Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đêm diễn ra hoạt động mừng Giáng sinh, hội trường lớn của Đại học F chật kín cả trong lẫn ngoài.
So với buổi biểu diễn dương cầm chỉ mời một số khán giả thân thiết ở trong hội trường nhỏ, cuộc thi của top 10 ca sĩ trường do câu lạc bộ nhạc trẻ tổ chức hàng năm hoành tráng hơn rất nhiều.
Ảnh chụp của mười ca sĩ đã được làm thành áp phích khổ lớn treo ngay trước cửa hội trường, khiến cho sinh viên cực kỳ chú ý.
Hơn nữa, khi phát hiện hình ảnh Thích Phong cũng xuất hiện trên áp phích, mọi người liền nhao nhao lên diễn đàn trường để bàn tán xem, rốt cuộc là hắn tới thi hát hay thi sắc đẹp.
Nhờ sự có mặt của “hotboy trường”, cuộc thi âm nhạc năm nay lại càng được nhiều người chú ý.
Vì thế cho nên, có rất ít câu lạc bộ tổ chức hoạt động vào tối ngày hôm đó. Bọn họ đều sợ bị cuộc thi này quét đến vườn không nhà trống. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có câu lạc bộ dương cầm của Lăng Khả là quyết chí chống lại định mệnh thôi.
Trưởng câu lạc bộ dương cầm là một đàn anh có chứng chỉ dương cầm nghiệp dư cấp mười. Hắn say đắm những bản nhạc cổ điển của Chopin, Listeria, cho nên hoàn toàn hờ hững trước những ca khúc nhạc trẻ thịnh hành.
Tuy nhiên, nếu nói đây là suy nghĩ của một mình hắn, chẳng thà nói đó là tư tưởng của tất cả các thành viên trong câu lạc bộ dương cầm.
Cũng vì nguyên nhân này, bọn họ mới nhất quyết tổ chức hoạt động cùng ngày với câu lạc bộ nhạc trẻ — chứ không phải muốn đám bạn học chọn một trong hai.
Song, kết quả của một phút bốc đồng hiển nhiên chính là năm nào cũng thua thê thảm. Vé xem biểu diễn được bán ra ngoài tổng cộng là một trăm năm mươi cái. Nhưng mỗi năm có thể bán được một nửa đã rất không tồi. Năm nay nhờ có Lăng Khả, bọn họ mới miễn cưỡng bán hết khoảng hai phần ba. Dù vậy, sức hút vẫn kém bên nhạc trẻ khá nhiều.
Có điều, Lăng Khả lại chẳng hề quan tâm đến việc hơn thua này. Cậu cảm thấy ít người một chút cũng rất tốt.
Hậu trường của phòng hội trường nhỏ ở ngay đằng sau sân khấu. Ngoài ra còn có một gian phòng nhỏ bên hông để quan sát tình huống dưới thính phòng. Bởi vì không có nhiều khán giả đến xem, nên người chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn cũng tương đối thoải mái. Bọn họ sôi nổi tụ tập bên trong phòng hông để ngó xuống bên dưới khán đài.
Lăng Khả đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện Tạ Kỳ Bảo, Cao Tuấn Phi không tới, nhưng lại có hai nữ sinh cùng nhóm làm bài tập với cậu trước đây: Chương Văn Thấm và Diêu Tĩnh.
Hai nữ sinh nọ không đi xem Thích Phong thi tài, mà lại chạy tới đây nghe dương cầm làm Lăng Khả thấy hơi bất ngờ. Nhưng cuộc thi hát bảy giờ ba mươi mới bắt đầu, nên cậu nghĩ, có lẽ bọn họ muốn xem cả hai bên. Trước bảy giờ ba mươi xem biểu diễn dương cầm, sau lại chạy sang hội trường lớn nghe Thích Phong hát cũng được mà.
Phía trước thính phòng có một nhóm nữ sinh ngồi tụm lại với nhau. Một người trong số họ còn ôm một bó hoa thật lớn trên tay.
Đám người trong câu lạc bộ dương cầm nhìn thấy, thi nhau trêu Lăng Khả: “Wow, có phải cô bé kia theo đuổi cậu không?”
Lăng Khả chuyển rời tầm mắt, thản nhiên nói: “Chuyện không chắc chắn, đừng nói giỡn linh tinh.”
Mọi người bị bộ dáng không biết đùa của cậu làm cho câm nín… Ôi chao, nữ sinh dám tỏ tình với kiểu con trai lạnh tựa núi băng như Lăng Khả đây, cũng đáng được khen là một trang hảo hán!
***
Bảy giờ, buổi biểu diễn dương cầm bắt đầu.
