Những Người Như Chúng Ta
Chương 13 : Thơ Ấu Trong Tôi Là...
Cuối thu , đông lại về. trên bầu trời trải đầy những cụm mây màu xám nhạt. Tôi nghe Hà Nội từng cơn se lạnh.
Gió bấc miên man thổi qua mái nhà, làm lá cây rơi vãi khắp nơi.
Chiều tà,tôi có sở thích nằm phễn trên tầng thượng,nhìn trời mây rục rịch biến đổi muôn hình vạn trạng
Thấy mắt tôi nheo lại,đứa em gái nằm bên cạnh duỗi người tò mò hỏi :
"anh cả ,anh cả nghĩ gì lâu quá vậy? nằm đây cả tiếng đồng hồ rồi đó"
Con bé này là đứa con gái đầu tiên gắn bó thân thiết với tôi.
Ngày xưa,Tôi đi học nó cũng đua đòi đến lớp mẫu giáo sớm. Tôi đi bơi, nó dù không biết bơi vẫn đu theo dạo tới dạo lui trên bờ. Tôi đi ăn nhậu với đám bạn, nó lén lút tới nơi, bắt tại trận tôi đang cưa đôi chai rượu,tuy vậy chưa bao giờ mách Má.
Con người nhỏ bé bên cạnh,luôn là người đem lại cho tôi niềm vui và mái ấm gia đình, cũng tốt đẹp hệt như mẹ của nó - Má Nuôi.
Ánh nắng chan hòa dọi xuống thân hình 2 đứa trẻ,tôi vòng tay ôm nó vào người , nói với giọng vô cùng cưng chiều :
"Bánh Đậu thấy lạnh thì xuống nhà với Má đi,Má đang nấu món gì tối nay nhỉ?"
"Má nấu canh chua, canh chua kiểu miền trung cho anh cả ăn"- Bánh đậu ngọt ngoan ngoãn trả lời.
Vốn nó phải gọi bằng mẹ, nhưng học theo tôi , từ đó về sau mở miệng là kêu Má.
Cái mặt tròn vo, 2 má hây hây hồng dụi dụi vào bụng tôi, con bé này rất thích gối đầu lên ngực tôi lim dim ngủ.
"ủa?anh cả ơi" -cái giọng ngọng nghịu của Bánh Đậu Ngọt.
"sao?"
"bộ anh đang buồn chuyện gì hả?"
"đâu có"
"anh cả nói xạo. Từ sáng đến giờ toàn im im,chưa thấy anh cả buồn thế bao giờ. Anh cả có chuyện gì cứ nói với Bánh Đậu,Bánh Đậu kể lại với Má,Má thương cả, nhưng mà còn thương Bánh Đậu hơn . Không có gì Má không làm được,chuyện của anh cả dễ òm."
Lời của Bánh Đậu Ngọt bao giờ cũng là liều thuốc tinh thần đáng quý đối với tôi,tính ra phải cảm ơn nó nhiều lắm. Tôi cưng chiều đưa tay xoa mái đầu nhỏ nhắn của em gái, con bé rất thích được cưng chiều như vậy.
Con bé này ko biết giống ai mà già trước tuổi ! mới lớp 2 mà ranh ma quá trời, tôi có tâm sự gì nó nhìn 1 cái trúng phóc.
Tôi khoái cô nào ở trường cấp 3, nó để ý thái độ hành động của tôi là biết ngay. vì nó còn nhỏ, có được cái khí chất cưng chiều không ai bằng,cũng là người thân thiết với tôi, nên nó nắm giữ biết bao nhiêu bí mật.
Con bé miệng kín như bưng. Chỉ có điều, nó không thích khi tôi tiếp cận các cô gái.
Hôm đó đúng là 1 ngày ko vui đối với tôi, bánh đậu ngọt quả nhiên nhìn ra chân tướng.
Còn nhớ sáng ngày hôm đó, máy bàn nhà tôi nhận được 1 cuộc điện thoại, người nghe máy trùng hợp làm sao chính là tôi.
"alo,bác tìm mẹ cháu à. mẹ cháu không có nhà"
"mẹ cháu ?"
"vâng,cháu là con nuôi"
Đầu dây bên kia thở hắt ra 1 hơi, ngập ngừng kích động rồi vang lên .
"mi có nhận ra ta ko? ba của mi đây"
Ba tôi ?
