Edit: Mimi – Beta: Chi ***** “Cậu dám…” Lăng Khả cứng họng. Come out với người thân chẳng phải là một chuyện thận trọng trong các loại thận trọng sao? Sao lại nhẹ nhàng như vậy! Trong phút chốc, Lăng Khả chợt hoài nghi, không biết có phải Thích Phong đang dọa mình hay không! Vấn đề là người kia trông không giống như đang nói đùa, còn bất đắc dĩ mỉm cười, nói tiếp: “Cũng chẳng có cách nào, trong mấy ngày nghỉ, tôi luôn nhớ đến cậu, thường xuyên gọi điện thoại cho cậu. Mẹ tôi không ngốc, đương nhiên sẽ phát hiện ra tôi không bình thường. Mẹ hỏi tôi mấy lần. Ban đầu tôi sợ mẹ không thể chấp nhận được, định nói dối cho qua trước. Nhưng tôi càng không nói, mẹ lại càng tò mò.” Lăng Khả: “Sau đó cậu đã nói?” Thích Phong kể qua loa đoạn đối thoại ngả bài cùng với mẹ, còn nói: “Thật ra quan hệ giữa tôi và mẹ rất tốt. Từ nhỏ mẹ đã như một người bạn của tôi. Có chuyện tôi đều kể với mẹ, gần như không dối gạt một điều gì.” Hắn và Lăng Khả yêu nhau nghiêm túc, nếu cứ thần thần bí bí, ngược lại sẽ khiến mẹ nghĩ là vụng trộm chơi bời… “Sau đó tôi lại nghĩ, cậu tốt như vậy, có phải loại người bị người khác ghét bỏ đâu. Ngoài chuyện cậu là nam ra thì chẳng có gì mà tôi không dám nói với mẹ cả. Chi bằng sớm nói cho xong.” Lời tỏ tình trá hình này khiến Lăng Khả vô cùng cảm động, không nhịn được truy hỏi đến cùng: “Thế sau khi biết chuyện, mẹ cậu phản ứng như thế nào?” Thích Phong: “Đương nhiên là rất sốc rồi!” Lăng Khả: “…” “Điều ấy là bình thường, chung quy cũng phải cho mẹ thời gian để từ từ chấp nhận.” Thích Phong áp sát lại, hôn nhẹ lên má Lăng Khả, trấn an cậu: “Yên tâm đi, mẹ tôi sẽ không làm khó cậu. Trước khi ngả bài tôi đã nói rõ với mẹ rằng tôi thích cậu đến mức nào, hy vọng mẹ có thể ủng hộ. Lúc tôi bảo muốn đưa cậu về nhà, mẹ cũng nói rất muốn gặp cậu.” Lăng Khả không nói gì. Vốn định dùng thân phận “bạn học” để đến nhà Thích Phong chơi, nhưng giờ cậu lại biến thành “bạn trai” thật mất rồi… Mà sao cậu lại có cảm giác con rể lần đầu ra mắt mẹ vợ nhỉ? Hơn nữa, vấn đề mấu chốt chính là cậu chưa hề chuẩn bị tâm lý! Thấy Lăng Khả im lặng, Thích Phong tưởng hành động của mình đã dọa đến đối phương. Dù sao thì bọn họ cũng mới chính thức hẹn hò được một tháng thôi, Lăng Khả có đồng ý đi cùng hắn lâu dài hay không vẫn chưa biết được. Phải dùng thân phận người yêu để ra mắt phụ huynh, chắc chắn sẽ rất áp lực. Tuy nhiên, Thích Phong cũng phải thừa nhận một điều, hắn muốn lợi dụng áp lực này để trói chặt Lăng Khả vào bên cạnh mình. Để trán chạm vào trán Lăng Khả, hắn thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây.” Giờ phút này, Thích Phong giống hệt một con khổng tước xòe đuôi, vì tìm đối tượng phối ngẫu mà hao hết tâm tư phô bày thế mạnh của mình — Mẹ hắn là nữ MC nổi tiếng, điều kiện nhà hắn không tồi, tuy hắn không có ba, nhưng bản thân luôn cố gắng để trở thành một người đàn ông có sự nghiệp, có trách nhiệm… Lăng Khả cũng là một người có trách nhiệm. Nếu đã gặp phụ huynh, khả năng cậu thay lòng đổi dạ sẽ bị hạn chế rất nhiều. Thích Phong muốn thừa thắng xông lên, khi Lăng Khả còn chưa kịp phản ứng, liền trói chặt đối phương vào bên cạnh mình, không