Nhưng mà, lên sân khấu trước đều là “tôm tép” chưa có tên tuổi gì. Là thành viên tương đối có tiếng trong đám, cho nên Lăng Khả sẽ là một trong những người lộ diện cuối cùng.
Mặc dù buổi biểu diễn lấy chủ đề “ngày Chúa giáng sinh”, song vẫn có vài bản nhạc cổ điển xen kẽ vào. Có mấy người trực tiếp đánh nhạc khúc thu lên cấp. Nghe hết vài bài, thật sự là đến Lăng Khả cũng cảm thấy hơi bị ngột ngạt, nặng nề.
Quả nhiên, không bao lâu sau liền có một nhóm người chán nản rời đi.
Đến bảy giờ ba mươi, hội trường lớn ở cách vách lại truyền đến tiếng nhạc vui tươi náo nhiệt, khiến một đám khán giả nữa cũng lục tục rời khỏi.
Các thành viên trong câu lạc bộ dương cầm tỏ ra không quan tâm tới vấn đề này. Bọn họ còn nói, có thể nghe tới cuối cùng, nhất định là fans chân chính.
Lăng Khả liếc ra bên ngoài một cái, thấy Chương Văn Thấm cùng Diêu Tĩnh vẫn ngồi ở dưới đài.
Còn đang cảm thấy kỳ quái, cậu lại phát hiện Diêu Tĩnh mới nhắn tin WeChat cho mình: “Lăng Khả, tôi và Chương Văn Thấm tới nghe cậu đánh đàn, cậu là người thứ mấy lên sân khấu vậy?”
“Cảm ơn… Tôi diễn gần cuối cơ, còn khoảng bảy, tám người nữa.” Lăng Khả nhân cơ hội hỏi có phải bọn họ lấy vé ở chỗ Cao Tuấn Phi và Tạ Kỳ Bảo không. Kết quả là đúng. Sau nữa, cậu lại hỏi: “Các cậu không đi nghe Thích Phong hát à?”
Diêu Tĩnh: “Gần như cả lớp chúng ta đã đi cổ vũ cho cậu ấy rồi, thiếu hai người bọn tôi thì có sao đâu. Hơn nữa, Thấm Thấm không thích những nơi đông người, nên mới kéo tôi đi nghe cậu đánh đàn đó! Dù gì cậu cũng là hotboy của khoa chúng ta mà, không ai tới xem thì coi thường cậu quá. [thè lưỡi]”
Lăng Khả cảm thấy trong lòng ấm lên một chút, nhắn tin trả lời: “Không sao.”
Diêu Tĩnh nói: “Ngược lại là Thích Phong, cậu ta bám cậu như vậy, chẳng phải trong hoàn cảnh này cậu ta nên bỏ hát để chạy tới nghe cậu chơi đàn à?”
Đọc được câu này, Lăng Khả lại nghĩ tới câu nói đùa “Thích Phong còn chưa cai sữa” của Cao Tuấn Phi ở trong box chat lúc trước, không khỏi vui vui trong lòng. Vì thế, cậu liền thuận tay gửi một cái emo “che miệng cười” đi.
Thì ra Thích Phong bám cậu đến mức mọi người đều thấy được?
Suy nghĩ này khiến Lăng Khả rất vui. Giống như trên người Thích Phong có một dấu ấn thuộc về cậu vậy. Bất kể đối phương đi đến nơi nào, người khác đều sẽ ngầm xác nhận hắn và mình ở cùng một chỗ…
Lăng Khả ấn vào biểu tượng WeChat của Thích Phong, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
Đợi mấy phút đồng hồ cũng không nhận được hồi âm, Lăng Khả đoán có lẽ người kia đang bận. Nhưng vừa định cất điện thoại đi, cậu liền thấy Thích Phong gửi tin trả lời —
Thích Phong: “A!”
Thích Phong: “… Vừa thay quần áo xong, đang chuẩn bị ở sau cánh gà.”
Thích Phong: “Anh Lương cũng tới, anh ấy ở trong ban giám khảo, vừa nói chuyện với tôi xong.”
Thích Phong: “Hình như tín hiệu không tốt lắm, cậu có nhận được tin không?”
Lăng Khả: “Ừm, nhận được.”
Thích Phong: “Cậu sao rồi? Lên sân khấu chưa? Tôi định chờ bố trí ở bên này xong, nếu có thể sẽ chạy sang xem cậu một chút. Nhưng hình như không được, có nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi lắm, không ở lại không xong rồi. [ai oán]”
Lăng Khả cong môi cười: “Đừng qua đây, chỉ là đánh đàn thôi, đâu phải cậu chưa từng thấy.”