Ba tôi là dân Quảng chính gốc. nghe đâu ngày trước làm chủ thầu công trình, nuôi nhiều lính thi công. đến khi gặp được mẹ ruột tôi thì cũng gần bước vào tuổi trung niên.
Mẹ ruột trong kí ức của tôi,không biết có giống với mẹ khi đó ba đã gặp không,nhưng theo lời hàng xóm thì ba gặp mẹ trong 1 đêm ăn nhậu.Mẹ nhỏ tuổi hơn ba khá nhiều lại nổi tiếng ăn chơi quậy phá.
2 người cưới nhau không hôn thú rồi đùng 1 cái có con.
Tôi sinh ra không nằm trong kế hoạch, không có sự tính toán trước. Cũng không biết là do mẹ tính nhầm ngày,quên uống thuốc tránh thai, hay là do ba tôi rút không kịp mà Tắc Kè Bông rốt cuộc được sinh ra.
Thời niên thiếu,mẹ vốn không ưa tôi,khác hẳn với các bà mẹ khác.Mà cũng có thể, đó chỉ là ngộ nhận của tôi lúc còn bé tí. Nhưng mặc kệ thế nào, sự thật là tôi đã thiếu tình thương gia đình.
Nói ra cũng dễ hình dung thôi,mẹ tôi suốt ngày cờ bạc, đề đóm. Bà nợ ngập đầu, chủ nợ nhiều không đếm xuể. ở khu phố nơi tôi sống bà nổi tiếng với biệt danh "thiếu ngón". nghe đâu là bị người ta chặt bớt, lúc đó tôi được tầm 1 tuổi.
Gia đình suy sụp, ba tôi trả giúp mẹ vài khoản rồi cũng trụ không nổi nữa, bỏ đi đâu biền biệt.
Vợ nợ , con khờ , người thô thiển như ba tôi chạy làng cũng phải.
May mắn thay , một thời gian sau, ba quay về đón tôi. Mẹ nhận ra tất cả, đột nhiên hối lỗi, cầu xin ba dẫn cả nhà vào nam bắt đầu cuộc sống mới.
Mẹ nói "anh nhìn con mình,thằng bé càng lớn càng kháu khỉnh,bàn chân như nó sống sướng lắm,đây là cái phúc của người mẹ.anh có dẫn con theo, thì cho em theo chăm sóc nó..."
Lời nói gió bay ! Chưa kịp vào nam, mẹ đã bỏ cha con tôi chạy trước, sau khi...bàn giao hết nợ nần cho chồng con.
Số tôi lận đận, như con lật đật bị hết người này đến người kia xô đẩy. Vì thế, cái gì thân nhân, cái gì bạn bè, tôi không dám mơ ước cao xa.
Cuộc sống hai cha con càng lúc càng khó nhằn. Ba là người cộc tính,hồi đó có phen còn trói tôi vô góc nhà đánh. Về nguyên nhân , chủ yếu vì 2 nguyên nhân :
Thứ nhất : Do ba tôi nghĩ đến ngày xưa, tức cảnh sinh tình đem roi ra vụt . cứ sau mỗi ngọn đòn lại mắng :
"đĩ mợ,sớm biết có ngày ni đã không ăn ở với con điếm nớ.Lại còn đẻ ra giống mi làm chi???tại mi ! cái chi cũng tại mi!"
Tại tôi ? ba tôi say rồi nói nhảm hay thật. trong cuộc hôn nhân người có lỗi là họ, sinh tôi ra cũng nên trách họ mới phải. Tôi không nói tiếng nào thì thôi, ba lại còn đổ tội ngược lên đầu tôi.
Thứ 2 : tôi hay ăn trộm rượu ! Có hôm đầu óc tỉnh táo,ba điều tra ra kẻ cắp là ai, rượt theo đánh trối chết. tôi thì có suy nghĩ trẻ con thế này, chai rượu cũng mắc tiền, nếu ba tôi uống say ắt thần trí không ổn định. Vậy tại sao tôi không phải là người chia bớt giúp ông của nợ kia ?
Kể cũng may , ngoài những lúc bất hạnh như đã nêu trên , cha con tôi khá hòa thuận. Dù sao lúc đó, kẻ thù chung là mấy tên chủ nợ .
Một sớm nọ,cha con tôi đang trong giấc nồng thì có tiếng gõ cửa ầm ập.
Mẹ mất tích bao lâu nay bỗng trở về .