cho cậu có cơ hội rời đi! *** Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Thích Phong kéo Lăng Khả vào phòng ngủ. Hai người lăn lộn ở trên giường, làm chút chuyện thiếu nhi không nên biết để bù cho khoảng trống của kỳ nghỉ đông. Chẳng qua, giờ vẫn là ban ngày ban mặt, cả hai cũng không dám làm quá, chỉ cọ qua cọ lại, giúp nhau giải quyết một chút mà thôi. Sau đó, Thích Phong lại lấy rất nhiều ảnh chụp lúc bé ra cho Lăng Khả xem, chỉ cho cậu sự khác biệt giữa mình và Thích Dự. Lăng Khả nhìn một lúc lâu, song vẫn không phân biệt được, khiến Thích Phong tức giận đè cậu ra hôn hôn cù cù xem như trừng phạt… Hai người náo loạn cả một buổi chiều, đến chạng vạng, bên ngoài chợt vang lên tiếng mở cửa. Lăng Khả lập tức dựng thẳng lỗ tai. Thích Phong xoa đầu cậu, cho cậu một ánh mắt trấn an rồi xuống giường đi ra mở cửa. “Mẹ!” Hắn hô lên một tiếng với người ở dưới lầu. Tiếng hồi đáp quen thuộc vang lên, mang theo khẩu âm hòa nhã và bình tĩnh của một MC chuyên nghiệp: “Bạn con đến rồi à?” “Đến rồi ạ!” Thích Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, thấp giọng gọi Lăng Khả: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới.” Lăng Khả hít sâu một hơi. So với chuyện dùng thân phận bạn trai Thích Phong để đi gặp “mẹ vợ”, cậu lại lo lắng một vấn đề khác hơn – Cậu sợ Khương Oánh nhận ra mình! Ngộ nhỡ đối phương nhắc đến lần thi năng khiếu ở đài truyền hình năm đó, vậy thì mọi chuyện cậu giấu diếm sẽ lộ sạch sành sanh. Đương nhiên, khả năng này rất nhỏ. Bởi vì chuyện đã qua rất nhiều năm, hơn nữa thời điểm đi thi Lăng Khả còn chưa dậy thì, bộ dáng kém xa so với hiện tại. Huống hồ, đối với Lăng Khả, thi tuyển vào đài truyền hình có thể nói là một ký ức đặc biệt, nhưng với một MC có tiếng như Khương Oánh, đó có lẽ chỉ là một sự kiện bình thường đến không thể bình thường hơn… Lăng Khả thầm cầu nguyện ở trong lòng, đi theo Thích Phong xuống dưới lầu. Khương Oánh vừa cởi áo khoác đưa cho người giúp việc liền thấy hai đứa nhỏ nối đuôi nhau bước xuống cầu thang. Cô mang nét cười tương đối cẩn trọng, dùng ánh mắt sắc như dao quét một đường từ đầu đến chân Lăng Khả. Lăng Khả cũng tỉnh bơ mà nhìn Khương Oánh, trong lòng thoáng dấy lên vài phần kinh ngạc. Người phụ nữ trước mặt này rất biết chăm sóc bản thân, trông cô vẫn không khác gì so với năm năm về trước cả! Đây là kỹ thuật đóng băng tuổi tác trong truyền thuyết đó sao? Dù hơi giật mình, song Lăng Khả vẫn vô cùng lễ phép chào hỏi Khương Oánh: “Cháu là bạn học của Thích Phong, Lăng Khả.” Khương Oánh gật gật đầu, thầm khen ngợi khí chất điềm đạm trầm ổn của đối phương. Cô bảo hai đứa nhỏ ngồi xuống ghế sa lông, dùng thân phận bề trên để hỏi Lăng Khả vài vấn đề đơn giản, bao gồm nhà cậu ở đâu, học phổ thông ở trường nào, tình hình học tập hiện giờ ra sao, vân vân. Lăng Khả lặng lẽ thở phào một hơi, quả nhiên là Khương Oánh không nhớ ra cậu. Thực chất, tất cả những vấn đề trên Khương Oánh đã sớm hỏi Thích Phong, nhưng cô vẫn muốn nghe Lăng Khả tự nói một lần. Thấy thái độ Lăng Khả không kiêu căng cũng không siểm nịnh, ăn nói rành mạch rõ ràng, Khương Oánh lại lộ ra một tia thưởng thức nơi đáy