Thích Phong: “[ấm ức][ấm ức][ấm ức]”
Lăng Khả: “…”
Thành viên trong câu lạc bộ dương cầm hiếm khi thấy Lăng Khả lộ vẻ tươi cười, tò mò hỏi: “Lăng Khả, cậu đang nhắn tin với ai vậy?”
“Hả?” Lăng Khả ngẩng đầu, cười cười: “À, bạn học của tôi, Thích Phong.”
Người nọ giật giật khóe miệng, lặng lẽ nuốt lời trêu chọc “có phải bạn gái cậu không” còn chưa kịp thốt ra vào trong bụng.
Không lâu sau, Thích Phong lại gửi tin nhắn đến: “Rút thăm xong rồi, tôi là người thứ sáu lên sân khấu.”
Lăng Khả tính toán một chút, bảy tám phút một người, vậy khoảng bốn mươi phút nữa mới đến lượt Thích Phong. Nếu cậu đàn xong sớm, cố gắng cũng có thể sang xem được.
Đang nghĩ, Lăng Khả lại thấy Thích Phong hỏi: “Lát nữa cậu có sang nghe tôi hát không?”
Lăng Khả: “Để xem đã.”
Thích Phong: “[ấm ức][ấm ức][ấm ức]”
Nhìn ba cái emo chọt ngón tay vào nhau kia, Lăng Khả bắt đầu cảm thấy tò mò, không biết bản lĩnh làm nũng của Thích Phong là học được ở đâu.
Nhìn Lăng Khả cười rất chi là vui vẻ, thành viên câu lạc bộ vừa lên tiếng hỏi còn không tin mà ghé sát lại, ngó vào giao diện WeChat trong điện thoại của cậu. Sau đó, hắn thấy phía trên khung đối thoại có một chữ “Phong”.
Đương nhiên, trong lúc bất ngờ, hắn cũng đọc được đoạn đối thoại mang theo rất nhiều thức ăn cho chó, bao gồm cả ba cái emo Thích Phong mới gửi đi.
Kế tiếp, hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt u mê mà nghĩ: hotboy trường õng ẹo trước mặt bạn học của mình như vậy… các nữ sinh khác có biết không?
***
Mấy phút đồng hồ sau, các trang mạng xã hội bắt đầu phát trực tiếp cảnh tượng náo nhiệt ở hội trường lớn. Ngay cả thành viên của câu lạc bộ dương cầm cũng hơi rục rịch, định bụng đánh đàn xong sẽ chuồn đi nghe hát ngay.
Hội trường nhỏ không có wifi, Lăng Khả thấy vài video nhảy ra ở trang chủ nhưng lại không mở được.
Mãi mới đến lượt biểu diễn, nhưng vì trong lòng chỉ nghĩ tới Thích Phong nên Lăng Khả chơi đàn cũng không yên lòng. Cậu vội vàng biểu diễn cho xong, vừa kết thúc đã lập tức cúi chào rồi định chuồn ra sau cánh gà.
Đúng lúc này, nữ sinh ôm hoa ngồi ở hàng đầu dưới khán đài bỗng bị mấy nữ sinh bên cạnh kéo đứng lên. Trong hội trường vang lên một tràng tiếng hô vang dội. Ngay cả những thành viên câu lạc bộ đứng trong phòng nhỏ ở cạnh sân khấu cũng phải thò đầu ra xem.
Lăng Khả đứng đơ trên trân khấu, hoàn toàn không biết phải đối mặt với nữ sinh nọ như thế nào.
— Từ hôm khai giảng đến nay, đây là lần đầu tiên cậu được người ta tỏ tình ở trước mặt mọi người.
Vào buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng tân sinh viên, tuy Lăng khả cũng được tặng gấu bông, nhưng nữ sinh kia tặng quà xong liền bỏ chạy. Toàn bộ quá trình nhanh đến mức cậu không kịp phản ứng. Hơn nữa, lúc ấy có Thích Phong ở bên cạnh, phần lớn sự nổi bật đều do hắn gánh vác, cho nên Lăng Khả cũng không thấy xấu hổ nhiều.
Mà lần này thì khác. Nữ sinh trước mặt, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị.
Cô trang điểm, ăn diện cũng rất chỉn chu, đỏ mặt đi tới chỗ Lăng Khả: “Lăng… Lăng Khả…”
Vừa nói ra tên cậu, nữ sinh liền căng thẳng đến mức không thốt nên lời.
Dưới sân khấu có mấy nữ sinh đi cùng lên tiếng cổ vũ cô: “Tô Di Huyên! Dũng cảm lên!”
Bọn họ vừa hô một câu như thế, khán giả trong cả hội trường cũng lập tức vỗ tay, thi nhau reo hò: “Cố lên”.
Nữ sinh kia vốn đang cúi mặt, nghe mọi người cổ động liền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lăng Khả.