Câu đầu tiên mẹ nói với 2 cha con là "về trả nợ đây. không cần phải hằn học thế"
Ba tôi không nói không rằng, lạnh nhạt dắt xe máy ra khỏi cửa.
Mẹ hỏi "anh đi mô đó ? răng ko ở nhà với mẹ con em?"
Ba thờ ơ nói : "xách con 67 ni đi i khỏi bán mất, nhà ta còn mỗi đống sắt ni có giá trị thôi."
Lúc đó tôi đang vui mừng vì mẹ về,nghe ba tuyệt tình vậy , lập tức cảm thấy hận ông ấy ko sao kể xiết.
Nhưng mà sự việc diễn biến tiếp theo khiến tôi ko biết làm thế nào.
Từ ngoài cổng , vài người khách lạ lục tục tiến vào sân.
Những người khách này đều là đàn ông,mơ hồ lấy người đi đầu làm chủ. đó là 1 phụ nữ còn rất trẻ, bề ngoài chắc chỉ tầm 25, 26 mà thôi.
Người này tóc dài đen mượt,bóng dáng yểu điệu,khuôn mặt trái xoan sáng bừng. Tuổi tôi còn nhỏ, chưa nhận thức rõ ràng người kia đẹp thế nào, nhưng ấn tượng đầu tiên in vào tâm trí tôi là, dường như thế gian không còn ai đẹp hơn người trước mắt.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn mà trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Mẹ tôi lật đật cười cầu tài "em gái nhỏ,mau mau vô nhà uống nước. Thằng cu đâu?đứng đực ra đó làm chi? bê nước lên đây mi."
Ba tôi cũng tần ngần, lát sau cất tiếng chửi rủa ông ổng "con mẹ mi,đồ đĩ điếm ! răng mi không chết bờ chết bụi, còn lôi theo giang hồ tứ xứ về đây?"
Có vẻ mọi sự đúng như lời ba tôi nói, mẹ trở về là có dự tính riêng, chẳng thực sự tốt đẹp với 2 cha con.
Người phụ nữ kì lạ ở lại nhà tôi 1 tuần, mẹ hết mực chiều khách , khác xa với tính cộc cằn hàng ngày. chỉ là 1 tuần này, tôi bị sai vặt , chửi bới ko biết bao nhiêu lần.
Nhân lúc ko ai lưu ý, sợ tôi lại bày trò phá phách,mẹ nhéo tai tôi trừng mắt nói : "nếu mày muốn sống tốt hơn,có cơm no áo ấm ko bi quăng ra đường thì từ nay phải nghe lời tao,phải biết lấy lòng khách, làm con ngoan đi. ko trộm rượu, ko cãi lời tao,ko bỏ ra ngoài chơi. biết chưa ?"
Ý muốn của mẹ đã rõ ràng, muốn tôi tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép để thu được cái nhìn thiện ý của người phụ nữ kia.
Thực ra thì ko cần mẹ nói tôi cũng tận lực làm mọi việc được giao, ăn nói lễ độ như dân tri thức, đơn giản vì người đẹp đang ở trước mặt.
Mẹ liền nói với người kia "em gái thấy ko? nó nhanh nhẹn được việc lắm, lại biết nghe lời từ bé nữa.sao hả ? có hài lòng ko ?"
Lúc này , tôi mơ hồ nhận thấy điểm ko ổn.
Người phụ nữ khá để mắt đến tôi. hình như vậy!
Cô ấy để ý từng cử chỉ hành động của tôi trong những ngày gần đây. từ cách giao tiếp đến cách rửa bát đĩa.
Về phần tôi , dĩ nhiên hết mực chú ý trong từng lời ăn tiếng nói. đơn giản vì trước mặt người đẹp ko dám có nửa điểm sai sót.
Trong vài ngày này ba tôi đi 1 mạch chẳng thấy trở về. tôi hoài nghi tình cảm của ba dành cho tôi cũng chẳng hơn mẹ bao nhiêu.
Người phụ nữ sau một thời gian cuối cùng đã bắt chuyện với tôi, ban đầu chỉ là những câu xã giao nhỏ nhặt , dần dà đã trở thành mẫu chuyện có đầu đuôi rành mạch.
Mỗi một lần người phụ nữ ấy mở miệng nói, hay nhoẻn miệng cười, trái tim nhỏ bé của tôi lại đập như trống làng, cả người nóng bừng bừng , trước ngực nhộn nhạo. Thuở bé tôi nào có biết về ý nghĩa của những triệu chứng đó ? chỉ là trong tâm khảm đã khắc thật sâu ấn tượng về người đó. Con người hoàn mĩ đến từng chi tiết dựa theo bộ óc non nớt của tôi.