mắt. Tuy trong một thời gian ngắn, cô chưa thể chấp nhận sự thật con trai mình hẹn hò với một nam sinh, nhưng thanh niên trước mặt đúng là vô cùng ưu tú, chẳng trách Thích Phong lại thích như vậy. Ban đầu, khi nghe Thích Phong nói đang hẹn hò với con trai, cô thật sự không thể nào chấp nhận được. Nhưng mấy ngày qua đi, cô đã tỉnh táo hơn nhiều. Việc ly hôn năm xưa luôn làm Khương Oánh thấy tội nghiệp cho cậu con trai nhỏ. Hơn nữa, Thích Phong lại là một đứa trẻ hiếu thuận và biết quan tâm, cô không thể đòi hỏi quá cao. Hy vọng lớn nhất của cô, chính là Thích Phong có thể bình an vui vẻ suốt cả cuộc đời… Kỳ nghỉ đông năm nay, thấy con trai ngày ngày nhìn điện thoại cười ngây ngô, cô đã sớm dao động. Giờ phút này, cô chỉ muốn dùng sự từng trải tích lũy nhiều năm để thăm dò Lăng Khả, thử xem con trai mình có nhìn lầm người hay không, vậy thôi. Nhưng nói chuyện được một lúc, cô liền phát hiện người nọ còn chín chắn hơn cả Thích Phong! Ví dụ như khi trò chuyện, Lăng Khả vẫn vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Mà Thích Phong ở bên cạnh lại bồn chồn không chịu được, chốc chốc lại muốn vươn tay sờ lên bả vai Lăng Khả, lát lát lại dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô không nên hỏi quá nhiều, nói chung là cực kỳ căng thẳng. Khương Oánh thật không biết nên tức giận hay nên cảm thấy buồn cười… “Được rồi, ăn cơm đi.” Rốt cuộc cũng kết thúc quá trình “thẩm vấn”, Khương Oánh lên tiếng bảo người giúp việc dọn bàn ăn. Thích Phong vui vẻ ra mặt, lập tức kéo Lăng Khả đi tới nhà ăn. Trên đường, hắn còn ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đã nói mẹ tôi sẽ không làm khó cậu mà!” Khương Oánh giật giật đuôi lông mày, thằng nhóc này, thật sự cho rằng mẹ sẽ ăn thịt người trong lòng của nó hay sao? Bầu không khí trên bàn cơm tương đối thoải mái. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Khương Oánh cũng quan sát sự tương tác giữa Lăng Khả và Thích Phong. Chỉ thấy Thích Phong chuyển tất cả những món ngon đến trước mặt người kia, hết sức tri kỷ mà bảo đối phương nếm thử cái này, cái nọ. Sự dịu dàng trong mắt hắn gần như có thể hóa thành dòng nước, tràn mạnh ra khỏi bờ mi. Chẳng qua, trong khi Thích Phong thể hiện tình cảm dành cho người yêu một cách trắng trợn ngay trước mặt mẹ mình thì Lăng Khả vẫn tương đối đúng mực. Cả quá trình cậu đều biểu hiện vô cùng lý tính, còn nhỏ giọng nhắc nhở Thích Phong, nói cậu sẽ tự ăn. Tình trạng này khiến Khương Oánh không khỏi nhớ đến một đứa bé vô tình gặp được trong cuộc thi ở đài truyền hình vào năm năm về trước. Tên của đứa bé cô đã quên, nhưng cậu nhóc cũng giống như Lăng Khả đây, tuổi còn nhỏ mà tính cách vô cùng trầm ổn. “Buổi tối hai đứa ngủ thế nào? Lăng Khả ở phòng cho khách à?” Khương Oánh bất ngờ đặt một câu hỏi khiến cả Thích Phong lẫn Lăng Khả phải giật mình. Hai người liếc mắt nhìn nhau, bởi vì trong lòng mang ý xấu mà đồng thời hạ mắt. Kế đó, Thích Phong nói: “Khụ, Lăng Khả ngủ ở phòng con…” Lăng Khả tương đối rụt rè: “Ở phòng khách cũng được.” Thích Phong nhìn sang phía cậu: “Giường tôi rất rộng, ngủ đủ mà…” Khương Oánh không nhịn được cảm giác muốn giơ tay đỡ trán. Cô chỉ thuận miệng hỏi để bảo người giúp việc đi chuẩn bị trước thôi. Nhưng thấy hai đứa nhỏ trở nên ngượng ngùng xấu hổ, cô liền biết, mình đã hỏi sai rồi. “Thôi, các con tự sắp xếp đi.” Khương Oánh dừng câu chuyện rất đúng lúc. Ài, nhiều năm như vậy, Khương Oánh chưa từng thấy con trai ân cần với ai như thế. Tuy cả hai đều là nam, nhưng tình cảnh bây giờ, nhìn sao cũng giống như Lăng Khả đang muốn lừa Thích Phong gả ra bên ngoài… Phải làm sao đây? Cơm nước xong xuôi, Thích Phong và Lăng Khả liền dắt Em Gái Tuyết đi dạo một lát. Sau khi trở về, cả hai liền trốn vào phòng, chẳng biết làm gì mà tiếng cười liên tục truyền ra. Khương Oánh ở dưới lầu xem báo, nghe những âm thanh kia, trong đầu tưởng tượng ra đủ loại chuyện bát nháo linh tinh. Người giúp việc pha cho cô một ấm trà hỗ trợ tiêu hóa, cười cười, nói: “Lần gần nhất thấy Tiểu Phong vui vẻ như vậy, hình như là khi anh trai cậu ấy trở về phải không?” Khương Oánh sửng sốt, nhẹ giọng thở dài: “Đúng vậy.” Nếu Thích Dự không xuất ngoại, lúc này có lẽ anh em chúng nó cũng đang chơi cùng với nhau… Không, thực ra vẫn không giống lắm. Hai anh em này thường xuyên đấu võ mồm, không có sự bao dung và kiên nhẫn vô hạn giữa Lăng Khả và Thích Phong. Đang suy nghĩ miên man, điện thoại trong nhà bỗng vang lên, Khương Oánh đi nghe máy. Thế mà lại là Thích Dự. “Mẹ, mẹ ăn cơm chiều chưa?” Thích Dự tính toán thời gian rồi mới đi gọi điện. “Ăn rồi, đang nghĩ đến con, không ngờ con lại gọi về.” Khương Oánh cười cười, nói. “Có chuyện gì thế ạ?” Hình như Thích Dự đang ở ngoài đường, trong điện thoại còn vang lên vài câu tiếng Anh của người bên cạnh. Khương Oánh hơi nhíu mày, không biết phải kể từ đâu. “Em trai đâu rồi? Nó đã về trường chưa mẹ?” Thích Dự hỏi. “Chưa, vẫn đang được nghỉ.” Khương Oánh day day huyệt Thái Dương, cuối cùng vẫn không nhịn được mà kể với Thích Dự: “Gần đây, em trai con… đang hẹn hò.” “Hẹn hò với ai? Bạn gái à?” “Là bạn trai.” Khương Oánh lại thở dài một hơi, nhắc lại: “Nó hẹn hò với bạn trai.” “…” Bên kia không nói gì một lúc lâu. Đến khi Khương Oánh định mở miệng, Thích Dự chợt lên tiếng: “Tháng sau con được nghỉ xuân rồi, đến lúc đó con sẽ về nước một chuyến.” Buổi chiều ngày kế, Khương Oánh được nghỉ. Khi về đến nhà, cô liền nghe thấy tiếng dương cầm vang lên ở lầu trên. Cô lên lầu, nhìn qua cánh cửa đang hé mở, liền thấy hai đứa nhỏ đang chơi đàn cùng nhau. Đàn xong, Thích Phong và Lăng Khả mới nhìn thấy Khương Oánh đang đứng ngay ngoài cửa. “Sao mẹ lại ở đây?” Thích Phong cười, hỏi: “Bọn con đánh thế nào, có hay không?” “À, Lăng Khả.” Khương Oánh hơi không xác định, hỏi: “Lúc nhỏ con có tới đài truyền hình thi năng khiếu không?” — N hạc dạo: Gần đây, Thích Dự luôn cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu, cứ như mùa xuân đã đến rồi. Nhưng Thích Dự thanh tâm quả dục nhiều năm không khỏi thấy kỳ quái đối với phản ứng này. Hắn không yêu đương, cũng chẳng có ai để thích cơ mà. Một ngày, hắn xem tinh tượng, bỗng chốc hiểu ra — nghe nói song sinh cảm ứng được tâm tình của nhau, chẳng lẽ là thằng em trai ngu xuẩn kia… Ừm, cũng đến lúc phải về nước một chuyến rồi. [mỉm cười]