bao lâu dám láu cá trước mặt đàn chị cuối cùng bị bài học nước sôi đầu đời. Chưa dừng lại ở đó, vì nó bị thương nên không thể đi khách kiếm đủ tiền nộp,đành lấy hết vốn hết cái khất nợ 1 lần , khổ ơi là khổ !" "nếu cậu không quá rãnh rỗi nhân từ, thì cô ả dữ dằn kia sẽ bị 1 bài học nhớ đời. khi đó 8 phần 10 sẽ không dám tiếp tục hại con bé này nữa. Nhưng chính vì cậu quản lí bọn gái điếm theo cảm tính quá lỏng lẻo nên bọn chúng muốn làm gì thì làm.Để cho con bé lại lần nữa bị ả kia chơi bẩn. đã hiểu ra chưa?" Mấy lời nói trống rỗng vô hồn của Thầy coi vậy mà đã kích nặng nề thâm tâm tôi. Thì ra cô gái hôm nọ tôi cứu không hề thay đổi bản thân như tôi vẫn kì vọng mà ngược lại càng được thể lấn lướt tiếp tục hãm hại con bé trước mắt. Lại nghe giọng Thầy cất lên hoàn toàn vô cảm. " con bé này bị hại tất nhiên không thể kiếm đủ tiền rồi,thêm vào cơn nghiện nổi lên,thế là diếm bớt tiền nộp, tiêu vào hút chích. Tất cả đều từ cậu mà ra đấy, vì cậu dung túng cho cô ả dữ dằn kia dẫn đến hậu quả. Cái gọi là luật đời chính là đây!" " Hôm nay, tôi phạt con bé nạn nhân trước mắt nặng gấp đôi để cậu nhìn thấy bài học của nó mà nhớ lấy, sau này không được phép xét xử theo cảm tính đối với hạng điếm kia. Mở mắt ra nhìn cho rõ đi !" Dưới thời tiết buốt giá của miền bắc,con bé lõa thể vẫn khó nhọc quỳ mọp dưới đất. từng ngọn đòn roi làm nó mất hết khả năng chịu đựng, cuối cùng ngã lịm ra đất mồm miệng sùi bọt mép. Hai Thầy trò chỉ kịp chứng kiến đến đó đã phải vội vã lên xe ra về vì bầu trời trút xuống cơn mưa nặng hạt. Cuối cùng, tôi cũng không biết kết cục con bé kia thế nào,là thừa sống thiếu chết? hay vĩnh viễn lìa trần? Nhưng trong lòng , trái tim này đã chai sạn thêm một chút.