Điều làm tôi nhớ như in là trong 1 chiều nắng đẹp, người phụ nữ bảo tôi đưa cô tới bãi biển.
Biển đà nẵng cách nhà tôi không xa. Đầu giờ chiều hôm đó,hai gã đàn ông trước nay vẫn theo người phụ nữ đưa chúng tôi vượt chừng chục cây số đường lộ đến nơi cần đến.
Nhắc tới bọn họ lại thấy kì lạ không thôi.
Mấy gã này tuổi tác rõ ràng chỉ có hơn chứ không kém người phụ nữ, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì một câu cũng "bà cô", hai câu cũng "dạ thưa", thái độ biểu hiện ra ngoài cực kì cung kính.
Tôi đoán già đoán non lai lịch người phụ nữ 1 hồi, cảm thấy đau đầu quá bèn từ bỏ ý định.
Lại nói, biển Đà Nẵng ngày đó chưa được quy hoạch công phu theo đẳng cấp thế giới như ngày nay, nhưng vẫn là bãi biển đẹp tuyệt vời ở việt nam.
Mỗi khi ra biển tôi lại thấy bản thân tràn đầy sức sống vì thế vui chơi rất thoải mái, theo đúng tính trẻ con. Tôi chạy nhảy, nghịch cát văng tung tóe.
Sự hồn nhiên của tôi vô tình mang đến nụ cười tươi tắn cho người phụ nữ, dù cho nụ cười này có phần nhợt nhạt.
"cô làm sao thế? sao không ra ngoài này, sóng nhẹ lắm mà." - dừng lại giữa chừng, tôi quay sang hỏi.
"cô không chạy nhanh được đâu"- người phụ nữ lắc đầu.
"sao vậy ạ?"
"vì cô đang có em bé"
"a ..." - tôi giật mình, đã hiểu hoàn cảnh.
Người phụ nữ tuyệt vời đứng thẳng thớm trên bãi cát vàng,dưới ánh nắng chiều càng làm tôn thêm nét đẹp mê hồn. tóc cô dài thướt tha , bồng bềnh và nhẹ như nước , trông cô như nữ thần biển, mái tóc là những cơn sóng, còn thân hình kia là dải đất dài uốn lượn.
Bất giác tôi nhìn ngắm cô thật kĩ, càng ngắm nội tâm càng sinh ra nét kính ngưỡng.
Người này chẳng có vẻ gì đang mang bầu,nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nơi bụng hơi nhô lên một chút.
Tôi nhìn vào đó rồi tò mò hỏi "em bé là gái hay trai vậy cô?"
"là bé gái"
"thế cháu gọi nó là em gái nhé"
Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi gật đầu "tất nhiên".
Bỗng nhiên tôi lại hỏi 1 câu ngây ngô "em gái có thích ra biển không cô?"
Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ bụng mình "có . Nó thích biển lắm, nhất là hải sản."
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có 1 mong muốn là được chạm vào bụng cô ấy và áp tai vào đó, thử xem đứa bé có thật biết nói không. Nhưng nghĩ 1 chặp đành bỏ qua vì ko đủ can đảm.
Tiếp theo ,người phụ nữ chuyển chủ để mới , dường như đây mới là mục đích thật sự của cô :
"cháu..có biết về chuyện nợ nần của mẹ cháu không?"
Tôi không hiểu vì sao người này đột nhiên hỏi nhạy cảm thế, nhưng ngữ điệu cho thấy cô ko có ý xấu, tôi cũng hồn nhiên đáp lại :
"ngày nào chẳng có chủ nợ đến nhà. có điều là ngày trước thôi, từ khi cô đến ở thì không còn ai ..."
Trả lời xong câu này tôi mới nhận ra, sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt có hiệu quả vô cùng to lớn.
"cháu có giận mẹ cháu không?" - cô hỏi.
Tôi do dự gật đầu.
"nếu mẹ cháu muốn bán cháu thì sao?"
Tôi điếng cả người, mặt xanh như tàu lá chuối .
Đùa chắc ? muốn bán tôi ? giống như chuyện kinh dị người ta vẫn kể - buôn trẻ em xẻ bụng lấy nội tạng ư?
"cháu cháu...cô muốn mua cháu để bán sang Trung Quốc hả?"