Nhưng vừa nhìn thoáng qua, mặt cô lại càng đỏ hơn, nhanh chóng cúi đầu, nói một câu: “Tôi là Tô Di Huyên ở khoa Kinh tế” nhỏ như muỗi kêu rồi đưa bó hoa trong tay cho cậu.
Trước mặt nhiều người như vậy, Lăng Khả đâm lao đành phải theo lao mà nhận lấy bó hoa. Nhưng cậu còn chưa nói được một tiếng “Cảm ơn”, đối phương đã bối rối mà xoay người bỏ chạy.
Dưới sân khấu, hai nữ sinh đi cùng với Tô Di Huyên lộ ra vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép mà giậm chân một cái, thay cô hô lên: “Lăng Khả! Tô Di Huyên thích cậu! Con gấu lần trước cũng là cậu ấy tặng đó… ưmm!”
Lăng Khả: “…” Khó trách sao cậu thấy bóng lưng cô bạn vừa rồi nhìn hơi quen mắt.
Nữ sinh tên Tô Di Huyên xấu hổ bịt chặt miệng bạn mình, không cho đối phương nói tiếp nữa. Sau đó, có thể vì da mặt quá mỏng nên cô lập tức kéo đám bạn thân rời khỏi hội trường.
Khán giả ngồi dưới thính phòng cười vang một trận. Vốn tưởng được xem kịch vui, nào ngờ nữ sinh kia lại đầu voi đuôi chuột như thế, cũng thật buồn cười.
Nhưng ngược lại, hành động của Tô Di Huyên lại khiến Lăng Khả thở phào nhẹ nhõm. Cậu như trút được gánh nặng mà trở lại hậu trường, nhưng sau đó liền bị mọi người vây quanh trêu chọc một lúc, mãi mới bứt ra được.
Nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ ba mươi phút rồi.
Lăng Khả thấy buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc, lấy cớ có việc rời đi trước, sau đó vội vã chạy sang hội trường lớn.
Lúc đi tới cửa, cậu mới nhận ra trên tay mình còn có một bó hoa. Cảm giác này… sao lại giống như cậu cố ý cầm hoa đi tặng Thích Phong thế nhỉ?
Lăng Khả 囧 một chút. Hoa là của con gái người ta tặng, chắc chắn không thể mang ra tặng lại cho Thích Phong.
Lại nói, người tới xem cuộc thi hát nhiều như vậy, cậu lẩn vào đám đông xem một chút, chưa chắc đã bị nhận ra… Hơn nữa, rất có thể Thích Phong đã hát xong rồi.
Nghĩ một chút, Lăng Khả lắc lắc đầu, ổn định lại tâm tình, giấu hoa ra sau lưng, đi thẳng về phía hội trường.
Mới tới cửa vào, Lăng Khả đã nghe những tiếng hét cuồng nhiệt ở bên trong, còn có người gọi tên “Thích Phong” nữa.
Cậu hơi sửng sốt, bước chân bỗng nhanh hơn. Quả nhiên bên trong hội trường ồn ào đã chật kín chỗ, không ít người phải đứng ở lối đi.
Lăng Khả đứng ở vòng ngoài cùng, rướn cổ lên nhìn về phía sân khấu – Thế mà, đúng vào lúc ấy, Thích Phong lên sàn!
—
N hạc dạo:
(Một)
Thành viên câu lạc bộ dương cầm: “Ôi chao, nữ sinh dám tỏ tình với kiểu con trai lạnh lùng tựa núi băng như Lăng Khả đây, cũng đáng được khen là một trang hảo hán!”
Thích Phong: “Tôi thực sự là hảo hán đấy, làm sao!”
(Hai)
Sau khi trở về từ cổ trấn, Thích Phong liền lặng lẽ lên trên mạng tìm các bài phân tích về tính cách người thuộc cung Bọ cạp.
Bỗng nhiên, hắn thấy Lăng Khả chủ động nhắn tin WeChat cho mình: “Cậu đang làm gì đấy?”
Thích Phong tự động đối chiếu ở trong đầu – Bọ cạp nói “cậu đang làm gì đầy” ý tứ chính là “tôi rất nhớ cậu”…
… Trong một khoảnh khắc, đáy lòng Thích Phong nở đầy hoa!
Thích Phong: “A!”
Tôi cũng rất nhớ cậu! Rất nhớ đó, Khả Khả!!
— Không, không thể để lộ, nói vậy sẽ dọa đến Khả Khả!
Sau đó, hắn kìm nén hưng phấn trong lòng, bình tĩnh trả lời: “Mới vừa thay quần áo xong, đang chuẩn bị ở sau cánh gà.”
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
129 chương
16 chương
73 chương
12 chương
92 chương
109 chương