Lúc đó tuổi còn nhỏ , nghĩ tới chuyện kia liền khiếp đảm ,thế là hai mắt đỏ hoe , ầng ậng nước , cơ hồ chỉ cần thêm 1 tiếng ho nữa sẽ khóc òa lên.
Cũng may , người phụ nữ chỉ hỏi đùa 1 câu mang tính thăm dò.
"cháu đừng khóc, cô chỉ hỏi vậy thôi. Mẹ cháu ko bán cháu đâu. cô hứa đó."
Rồi cô tiếp lời : "nhưng chỉ e cháu phải gác lại việc học giữa chừng để đi làm giúp gia đình,dù muốn hay không."
"không sao" - tôi gạt nước mắt nói "cháu đi làm được."
"cháu có muốn học tiếp không?"
Tôi kinh ngạc nói "có chứ. cháu có nhiều bạn lắm"
Người phụ nữ mỉm cười dùng tay xoa đầu tôi.
Mặt trời xuống biển kéo theo cả mây tía cùng trôi về vùng trời tây. Cảnh tượng này nhanh chóng in sâu vào tâm khảm Tắc Kè Bông, cho đến mãi mãi về sau.
Cô ấy là người đầu tiên hiểu được con người thật sự của tôi. cô nói :
"cô biết cháu có nhiều bạn lắm. ở trường là học sinh rất nổi tiếng đúng ko? cô nhìn thấy đằng sau thằng bé cao lớn luôn khờ khạo ở nhà này, là 1 chàng trai thông minh và tinh ranh."
Nhận định này trái ngược với suy nghĩ thường trực trong đầu mẹ tôi, rằng tôi chỉ là thằng đầu đất bởi sinh ra ngoài mong đợi. cô ấy khen tôi thông minh ! tôi cũng nhận thức điều đó , nhưng đáng tiếc sự thông minh ko dùng cho học tập.
Buổi tối hôm đó, có lẽ tôi đã ghi một điểm cộng đối với người phụ nữ bằng cách chế biến mực ,tôm.. đủ loại hải sản theo cách nấu ăn ngon nhất có thể.
Tôi lên 9 tuổi đã có thể thành thục đi chợ. Lúc nhỏ thường phải thay cha mẹ công việc bếp núc, lai cộng thêm một chút năng khiếu sẵn có nên trình độ nấu nướng rất khá.
"cháu muốn nấu cho em gái,nó thích ăn đồ biển mà"- tôi lúng túng giải thích.
Và rồi ngây ngất khi cô ấy cười giòn tan.
Khoảng 1 tuần sau,người phụ nữ bí ẩn đột nhiên ra về, nghe nói là về Hà Nội.
Mẹ tôi vừa mừng vừa sợ , dè dặt hỏi "thế ..còn khoản tiền đó..?"
Quả nhiên ko khác lời ba tôi, mẹ dẫn người phụ nữ về ở , cung phụng như vua chúa chỉ bởi vì cô ấy quá quyền lực và đang nắm thóp mẹ.
Sự thực là mẹ đã bàn giao nợ nần lại cho 2 cha con rồi biệt tích một thời gian ở nơi ko ai có thể tìm đến.
Người phụ nữ là bạn cũ của mẹ, nói là "bạn" nhưng thua mẹ tôi cả chục tuổi. lần này cô vào Đà Nẵng tìm bà ngoài chuyện thu nợ ra , dường như còn vì nguyên do gì đó.
Mẹ trốn kĩ quá, ba tìm hoài ko ra, nhưng người phụ nữ chỉ mất 1 tuần ra quân đã đưa mẹ tôi về tận cửa.
Chỉ là chuyện đời khó nói trước , không ngờ người phụ nữ đang mang thai,hướng đến mẹ tôi yêu cầu giúp đỡ.Từ ngày đó trở đi,cả nhà tôi như cất được gánh nặng nghìn cân. nguyên do nói ra sẽ giật mình.
Mẹ sẽ giúp người phụ nữ chuyện lặt vặt khi cô sinh nở !
Bà liền cùng cô ấy trở về hà nội, tôi cũng được may mắn đeo theo làm công việc tạp vụ .
Và chính tại vùng đất Hà Thành cổ kính đó, số phận tôi bước sang chương mới cùng Má Nuôi.
Cho đến một ngày ba đột nhiên gọi điện....
__________________
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
54 chương
74 chương
15 chương